Editor: Sue
Beta: Xu
Trăng sáng nhàn nhạt, ánh trăng trong sáng chiếu rọi trên mặt hồ gần khu Hoa Duyệt.
Lúc gió nhè nhẹ lướt qua, lá cây bên hồ lượn vòng rơi, nhẹ nhàng rơi xuống mặt hồ tĩnh lặng, gợi lên gợn sóng nhỏ bé, gợn sóng nhộn nhạo, khuếch tán ra bên ngoài một vòng rồi lại một vòng.
Ánh đèn màu ấm đặt dưới đất trong phòng đổ xuống tạo ra vầng sáng nhàn nhạt, hắt vào sườn mặt anh tuấn trắng nõn, bánh xe thời gian khiến khuôn mặt anh lộ rõ vẻ khắc sâu, mắt sắc trầm tối, một chút cũng không nhìn thấy đáy.
Khương Ngâm bị anh đè ở dưới không có chút sức phản kháng nào, lúc mùi rượu nồng đậm ập tới, hòa với hormone mãnh liệt của đàn ông, nhịp tim cô như nổi trống.
Lúc này Doãn Toại quá mức lạ lẫm, khủng hoảng và bất an bao trùm lên cô, bên trong đôi mắt trong trẻo của cô lóe ra tia chấn kinh sau đó hơi hoang mang, né tránh không biết phải làm sao.
Hai tay chống lên lồng ngực rắn chắc của anh, muốn đẩy ạnh ra: “Ông xã…”
Anh bắt lấy hai tay cô, đan tay vào nhau, áp chế ở trên đỉnh đầu, rủ mắt nhìn cánh môi đỏ hồng của cô, cúi đầu tiến tới, từng chút xích lại gần cô.
Khương Ngâm đã từng ảo tưởng rất nhiều lần cảnh tượng lúc cùng anh thân mật, nhưng tuyệt đối không phải là tình cảnh như này, cả người cô bị giam cầm, giống như con cá đang nằm trên thớt đợi bị làm thịt, bị ép buộc tiếp nhận, không có chút năng lực chống đỡ nào.
Cô cảm thấy hoảng hốt theo bản năng, một giây trước khi cái hôn kia rơi xuống, cô đột nhiên nghiêng đầu: “Tối nay có phải anh uống say rồi hay không?”
Doãn Toại dừng lại, tại giây phút cô nghiêng đầu, môi mỏng sượt qua gò má non mịn của cô.
“Khương Ngâm, cho dù là kết hôn hợp đồng thì tôi vẫn là chồng hợp pháp của em.”
Ngón tay anh nâng cằm thon của cô, khiến cô quay đầu lại một lần nữa nhìn mình, thanh âm trầm thấp hỏi: “Tối nay tôi uống say hay không, với việc em thân là vợ hiện tại hẳn là nên thực hiện nghĩa vụ vợ chồng, có liên quan gì sao?”
Khương Ngâm bị anh hỏi có chút ngẩn người.
Từ lúc hai người bọn họ kết hôn cho đến bây giờ, đây là lần đầu tiên anh không chút che giấu, trực tiếp nói với cô loại lời như vậy.
Rất thẳng thắn đem dục vọng của mình phơi bày ra ngoài ánh sáng, đề xuất với cô loại yêu cầu này.
Mặc cho Khương Ngâm bí mật thèm muốn thân thể này của anh như thế nào, âm thầm bổ não bao nhiêu cảnh tượng không thể miêu tả, cũng không nghĩ tới sẽ phát triển thành kiểu như bây giờ.
Thế mà, còn là anh chủ động!
Khương Ngâm cắn cánh môi thật chặt, nhịp tim cô rất nhanh, luôn cảm thấy lúc này nếu hé miệng, trái tim có thể trực tiếp vọt ra từ cổ họng.
Lúc cô ngước mắt lên liền chạm phải cặp mặt đen nhánh, bên trong mang theo vài phần nóng bỏng, phảng phất như sắp dâng lên ngọn lửa, mặt Khương Ngâm càng ngày càng nóng, vội vàng tránh ánh mắt của anh, môi mỏng mấp máy không biết nên nói gì lúc này.
Cồn gây tê liệt thần kinh đại não, Doãn Toại cố chống đỡ, mở mắt nhìn chăm chú gương mặt sạch sẽ, xinh đẹp của cô, cảm giác đầu có chút choáng, lông mày anh nhẹ chau lại mấy lần, cảnh tượng trước mắt tựa như có chút mơ hồ.
Khương Ngâm bị anh ép tới mức có chút khó chịu, muốn đẩy nhưng lại đẩy không ra, chỉ có thể yên lặng tiếp nhận trọng lượng to lớn.
Lúc nhìn lên, cô cảm giác Doãn Toại có điểm gì là lạ, ánh mắt tan rã, lơ lửng không cố định, giống như men rượu lại nổi lên: “Anh uống rất nhiều rượu sao?”
Doãn Toại không đáp lại, chỉ cảm thấy đầu rất nặng, anh chôn mặt vào mái tóc đang xoã ra ở sau tai cô, mùi hương ngọt ngào nhàn nhạt truyền đến chóp mũi.
Anh không muốn rời đi, cọ cọ mấy lần, cánh tay xuyên qua phần gáy, ôm lấy cô.
Khương Ngâm bị ghìm chặt không quá dễ chịu, đẩy bờ vai của anh, muốn chuyển vị trí một chút để giảm xóc, lại bị anh ôm chặt hơn: “Ngoan, đừng nhúc nhích, để tôi ôm một chút.”
Thanh âm anh rất nhẹ, như đang dỗ trẻ nhỏ, mang theo vài phần lười biếng tự nhiên, lúc chui thẳng vào màng nhĩ trong tai, tim Khương Ngâm trở nên mềm nhũn.
( Xu: Chắc mọi người đang nghĩ sẽ “thịt” nhau nhỉ =)))) nhưng mà chưa nha quý zị =))))
Đây là lần đầu tiên anh dùng giọng điệu thực sự ôn nhu nói chuyện với cô, bên cạnh đó là sự từ tính đặc trưng, chỉ như thế cũng đủ để khiến người ta rung động khó hiểu.
Vừa rồi còn hung dữ với cô, vì sao lại đột nhiên đổi tính.
Chẳng lẽ người uống say đều thay đổi thất thường như vậy sao?
Khương Ngâm chửi thầm trong lòng, nhưng hành động lại khó hiểu mà thuận theo tâm ý của anh, thật ngoan ngoãn để mặc anh ôm, không còn động loạn.
Chỉ là anh quá nặng, Khương Ngâm sợ không chống đỡ được quá lâu, thử hỏi một câu: “Vậy anh muốn ôm bao lâu? Tôi sợ tôi bị anh đè chết, anh liền thành người goá vợ.”
Đợi một hồi, đối phương vẫn một mực không trả lời.
Cô cảm thấy không thích hợp, cẩn thận quan sát một lát, liền cảm giác rõ tiếng hít thở đều đều bên tai.
Anh thế mà
Cứ ngủ như vậy?!
Vừa rồi không phải còn nói, muốn thực hiện nghĩa vụ vợ chồng sao?
Hoá ra là miệng pháo nha.
(Sue: Tức là nổ í:))))
Khương Ngâm liền có chút không thể nhịn được.
Đêm hôm khuya khoắt không thấy bóng dáng anh, cô có ý tốt ở trên ghế sô pha chờ anh trở về.
Kết quả anh trở về chính là bộ dáng mãnh thú đáng sợ chụp mồi, còn chững chạc đàng hoàng muốn cô thực hiện nghĩa vụ vợ chồng.
Bây giờ này còn chưa bắt đầu, anh cứ như vậy ép lên người cô ngủ thiếp đi???
“!”
Đồng hồ treo trên tường tí tách chạy, kim đồng hồ chỉ hướng trời vừa rạng sáng một nửa.
Nếu anh cứ ngủ như thế tới hừng đông, Khương Ngâm cảm thấy mình thật sự có thể bị anh đè gãy, gấp đến độ lay bả vai anh hô lên: “Doãn Toại!”
Đối phương không trả lời.bg-ssp-{height:px}
Anh giống như thật sự ngủ thiếp đi, ngủ say như chết.
Khương Ngâm yên lặng nắm tóc.
Sự tình phát triển, vĩnh viễn vượt qua dự liệu của cô.
Cuối cùng thực sự không còn biện pháp, Khương Ngâm dùng sức đẩy Doãn Toại vào phía bên trong ghế sô pha, cô phát huy tất cả độ linh hoạt của cơ thể, chật vật leo ra từ khe hở ở giữa ghế sô pha và Doãn Toại.
Đặt mông ngồi trên sàn nhà, hai tay cô án lấy mặt đất, ngửa đầu tham lam hô hấp lấy không khí mới mẻ.
Còn sống thật là tốt.
Nhìn Doãn Toại say như chết ở ghế sô pha, anh đang ghé vào trên ghế, sườn mặt anh tuấn hướng về phía bên này, cánh tay phải ôm lấy gối ôm, tay trái thuận theo mép ghế sô pha rủ xuống, giống tư thế của một con bạch tuộc xinh đẹp.
Trên thân áo sơ mi trắng là nếp uốn mềm mại, vạt áo thuận theo dây lưng chưa đến lưng quần, bờ mông ngạo nghễ, tròn trịa ưỡn lên, hai chân thon dài vượt ra khỏi ghế sô pha, từ đầu gối trở xuống không có chỗ chống đỡ mà rũ xuống.
Khương Ngâm liếc nhìn từ đầu đến chân anh một vòng, cuối cùng ánh mắt rơi vào cặp mông.
Cơn giận vừa rồi còn chưa tan, cô đưa chân phải ra giơ lên cao, lúc khoảng cách rơi cách vị trí kia không đến hai centimet, ngón chân sơn màu đỏ giật giật, thử chạm nhẹ một cái, vừa đụng phải quần vải lại rút về, cẩn thận nhìn chằm chằm gương mặt ngủ say kia của anh.
Sợ anh đột nhiên tỉnh lại tính toán sổ sách với mình, cuối cùng cũng không dám thật sự đạp vào mông anh, Khương Ngâm yên lặng thu chân lại, ngạo kiều giương cằm lên: “Quên đi, tiên nữ tôi đây bộc phát thiện tâm, tha cho anh.”
Doãn Toại ngủ rất say, vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại.
Khương Ngâm không hề bối rối, xê dịch về phía bên kia, ngồi xếp bằng trên sàn nhà, khuỷu tay đặt ở trên mép ghế sô pha, tay chống cằm, vô cùng hứng thú đánh giá anh.
Lông mi anh nhìn rất đẹp, đen dày, gợi lên mấy phần cứng rắn. Lúc đôi mắt đóng lại, lông mi vô cùng dài, dưới ánh đèn chiếu rọi, lông mi như hai đầu thác nhàn nhạt đổ xuống che lấp chiếc mũi.
Khương Ngâm chạm lướt qua hàng lông mi, rồi thử tóm lấy lông mi của mình, so chiều dài với anh.
Cuối cùng không so được hơn thua, Khương Ngâm đơn phương tuyên bố, bản thân so với anh càng đẹp mắt hơn một chút.
Anh một mực không có động tĩnh, lá gan Khương Ngâm dần dần lớn, tay chống cằm, ghé vào trước mặt anh, khuôn mặt cách anh rất gần, nhỏ giọng nói chuyện với anh: “Tiểu đáng yêu Tuế Tuế, vì sao tối nay anh lại đi ra ngoài uống rượu? Còn uống nhiều như vậy.”
Trả lời của cô chỉ có tiếng hít thở đều đều, cùng với tiếng chuông đồng hồ tí tách trên tường.
Khương Ngâm còn nhớ rõ, ban ngày hai người bọn họ nói tới một đề tài, liên quan đến cô gái trước kia Doãn Toại thích.
Lúc ấy cô ẩn giấu lòng riêng, đề nghị anh đừng theo đuổi người ta, sau khi Doãn Toại nghe xong sắc mặt tựa hồ không được tốt lắm.
Kết quả chạng vạng tối liền chạy đi, bây giờ say như chết trở về.
Thần sắc Khương Ngâm hơi ngừng lại, rốt cuộc cũng hiểu ra.
Anh đây là tổn thương tình cảm, đi ra ngoài mượn rượu giải sầu?
Sau đó lúc trở về, say đến mơ hồ, còn đem cô đè xuống ghế sô pha, không phải là muốn xem cô thành thế thân chứ?
Việc anh có người mình thích, Khương Ngâm vốn không muốn để mình suy nghĩ nhiều, nhưng hôm nay nhìn bộ dáng này của anh, không hiểu sao cô lại cảm thấy có chút bực bội.
Nhớ ngày đó, cô cũng là tiểu tiên nữ người gặp người thích, hoa gặp hoa nở, lòng đầy nhiệt tình theo đuổi anh, anh cũng không đối với cô tốt lắm, bây giờ sao còn vụng trộm thích người khác chứ?
Thế mà còn chạy ra ngoài uống rượu vì tiểu yêu tinh kia, khi trở về lại khi dễ cô.
Khương Ngâm có chút không quá phục, cô tiến lên trước kéo mắt anh ra: “Doãn Tuế Tuế, anh mở mắt chó của anh ra nhìn xem, bà đây so với tiểu hồ ly tinh trong lòng anh kém chỗ nào?”
“Anh kêu cô ấy đến đây, để cho tôi PK với cô ấy, tôi có thể ngược cho cô ấy kêu cha gọi mẹ, hướng tôi quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, anh có tin hay không?”
“Dáng dấp của tôi không đẹp mắt hơn cô ấy sao? Tôi không ôn nhu hơn cô ấy sao?”
Lúc hai chữ ôn nhu được kéo dài ra, Khương Ngâm cấp tốc buông ngón tay đang lay mí mắt anh, thận trọng vuốt vuốt mái tóc, ngồi xuống nghiêm túc: “Tuế Tuế, bà xã anh là tiểu tiên nữ ôn nhu nhất trên thế giới, những tiểu hồ ly tinh ngoài kia ngay cả một ngón chân của bà xã anh cũng không sánh bằng, anh tỉnh táo một chút.”
Đối phương không trả lời, cô liền có chút nóng nảy, nhất thời nhập vai quá sâu, đưa tay vỗ lên người anh một cái: “Có nghe thấy không?”
Một chưởng này của Khương Ngâm là đánh vào bả vai anh, nhưng cô không ngờ tới rằng, đúng vào lúc này, Doãn Toại mơ mơ màng màng ngẩng đầu lên.
Động tác của cả hai thực hiện cùng một lúc, Khương Ngâm chưa kịp thu lại sức lực, thế là một cái tát này vừa vặn đúng lúc bỏ qua bờ vai hoàn mỹ của anh, cuối cùng dán lên trên khuôn mặt anh.
Xúc cảm ngoài dự liệu hòa thanh vang lên tiếng giòn tan, hù dọa Khương Ngâm, cô kinh ngạc hít vào một ngụm khí lạnh, cấp tốc nắm tay thu hồi lại, lúc ngẩng lên liền đối đầu với ánh mắt khó hiểu của Doãn Toại.
Lúc đầu anh mơ mơ màng màng cảm thấy cổ có chút không thoải mái, muốn đổi tư thế, kết quả vừa mới động, mặt liền bị người ta thưởng cho một bạt tai.
Cả người Doãn Toại dừng khoảng chừng là hai giây, ngắm nhìn bốn phía, cố gắng nhớ lại gì đó, cuối cùng lại miễn cưỡng nhấc mí mắt lên, nhìn về phía người ngồi xếp bằng trên mặt đất, cảnh giác nhìn anh, chuẩn bị tuỳ thời có thể bỏ trốn mất dạng – Khương Ngâm.
Đầu óc anh mê man, nửa ngày cũng không có hiểu rõ bây giờ là tình huống gì, vì sao anh lại ngủ ở chỗ này.
Nhưng có một việc anh hẳn là không tính sai, cái tát vừa rồi trên mặt anh, là Khương Ngâm đánh.
Doãn Toại án lấy ghế sô pha ngồi xuống, lưng vô lực tựa trên ghế sô pha, lòng bàn tay đảo qua bên mặt bị cô đánh, thật ra cũng không đau như vậy, nhưng hành động này thực sự khiến hai người không thể tưởng tượng được.
“Có ý gì?”
Anh vừa nhấc cằm, ánh mắt vừa nhìn qua cô, bởi vì cổ họng khô nên thanh âm phát ra có chút khàn: “Em không giải thích một chút?”
“…”
Khương Ngâm thật sự không nghĩ tới anh thế mà đột nhiên tỉnh lại, bạt tai này cũng không phải xuất từ ý định của cô, nhưng để giải thích thì dường như có chút phiền toái.
Cô ngẩng đầu quan sát biểu tình của Doãn Toại, luôn cảm thấy lúc này anh hẳn là còn không tỉnh táo lắm.
Có lẽ dễ lươn lẹo.
Con mắt sáng tỏ nhấp nháy mấy lần, cô nhìn chằm chằm mặt anh, vô cùng chân thành trả lời: “Ông xã, vừa rồi anh không cẩn thận ngủ thiếp ở chỗ này, có con muỗi mai phục gần đấy ngấp nghé sắc đẹp của anh, tôi nhìn không được, cam tâm tình nguyện làm hộ hoa sứ giả của anh, vì anh vượt mọi chông gai, rốt cục một chưởng đánh chết con muỗi đáng ghét!”