Vũ Minh Hân oán hận, Cao Thanh Thu nhìn về phía Hoa Ngọc Thành, nói với anh: "Vũ Minh Hân tuyệt đối không phải là người tốt, cậu ấy rất biết diễn trò, cũng rất có thủ đoạn. Chú đối với tôi rất tốt, cho nên, cho dù tôi rời khỏi Nhà họ Hoa, cũng hy vọng chú có thể nhìn rõ cậu ấy."
Cao Thanh Thu cuối cùng nhìn Hoa Ngọc Thành một cái, nghĩ đến anh tin tưởng Vũ Minh Hân như vậy, trong lòng cô vô cùng khó chịu.
Thế nhưng, nghĩ đến cô và Hoa Ngọc Thành vốn là những người không liên quan. Thời gian qua anh đối với cô rất tốt, cô đã rất thỏa mãn. Đây cũng là chuyện duy nhất cô có thể làm lại cho anh.
Giọng của Cao Thanh Thu làm cho bầu không khí bỗng có chút thương cảm. Hoa Châu Du bên cạnh không nhìn nổi nữa, bênh vực nói: "Thanh Thu, nói ngốc nghếch gì đấy, ai muốn em rời đi?"
Lời của Hoa Châu Du khiến Cao Thanh Thu cảm thấy rất đau lòng, nước mắt rốt cuộc cũng nhịn không được mà trào ra: "Mọi người gọi Vũ Minh Hân tới, không phải là bởi vì tin lời cậu ấy sao?"
Bị Vũ Minh Hân vu oan, cô chỉ là cảm thấy tức giận, thế nhưng bị người mình tin tường hoài nghi, cô mới cảm thấy thật thương tâm.
Hoa Châu Du nói: "Không có chuyện đó, em hiểu lầm rồi."
"Hiểu lầm sao?" Cao Thanh Thu không hiểu.
Hoa Châu Du cũng không có giải thích nhiều, chỉ là nhìn về phía Vũ Minh Hân: "Cô cũng được đấy! Ngay trước mặt chúng tôi giả bộ tử tế như vậy, sau lưng lại ngấm ngầm bêu xấu Hoa Ngọc Thành."
Vũ Minh Hân giải thích: "Dì, tôi không có... Là Cao Thanh Thu..."
"Chẳng lẽ những lời vừa rồi không phải do cô nói, tiếng của cô chúng tôi còn nghe không ra?" Hoa Châu Du liếc Vũ Minh Hân một cái, chán ghét vô cùng.
Vũ Minh Hân im lặng, mới vừa rồi còn nói xấu Cao Thanh Thu, kết quả, Cao Thanh Thu chỉ cầm một đoạn thu âm, tình thế bỗng chốc bị đảo ngược.
Làm sao cô ta lại trở thành người bị hỏi tội rồi?
Cao Thanh Thu đứng ở một bên, lạnh lùng nhìn Vũ Minh Hân, cô muốn nhìn một chút người phụ nữ đã lộ bộ mặt thật còn muốn tiếp tục ngụy biện thế nào.
Vũ Minh Hân ấm ức nói: " Phải, tôi thừa nhận, ngày đó tôi ở trước mặt bạn học vì muốn chọc tức Cao Thanh Thu, nói mấy lời không nên nói, mạo phạm Chú Hoa, nhưng là... Cũng bởi vì tôi quá tức giận. Tôi coi Cao Thanh Thu là bạn, nhưng cậu ta lại quyến rũ bạn trai tôi..."
Bây giờ, Vũ Minh Hân chỉ có thể vin vào chuyện này không nhả.
Truyện được cập nhập trên
"Đủ rồi." Hoa Châu Du cắt đứt cô, "Thật là càng nói càng không chấp nhận được!"
Cao Thanh Thu nhìn Hoa Châu Du, chỉ thấy Hoa Châu Du bình thường dịu dàng, giờ phút này nghiêm túc đến đáng sợ.
Hoa Châu Du nhìn Đinh Cẩn Đinh Cẩn ngồi bên cạnh, Vũ Minh Hân mặt đầy ấm ức: "Tôi vốn là cảm thấy cô nghe lời lại hiểu chuyện, cùng với Bé Cưng nhà tôi rất thích hợp, có điều bây giờ xem ra, là tôi đã nhìn nhầm!"
"..." Vũ Minh Hân không hiểu nhìn Hoa Châu Du, "Dì."
Lửa giận của Hoa Châu Du chẳng những không hướng về Cao Thanh Thu, ngược lại toàn bộ đều nhắm vào cô ta.
Dựa vào đâu kia chứ?
Rõ ràng là Cao Thanh Thu quyến rũ Đinh Cẩn, sao lại tức giận với cô ta?
Hoa Châu Du nói: "Vũ Minh Hân, mẹ cô không dạy cho cô, cơm có thể ăn lung tung, lời không thể nói bậy bạ hay sao? Thanh Thu là Mợ nhỏ của Đinh Cẩn, cho dù ăn chung cơm bên ngoài, gặp nhau nói đôi câu, có thể nói lên điều gì? Cô chụp lại những tấm hình này, còn chạy đến trước mặt cậu thêm mắm dặm muối... Cô là muốn tất cả mọi người cười nhạo nhà họ Hoa chúng tôi hay sao?"
Đừng thấy Hoa Châu Du ở nhà dịu dàng ôn nhu, ở bên ngoài, cô ấy có đến hàng chục công ty, rất có kinh nghiệm giáo huấn người khác.
Ngay cả Cao Thanh Thu cũng cảm thấy sửng sốt, huống chi là Vũ Minh Hân vốn không tiếp xúc nhiều với Hoa Châu Du.