Editor: Xu
Beta: Sue
Sau khi lãnh chứng xong, Khương Ngâm nhìn cuốn sổ nhỏ trong tay, cảm thấy cả người bồng bềnh như đang nằm mơ.
Nếu là mấy năm trước, đánh chết cô cũng không tin, sẽ có một ngày Doãn Toại sẽ kết hôn với cô, mà lại còn là kiểu cầu hôn cô.
Làm một người đã từng theo đuổi không thành công, thì không khỏi quá nở mày nở mặt nhỉ!
Cô một bên chậm rãi đi đường, một bên thưởng thức ảnh chụp trên giấy đăng kí kết hôn.
Trước kia cô và Doãn Toại chưa từng có chụp ảnh chung, không nghĩ tới khi hai người chụp chung, ảnh kết hôn lại đẹp như vậy.
Cô năm đó quá có mắt nhìn, giá trị nhan sắc này đứng chung một chỗ với cô quả nhiên xứng đôi.
Doãn Toại lấy chìa khóa xe từ trong túi ra, nhìn về phía cô: “Em muốn về công ty hay là về nhà thu dọn đồ đạc trước?”
Khương Ngâm sửng sốt hai giây, có chút phản ứng không kịp lời của anh: “Thu dọn cái gì?”
Doãn Toại đem một trong hai cuốn sổ đăng kí kết hôn trên tay cô rút ra, lắc lắc trước mắt cô: “Bây giờ em là Doãn phu nhân, không biết mình nên ở chỗ nào sao?”
Xưng hô Doãn phu nhân này vẫn còn rất xa lạ.
Bản thân cùng Dương Thư bí mật nói hươu nói vượn là một chuyện, nhưng khi sự tình bày ở trước mắt, bây giờ phải cùng anh ở chung, trong lòng Khương Ngâm vẫn có chút không được tự nhiên.
Không biết chỗ của anh có một phòng hay là hai phòng, hai người ngủ chung hay là không ngủ chung.
Cô vẫn rất khẩn trương nha.
Nhưng bây giờ cũng đã đăng kí rồi, nếu không ở cùng nhau như mọi người vẫn nghĩ thì không có cách nào giải thích với trưởng bối.
“Hôm nay tôi còn có một buổi chụp hình rất quan trọng, tôi phải đến hiện trường.” Khương Ngâm nói xong nhìn xuống đồng hồ, trở về thu dọn đồ đạc chắc chắn không kịp: “Hơn nữa buổi tối còn phải chụp ảnh cưới cảnh đêm cho một đôi tình nhân, tan làm cũng phải hơn chín giờ, có thể không có thời gian thu dọn.”
Cô cũng không muốn tan việc rồi lại phải vật lộn với đống đồ kia, sẽ mệt chết mất.
Doãn Toại nói: “Không thu dọn cũng được, đồ dùng hằng ngày đều mua mới rồi, buổi tối em tan việc trực tiếp đi về đó, những thứ khác chờ sau này cần thì về lấy thêm.”
Nói xong anh lấy ra điện thoại di động, gửi địa chỉ cùng mật khẩu cửa qua.
Khương Ngâm vốn là muốn trốn tránh một chút, nhưng anh đã nói như vậy, chính mình hình như cũng không có lý do từ chối.
“Vậy được rồi.” Cầm điện thoại di động lên nhìn địa chỉ anh gửi qua một chút, là khu Hoa Duyệt ở trung tâm thành phố, nơi đó là nơi có các chung cư cao cấp được xây dựng xung quanh hồ.
“Thì ra anh ở chung cư a?” Khương Ngâm cũng rất ngạc nhiên, chung cư bình thường đều là nơi ở của các quý tộc độc thân sao? Hơn nữa, nếu là chung cư khả năng rất lớn chỉ có một phòng ngủ!
Doãn Toại ừm một tiếng, giải thích: “Nhà ở Lận Phương Đình vẫn còn đang tu sửa, phải tới tháng chín mới có thể dọn qua, cho nên trước tiên ở chung cư hai tháng.”
Được thôi, ở thì ở.
Người đẹp trai như vậy, hơn nữa lại là chồng cô, cô là hợp lý hợp pháp, có ngu mới không ngủ!
Khương Ngâm gật đầu, đối với việc này cũng không có gì để nói.
Một lúc nữa, cô có buổi quay chụp quan trọng, nhìn thời gian không còn sớm lắm, cô nói: “Tôi phải quay về làm việc rồi.”
Thấy cô trực tiếp đi về phía đường lớn, Doãn Toại nhìn về nhà giữ xe phía đông một chút, gọi cô: “Ở chỗ này đợi, tôi đưa em đi.”
“Không cần đâu, hai chúng ta vốn dĩ cũng không phải kết hôn thật, vì vậy không cần phải làm màu gây sự chú ý với người khác như vậy, nếu không đến lúc bị lộ, sáu tháng sau lại ly hôn thì sẽ rất mất mặt, đúng không?”
Doãn Toại dừng bước, nhìn bước chân của cô không ngừng đi về phía ven đường, vẫy tay gọi taxi.
Vừa rồi ở phòng nghỉ còn dựa vào trong ngực anh, khi đi ra liền đem câu ly hôn nói dễ dàng như vậy, thật đúng là công tư phân minh, giây trước giây sau liền trở mặt.
Anh siết chặt chìa khóa xe, bất đắc dĩ thở dài, lại dặn dò cô: “Đi đường cẩn thận một chút.”
Đúng lúc một chiếc xe taxi dừng lại, Khương Ngâm nghe được lời nói của Doãn Toại, cũng quay đầu lại hướng về phía anh thân mật vẫy tay: “Được rồi, ông xã, buổi tối gặp lại!”
Cô mở cửa xe, ngồi lên.
Nhìn chiếc taxi đã đi xa, Doãn Toại đứng tại chỗ một lát.
Cô đúng là tùy tiện, không tim không phổi, thế nhưng xưa nay gọi ông xã, nói những lời dỗ ngon dỗ ngọt thì không bao giờ keo kiệt.
Thật ra như thế này cũng rất tốt, ít nhất hiện tại người cũng là của anh rồi.
Yêu cầu xa vời của Doãn Toại đối với Khương Ngâm cũng không nhiều, chỉ cần dáng vẻ tươi cười, ngập tràn ánh nắng xán lạn như trong tấm ảnh kia, mỗi ngày có thể quay xung quanh và ở bên cạnh anh, như vậy là đủ rồi.
Mặc kệ cô là vì máy ảnh, hay là vì thứ khác.
Về chuyện tình cảm, từ từ nói đi.
Doãn Toại quay đầu về phía cửa của cục dân chính nhìn chăm chú hai giây.
Hi vọng, sẽ không đến nữa.
(Xu: Ỏoooooooo, gì dễ thương dữ vậy.)
Lúc Khương Ngâm đến phòng chụp ảnh, Dương Thư đã chuẩn bị xong tất cả thiết bị, nhưng người mẫu vẫn chưa tới.
Hôm nay người mẫu là một đại minh tinh kỳ cựu, trước đó Khương Ngâm có hợp tác qua, người rất kính nghiệp, bây giờ xảy ra chút chuyện khi đang trên đường tới.
Trong lúc chờ, Dương Thư lôi cô vào phòng nghỉ ở bên trong, bốn phía không có ai, vừa cười vừa trêu chọc Khương Ngâm: “Chúc mừng a, sau này sẽ gia nhập vào hàng ngũ phụ nữ rồi, nhiếp ảnh Khương có cảm nghĩ gì?”
Khương Ngâm trợn mắt với cô ấy một cái, ngồi ở trên ghế sô pha ôm gối ôm SpongeBob: “Đừng nói bậy, người ta mãi mãi là tiểu tiên nữ!”
“Đúng vậy, là phụ nữ trong tiểu tiên nữ!”
妇女: phụ nữ, 仙女: tiên nữ:. Ý của Dương Thư là chữ Tiên Nữ này là chữ Nữ trong Phụ nữ.
“…”
Dương Thư ngồi bên cạnh Khương Ngâm, rất tự nhiên ôm bờ vai của cô, thân mật hỏi thăm: “Bảo bối, trở thành phụ nữ có chồng cảm giác thế nào?”
Cùi chỏ Khương Ngâm đặt ở bên trên gối ôm, tay chống lấy cằm, nghiêm túc nghĩ một hồi: “Nội tâm thật ra không phải không có chút gợn sóng nào, có chút xíu kích động.”bg-ssp-{height:px}
Cô đột nhiên xuất hiện một ý niệm trong đầu, nhìn về phía Dương Thư: “Cậu nói xem, nếu như tớ dùng sáu tháng này hạ gục Doãn Toại, đem vợ chồng giả biến thành vợ chồng thật, cuối cùng không ly hôn nữa thì thế nào?”
Dương Thư cũng khá kinh ngạc: “Làm sao mà vừa đăng kí xong cậu liền có ý tưởng này vậy, thế mà lại không muốn ly hôn, muốn làm vợ chồng cả một đời, cậu sẽ không bị anh ta bắt được vào tay nhanh như vậy chứ, bắt đầu rung động a?”
Khương Ngâm nghĩ nghĩ, hỏi thăm Dương Thư: “Tớ đối với mặt của anh ta rất hài lòng, vô cùng thích, nhìn thấy liền hạnh phúc mĩ mãn, vui vẻ vô cùng, có tính là rung động không?”
Dương Thư lắc đầu: “Cậu đây là làm nhan cẩu thâm niên, sau khi nhìn thấy nhan sắc nghịch thiên này thì đó là phản ứng bình thường.”
“Vậy rung động là như thế nào?”
Dương Thư sững sờ, đứng dậy đi đến bên cạnh máy đun nước cầm cốc dùng một lần róc nước: “Đại khái là, không nhìn thấy sẽ nhớ, lúc ở một mình sẽ muốn anh ta đến gặp mình, trong mơ cũng sẽ nghĩ tới anh ta, anh ta vui vẻ thì cậu cũng vui vẻ, anh ta nhíu mày cậu liền thấy đau lòng.”
“Kiểu này ư?” Cô tự hỏi cảm giác của chính mình đối với Doãn Toại, cắn cắn môi: “Như thế có chút khó nhỉ, tớ đối với ba mẹ tớ cũng không được như vậy.”
“Tình yêu và tình thân đương nhiên không giống nhau.”
“Vậy có thể tớ không có tình yêu.”
“Không có tình yêu vậy mà cậu muốn cùng Doãn Toại sống hết đời?”
“Anh ta đẹp trai a!”
“…”
“Tớ tưởng tượng nếu mình cùng người khác sống hết đời, tớ sẽ cảm thấy cuộc đời mấy chục năm thật dài, thật khó để hai người ở chung một chỗ. Nhưng nếu là Doãn Toại, tớ cảm thấy có thể tiếp nhận được, mỗi ngày tớ nhìn thấy gương mặt đó cũng sẽ không cảm thấy ngán.”
“…”
Dương Thư có chút không hiểu nổi mạch não của Khương Ngâm, cô lấy hai cốc nước tới, một cốc đưa cho Khương Ngâm: “Có đôi khi tớ thật hâm mộ cậu.”
Khương Ngâm nhận lấy, còn chưa kịp hỏi, lại nghe Dương Thư nói tiếp: “Những đứa trẻ có thể sống trong gia đình hạnh phúc mỹ mãn, phần lớn đều sẽ như cậu, thật vui vẻ, thật đơn giản, cái gì cũng không cần nghĩ, sống cho hiện tại, tiêu sái tự tại.”
“Gia đình cậu không hạnh phúc?” Khương Ngâm thốt ra không kịp suy nghĩ, hỏi xong cô liền hối hận.
Mặc dù cô không biết tình huống trong nhà Dương Thư, nhưng những năm nay Dương Thư một mình ở Trường Hoàn bay nhảy, ăn tết cũng không trở về quê, gia đình hạnh phúc mới là lạ.
Không khí trong phòng đột ngột chùng xuống.
Khương Ngâm há hốc mồm muốn nói chút lời gì khác để thay đổi không khí, vừa lúc trợ lý đẩy cửa tiến vào, nói người mẫu đã tới.
Dương Thư cười vỗ vỗ bả vai Khương Ngâm: “Đi thôi, làm việc!”
Khương Ngâm buông cốc nước xuống đứng dậy kéo cánh tay của Dương Thư lại: “Chúng ta tuy hai mà là một, nhà tớ cũng là nhà cậu!”
Doãn Toại đăng kí kết hôn xong vốn định đến công ty, nửa đường bỗng nhiên nhớ tới gì đó, lái xe trở về khu Hoa Duyệt.
Dì giúp việc đang ở phòng khách tầng một quét dọn vệ sinh, nhìn thấy Doãn Toại liền cười chào hỏi: “Tiên sinh đã về.”
Doãn Toại gật đầu đi lên lầu, dì giúp việc sau lưng gọi anh lại: “Tiên sinh, đồ dùng hằng ngày ngài giao phó tôi mua cho phu nhân đều đặt ở phòng tắm, quần áo cũng đã treo ở trong tủ quần áo.”
“Cảm ơn, vất vả rồi.” Doãn Toại lên lầu tiến vào phòng ngủ, thoáng nhìn kệ đầu giường có đặt một khung hình, trên ảnh là một cô gái áo đỏ buộc tóc đuôi ngựa, khóe môi anh nhàn nhạt nhếch lên, đi qua cầm khung hình lên, lấy ảnh chụp bên trong khung ra.
Đi ra, bước vào thư phòng sát vách, liếc nhìn trên giá sách, anh lấy ra một cuốn sách tài chính đặt ở cao nhất, đem ảnh chụp trong tay kẹp vào, giấu đi.
Ba mẹ Khương Ngâm là giáo sư khoa tài chính, chắc là xuất phát từ tâm lý phản nghịch, cô vừa nhìn thấy hai chữ này liền đau đầu, hẳn là lúc nhàn rỗi không có chuyện gì làm sẽ không đọc mấy cuốn sách này đâu.
Làm xong việc này, anh mới yên lòng từ trên lầu đi xuống.
Dì giúp việc đang lau sàn dưới tầng, Doãn Toại nhớ tới lời Khương Ngâm nói khi cùng anh tách ra ở trước cục dân chính, mở miệng nói: “Cơm tối không cần làm quá sớm, Khương Ngâm có thể sẽ tăng ca, hơn chín giờ hẳn chuẩn bị.”
Dì giúp việc đáp một tiếng, lại hỏi: “Tiên sinh lúc nào trở về, có cần chuẩn bị sớm một chút cho ngài hay không?”
“Không cần, tôi sẽ đợi cô ấy trở về rồi cùng ăn.”
“Vâng.”
Khương Ngâm vì bận bịu công việc liền đem mọi chuyện quên sạch sành sanh, chụp ảnh liên tục đến chạng vạng tối mới kết thúc, buổi tối Khương Ngâm còn phải chụp ảnh cưới cảnh đêm, cơm tối còn chưa kịp ăn liền phải chụp ảnh.
Khi việc chụp ảnh hoàn tất đã là chín giờ rưỡi tối.
Tất cả các thiết bị quay chụp đã được thu dọn, Khương Ngâm cùng nhân viên công tác ngồi xe của công ty trở về.
Ngồi lên xe, cô cảm giác xương cốt toàn thân đều rã rời.
Đáng lẽ làm việc muộn như vậy, cô nên mời mọi người ăn cơm, nhưng Khương Ngâm lúc này quá mệt mỏi, lười nhác giày vò, cô dựa lưng vào ghế ngồi cùng mọi người nói: “Tất cả vất vả rồi, mọi người về nhà nếu như gọi thức ăn ngoài hoặc là ở ngoài ăn thì đem hóa đơn gửi cho tôi, tôi trả tiền.”
“Chị Khương thật tốt!” Trợ lý tiểu Hà dẫn đầu vui vẻ đáp ứng, ánh mắt lại tràn ngập mong chờ nhìn cô: “Ừm… có thể gọi một bữa thịnh soạn không? Em thật sự muốn ăn tôm hùm đất, bình thường không nỡ ăn.”
“Gọi, thêm cốc trà sữa nữa!” Khương Ngâm bị dáng vẻ không có tiền đồ của tiểu Hà chọc cười, trêu cô nàng: “Trên mặt đã nổi nhiều mụn rồi, khẩu vị còn nặng như vậy.”
Về đến nhà đã hơn mười giờ, buổi trưa Khương Ngâm đã không ăn gì, lại bận rộn đến bây giờ, cả bụng đói vang lên, vừa vào cửa, giày cũng chẳng muốn thay, trực tiếp ngã lên ghế sô pha rồi đặt đồ ăn ngoài cho mình.
Nhìn thời gian giao hàng ước chừng, cô xoay xoay eo trở về phòng chuẩn bị tắm trước.
Đi vào phòng ngủ tìm quần áo thay, còn chưa kịp tiến vào phòng tắm, cô liền nghe thấy trong phòng khách truyền đến tiếng chuông cuộc gọi Wechat, không biết là ai gọi tới.
Khương Ngâm nghi ngờ ôm quần áo đi ra ngoài, thoáng nhìn ghi chú phía trên: Tiểu đáng yêu Tuế Tuế, nhìn chằm chằm ghi chú này, cô sửng sốt hai giây, cảm thấy hình như mình đã quên chuyện gì đó.
Còn chưa kịp suy nghĩ nhiều, cô đã nhấn nút xanh lục đưa điện thoại di động đặt ở bên tai.
Bên kia truyền đến thanh âm của Doãn Toại: “Doãn phu nhân, bây giờ em đang ở đâu?”
Nhờ cái xưng hô xa lạ này, Khương Ngâm đã nhớ rõ ràng mười hai phần chuyện quan trọng mà chính mình đã quên.
Cô chột dạ nhìn nơi mình đang ở hiện tại, liếm môi một cái: “Tôi, tôi…”
Ấp a ấp úng nửa ngày, cô rất vô tội nói: “Hôm nay quá bận rộn, đầu óc không đủ dùng, sau đó tôi liền quên mất là hôm nay tôi đã kết hôn, không cẩn thận, liền đi thẳng về nhà của mình.”
Bên kia rất yên tĩnh, không biết phản ứng của Doãn Toại là gì, Khương Ngâm dừng một chút, tiếp tục nói: “Tôi cũng đã đặt thức ăn ngoài rồi, nếu anh gọi điện chậm một chút nữa, thì tôi có thể đã tắm rửa, ăn xong thức ăn ngoài, lên giường đi ngủ rồi.”
Doãn Toại: “…”
———-