Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Xu
Beta: Sue
Buổi tối, Doãn Toại làm mì sườn với mấy món thường ngày, mùi vị thơm ngon ngoài sức tưởng tượng.
Mì sườn:
Sau bữa ăn Doãn Toại đến thư phòng làm việc, Khương Ngâm có chút hơi no quá, đi lui đi tới trên bãi cỏ ở sân sau để tiêu hóa đồ ăn.
Chợt nhìn thấy Cái Đuôi Nhỏ phía xa xa, từ trong nhà chạy ra, trong miệng còn ngậm thứ gì đó.
Khương Ngâm gọi nó một tiếng, Cái Đuôi Nhỏ vui vẻ chạy tới.
Thấy bên trong miệng nó ngậm một chiếc tay khăn, cô cầm lên nhìn, im lặng một hồi: “Sao lại ngậm đồ chạy lung tung thế, em tìm được cái này ở đâu vậy hả? Còn bị em làm bẩn rồi.”
Cái Đuôi Nhỏ ngửa đầu nhìn cô, rên hai tiếng.
Đúng lúc Dì Chu từ trong nhà đi ra, bưng một cốc nước trong tay, đưa tới cho Khương Ngâm: “Không phải phu nhân đang bị đầy bụng sao, tôi có nấu chút trà quả táo gai để tiêu thực, uống một ít sẽ dễ chịu hơn.”
Quả táo gai:
Khương Ngâm sờ cái bụng còn đang phình lên, cười nhận lấy: “Cảm ơn dì Chu.”
Dì Chu nhìn thấy chiếc khăn tay trên tay cô, hơi kinh ngạc, chớp mắt một cái: “Cái khăn này…”
Khương Ngâm đưa cho dì Chu: “Không biết Cái Đuôi Nhỏ tìm ra được ở chỗ nào, cháu nghĩ hẳn không phải là đồ của vợ chồng cháu, có phải của dì Chu hay không? Đáng tiếc bị Cái Đuôi Nhỏ làm bẩn mất rồi.”
Dì Chu nhận lấy, đi đến dưới đèn đường trong sân để nhìn kĩ hơn, cả kinh nói: “Hỏng rồi, sao tên nhóc này lại phát hiện ra cái này vậy chứ, tiên sinh mà biết chắc chắn sẽ rất tức giận.”
“Sao vậy?” Khương Ngâm đi lên trước, hơi kinh ngạc hỏi: “Đây là đồ của Doãn Toại sao?”
[ Đọc truyện ở trang WordPress và Wattpad của Serein’s Home ]
Dì Chu chỉ vào họa tiết hoa lê: “Lúc trước không phải tôi từng nói với phu nhân rằng tiên sinh thích hoa lê và rất trân quý một chiếc khăn tay sao, chính là cái này, không nghĩ tới lại bị Cái Đuôi Nhỏ tìm ra, bây giờ phải làm sao đây?”
Khương Ngâm cầm lên dò xét một lần nữa, quả nhiên phía trên được thêu hoa lê.
Nhìn qua hẳn là rất cũ rồi, không phải đồ đang lưu hành ở hiện tại.
Hơn nữa, hiện tại chắc hẳn không có ai ra ngoài mà còn mang theo khăn tay trên người.
Khương Ngâm lại liếc một chút hoa văn phía trên, tia sáng quá mờ làm cô không thấy rõ lắm, nâng cao hơn một chút để nghiên cứu.
“Đang làm gì vậy?” Giọng nói Doãn Toại vang lên ở phía cửa.
Khương Ngâm chưa kịp nhìn kỹ, cấp tốc giấu khăn ra sau lưng, ngẩng đầu nhìn về phía anh: “Không có việc gì a, anh làm việc xong rồi?”
Doãn Toại cất bước đi tới, nhìn về tay cô ở đằng sau: “Làm gì đấy?”
Khương Ngâm nhấp môi, đưa ánh mắt nhìn dì Chu bên cạnh để dì rời đi trước.
Trong sân chỉ còn lại hai người bọn họ, Khương Ngâm mới chậm rãi đem đồ vật lấy ra: “Ông xã, Cái Đuôi Nhỏ có thể đã làm sai chút chuyện.”
Doãn Toại rũ mắt nhìn chiếc khăn kia, mi mắt nhấp nháy, không nói.
Nghĩ rằng chắc hẳn anh đang tức giận, Khương Ngâm vội nói: “Em sẽ nhờ dì Chu dạy dỗ nó thật tốt, khăn này có chút bẩn, em về sẽ giặt sạch sẽ cho anh.”
Doãn Toại thở dài, quay người đi vào trong phòng.
Khương Ngâm bước nhanh theo sau: “Chiếc khăn này anh cất chỗ nào vậy, thế mà lại để Cái Đuôi Nhỏ tìm ra, nếu là đồ vật trân quý thì sau này phải cất ở chỗ bí ẩn một chút mới được.”
Doãn Toại ngồi xuống ghế sofa ở phòng khách.
Con ngươi của Khương Ngâm đảo liên tục, đi qua ngồi bên cạnh anh: “Nhưng mà ông xã, chiếc khăn tay này còn được thêu bông hoa, sao lại có chút giống đồ của con gái vậy?”
Doãn Toại ngước mắt nhìn cô một cái, không trả lời, giống như tán thành.
Trong lòng Khương Ngâm có chút khó chịu, đem khăn tay ném trên người anh, cắn môi xoay người sang chỗ khác, trong lời nói có sự chua xót rõ ràng: “Không nghĩ tới anh còn có chuyện cũ nhỉ. “Từ nhỏ đến lớn em cũng chưa từng tỉ mỉ cất giữ đồ gì của con trai đâu, bây giờ kết hôn với anh rồi, lại càng không có.”
Doãn Toại nhìn chiếc khăn trên tay, ghé mắt nhìn sang, lông mày cô nhíu chặt, hơi bĩu môi, tay áo trên người sắp bị cô vặn thành bánh quai chèo.
Bánh quai chèo (quẩy thừng):
Anh bất đắc dĩ ôm lấy người từ phía sau, chống cằm lên vai cô, chỉ vào hình hoa phía trên cho cô nhìn: “Nhìn lại xem, không nhớ nổi một chút nào sao?”
Vừa rồi trong sân hơi tối, Khương Ngâm thấy không rõ lắm.
Lúc này nhận lấy từ tay anh, nhìn chằm chằm hoa văn hoa lê trên đó, con ngươi cô hơi co lại, hơi ngồi thẳng lại.
Hình như khá quen mắt.
Khi còn bé, Khương Ngâm thích hoa lê, rất nhiều đồ dùng hàng ngày đều có hình hoa lê.
Lúc lên tiểu học, Khương Ngâm là lớp trưởng, trong giờ thể dục cô thích cùng bạn bè chơi ném khăn lụa.
Vì thế, cô quấn lấy Lương Văn, nài nỉ thêu cho cô chiếc khăn tay có hình hoa lê.
Lương Văn không am hiểu thêu thùa may vá lắm, mới đầu còn khiến Khương Ngâm ghét bỏ vì khó coi, sau đó Lương Văn liền dùng bút tỉ mỉ vẽ ra, sau đó mới thêu lên, lúc này mới thêu ra hình ra dáng.
Cô rất thích chiếc khăn này, sau đó vẫn luôn mang ở trên người.
“Đây là khăn tay của em!” Khương Ngâm lật qua lật lại nhìn xem, mười phần chắc chắn là kiểu thêu của Lương Văn.
Cô đánh giá đồ vật trên tay, nhíu mày suy tư, bỗng dưng quay người nhìn về phía Doãn Toại, chuyên chú, nghiêm túc tìm lại ký ức từ gương mặt anh.
Khí chất của Doãn Toại cùng với người con trai khi cô gặp lúc bé không giống nhau.
Mà tướng mạo của người con trai kia, Khương Ngâm đã sớm quên sạch rồi, cho tới bây giờ không nghĩ tới người kia lại là Doãn Toại.
Khương Ngâm lại nghĩ đến tối hôm qua Doãn Toại đã nói với cô về vụ tai nạn xe gần sân chơi kia.
Hóa ra, hai người bọn họ đã gặp nhau vào lúc này.
[ Đọc truyện ở trang WordPress và Wattpad của Serein’s Home ]
Lúc đó là mùa hoa lê nở rộ.
Giáo viên vì muốn học sinh của mình trải nghiệm cuộc sống, hiểu được người lớn kiếm tiền gian khổ thế nào, nên quyết định mang theo mọi người bán hoa ở gần sân chơi vào cuối tuần.
Người khác đều chọn hoa hồng, bách hợp, hoa cẩm chướng,… các loại hoa dễ bán, Khương Ngâm hết lần này tới lần khác chọn hoa lê.
Cô khéo tay, nên đã tự kết vòng hoa đội trên đầu mình.
Buổi chiều hôm đó, cô ôm giỏ hoa đi trên đường để bán hoa, cách đó không xa có một chiếc xe đột nhiên mất khống chế, mạnh mẽ đâm về phía cô.
Cô thân thủ nhanh nhẹn nhảy lên vỉa hè, liên tiếp lui về phía sau mấy bước.
Lúc cô lấy lại tinh thần, xe đã ngừng lại ở vị trí cách xa tầm năm mươi mét, rất nhiều người đi đường dừng lại vây xem, giống như xảy ra tai nạn xe cộ.
Cô nghi hoặc đẩy đám người đi qua, liền thấy một người mẹ rất xinh đẹp đang ôm thật chặt con trai của mình, tức hổn hển khiển trách.
Xem ra người không có việc gì.
Khương Ngâm vừa muốn thở dài một hơi, liền thấy bên cạnh đầu xe, có một cậu bé đang ngồi trên mặt đất.
Đối phương nhìn có vẻ lớn tuổi hơn cô một chút, thái dương bị va đập chảy máu, nhìn mà giật mình.
Khương Ngâm nghĩ đến vừa rồi chiếc xe này thiếu chút nữa đã đụng vào chính mình, lửa nóng lập tức dâng lên, sự tức giận muốn thu cũng không thu lại được.
Cô đứng bên trên vỉa hè nắm chặt tay, dùng sức gõ vào cửa sổ ở vị trí tài xế.
Tài xế vừa hạ kính xe xuống, cô liền nhón chân lên hướng vào bên trong, nói với khí thế hung hăng: “Chú có biết lái xe không thế, đụng vào người khác rồi có biết hay không? Vẫn còn ở bên trong làm rùa đen rụt cổ, giáo viên không dạy cho chú biết cái gì gọi là chịu trách nhiệm vì hành vi sai lầm của mình ư? Chú mau bồi thường tiền, còn phải đưa người bị thương vào bệnh viện để kiểm tra!”
Khương Ngâm làm lớp trưởng, bình thường đứng trên bục giảng mắng không ít người, tuy tuổi nhỏ nhưng mồm mép lại rất lợi hại, cộng thêm việc những người xung quanh đang nhìn, lúc này vị nam tài xế kia đỏ mặt, có chút xấu hổ.
Anh ta mở cửa xuống xe, đi đến chỗ Khương Ngâm xin lỗi một cách thiện chí: “Thật xin lỗi, vừa rồi vì chú tránh chiếc xe tải lớn kia nên mới như vậy, không phải cố ý.”
“Người chú nói xin lỗi không phải cháu, mà là anh ấy!” Khương Ngâm chỉ cậu bé đang ngồi trên đất.
Phu nhân xinh đẹp bên cạnh rốt cục cũng lấy lại tinh thần, phát hiện trên mặt đất có người đang bị thương, sốt ruột đi qua: “Tiểu Toại, con không sao chứ —— ”
“Cút ra!” Cậu bé căm ghét dùng sức đẩy ra, chính mình cũng bị lảo đảo theo.
Khương Ngâm nhìn về hướng bên kia, có chút không rõ tình huống.
Nhưng nhìn trán cậu bé còn đang chảy máu, cô chủ động đi tới, ngồi xổm trước mặt anh.
Vốn dĩ muốn tìm khăn giấy cho anh, kết quả không có, cô đành phải lấy khăn tay ra, cẩn thận từng li từng tí lau đi vết máu đang dính trên trán của anh: “Anh ơi, anh bị thương rồi, có đau không ạ?”
Giọng nói ngọt ngào truyền vào bên tai, Doãn Toại đem ánh mắt từ trên người Thẩm Ôn Lam thu về, lẳng lặng ngẩng đầu lên nhìn cô.
[ Đọc truyện ở trang WordPress và Wattpad của Serein’s Home ]
Có lẽ bị vết thương trên mặt anh hù dọa, cô khẽ cau mày, răng cắn chặt môi dưới, đôi mắt ngập nước: “Nhìn có vẻ đau lắm.”
Mặt Doãn Toại không cảm xúc đẩy tay cô ra, cố gắng đứng lên khỏi mặt đất.
Khương Ngâm đi theo sau, thấy hình như anh không được vui, có chút xin lỗi nói: “Có phải em dùng lực quá mạnh làm đau anh rồi hay không?”
Nói rồi đem khăn tay nhét vào tay anh: “Vậy anh tự dùng cái này để che vết thương đi, đừng để nó chảy máu nữa.”bg-ssp-{height:px}
Doãn Toại nhìn chiếc khăn trên tay, giương mắt nhìn cô bé đang mặc một bộ váy trắng sạch sẽ trước mặt.
Tuổi còn không lớn hơn anh, cách nói chuyện và hành động lại như đang thuyết giáo, quản cũng thật nhiều.
Thuyết giáo: Nói với giọng điệu của người từng trải, người lớn hơn dạy dỗ người nhỏ hơn, dùng lí lẽ của mình để thuyết phục người khác,…
Anh không muốn phản ứng, đang chuẩn bị đi thì bị Khương Ngâm kéo cánh tay lại: “Anh đi đâu vậy, tài xế nói muốn đưa anh đến bệnh viện, làm kiểm tra xong rồi hẳn đi.”
Doãn Toại chưa từng thấy người nào thích xen vào chuyện của người khác như thế, lúc đầu anh không muốn để ý tới, nhưng nhìn thấy Thẩm Ôn Lam lần lượt muốn đi tới nói chuyện với anh, anh liền cảm thấy buồn nôn.
Vì vậy anh hất Thẩm Ôn Lam ra, quay người đi về phía người tài xế.
Thẩm Ôn Lam vừa muốn theo sau, ánh mắt Doãn Toại hung tợn trừng một cái làm bà ngừng bước lại.
Khương Ngâm ở bên cạnh nhìn, cũng không biết tình huống gì đang xảy ra, đi qua nói: “Dì ơi, anh ấy là bạn học của con trai dì sao? Cháu thấy con trai dì có vẻ cũng bị hù dọa, dì vẫn nên xem con trai mình trước đi, cháu sẽ cùng anh ấy đến bệnh viện.”
Nói xong, không chờ Thẩm Ôn Lam tiếp lời, rất tự nhiên mà đi theo ngồi lên chiếc xe, ngồi chung một chỗ với Doãn Toại.
Trên đường, tài xế đang chở bọn họ đi bệnh viện, Khương Ngâm thử cùng anh nói chuyện: “Em tên là Khương Ngâm, Khương trong từ gừng, Ngâm là một nét khẩu thêm một nét ngày trong hôm nay. Còn anh, anh tên là gì?”
Giải thích tên của Khương Ngâm (姜吟): 生姜 (gừng) có từ Khương, còn Ngâm 吟 có chữ 口 kết hợp với chữ 今 trong từ 今天.
Doãn Toại ngồi trong góc không phản ứng.
Khương Ngâm lại hỏi: “Vậy ba mẹ anh đâu, anh xảy ra chuyện lớn như vậy, phải nghĩ cách thông báo với bọn họ mới được.”
Đối phương vẫn không lên tiếng.
Khương Ngâm dứt khoát tự quyết định: “Anh không mở miệng, vậy em gọi anh là Người Câm Nhỏ nhá.”
Doãn Toại: “…”
Người tài xế nhìn xuyên qua kính chiếu hậu thấy hoa mà Khương Ngâm để trong giỏ, lại thấy cô biết ăn nói như thế, liền hỏi: “Cô bé còn nhỏ như vậy đã đi bán hoa rồi sao? Bán có được không?”
Khương Ngâm lắc đầu, thở dài: “Không ai mua, hoa này quả nhiên không dễ bán bằng hoa hồng. Thế nhưng hoa lê rất đẹp nha, vì sao mọi người không chịu mua nhỉ?”
Cô nói xong, chỉ vào vòng hoa trên đầu hỏi người bên cạnh: “Người Câm Nhỏ, anh thấy vòng hoa em làm có đẹp không? Nếu anh thích, em sẽ kết cho anh một vòng.”
Doãn Toại không biết tại sao cô lại cảm thấy, một người con trai như anh sẽ thích mấy thứ này.
[ Đọc truyện ở trang WordPress và Wattpad của Serein’s Home ]
Anh không thèm để ý, kết quả trên đường đi, cô thực sự đã dùng hoa bên trong giỏ để kết thành vòng hoa cho anh.
Đến bệnh viện, lúc xuống xe, cô đem vòng hoa đội lên trên đầu của anh, còn cười trêu ghẹo: “Hoa tươi phải đi cùng người đẹp, anh đẹp như vậy, tặng cho anh đấy.”
Doãn Toại cạn lời mà lấy xuống, rốt cục nhịn không được nói một câu: “Em không cảm thấy hoa lê có mùi rất thối sao? Chả trách em bán không được.”
Khương Ngâm im lặng hai giây, không những không giận mà còn cười nói: “Người Câm Nhỏ, rốt cục anh cũng nói chuyện rồi!”
Doãn Toại: “…”
Vào bệnh viện, lúc người tài xế đi đăng ký, Doãn Toại đang yên lặng ngồi nghỉ ngơi ở trên khu ghế dài, Khương Ngâm ngồi bên cạnh anh.
Cô hít hà hoa lê trong tay, suy nghĩ về lời Doãn Toại nói, nhíu mày: “Cái mùi này thơm biết bao nhiêu, tại sao anh và mọi người đều nói hoa lê thối.”
Nói xong, cô lại gần đưa hoa tới để Doãn Toại ngửi một chút: “Anh thử lại lần nữa đi, thật sự rất thơm.”
Doãn Toại đẩy tay cô ra, có chút khó chịu đối với việc cô cứ luôn ồn ào.
Một ông cụ đang run rẩy chống gậy đi tới.
Thấy gần đấy không còn chỗ trống, Khương Ngâm nhìn thấy liền trực tiếp đứng dậy: “Ông ơi, ông ngồi ở đây đi.”
Ông cụ mỉm cười thân thiện, nói với cô lời cảm ơn.
Doãn Toại ngẩng đầu nhìn qua, cô bé đang nở nụ cười ngọt ngào mà lễ phép với ông cụ.
Ánh nắng từ phía sau tràn qua cửa sổ, cô trông thật tươi đẹp xán lạn, tươi đẹp đến mức làm cho người khác phải nhìn theo.
Đi bán hoa ở trên đường hơi lâu, thật ra Khương Ngâm đã rất mệt mỏi, chân cũng có chút đau.
Lúc cô đứng không ngừng đổi tư thế, lông mày nhíu lại, đôi môi mím lại có mấy phần đáng yêu.
Doãn Toại nhìn cô, do dự một hồi, đứng lên kéo cô ngồi xuống.
Khương Ngâm vội vã muốn đứng dậy: “Tại sao anh lại để em ngồi, anh đang bị thương, là bệnh nhân đó.”
Doãn Toại đè cô lại: “Em mới là bệnh nhân, cả nhà em đều là bệnh nhân.”
Khương Ngâm: “…” Tại sao lại mắng chửi người khác chứ.
Nhưng xem xét việc anh nhường chỗ cho mình, Khương Ngâm không tính toán với anh nữa.
Không nghĩ tới mặc dù cậu bé này nói những lời không tốt nhưng trong lòng vẫn còn tốt chán, cô cười, ngẩng đầu nhìn qua: “Người Câm Nhỏ, chúng ta làm bạn tốt nha?”
Doãn Toại nhìn nụ cười xán lạn của cô, hai chữ “Bạn Tốt” bỗng nhiên đâm vào tim anh một cái.
Thật ra là ba chữ, tiếng trung bạn tốt (好朋友) có chữ.
Lúc trước, khi Dịch Chước Ngôn tiếp cận anh, đã từng dùng khuôn mặt như thế, cười nói với anh: “Chúng ta làm bạn tốt đi.”
Nhưng cuối cùng, chỉ là một trò hề.
Anh nhàn nhạt thu tầm mắt lại: “Tôi không cần bạn bè.”
Khương Ngâm cũng không giận, vẫn cười ngọt ngào: “Vậy sau này nếu anh cần có thể đến tìm em, nhà em ở đại học C, cha mẹ em là giảng viên ở đó, anh đến đại học C liền có thể tìm thấy em.”
Đúng lúc này người tài xế làm thủ tục xong xuôi đi tới, kêu Doãn Toại đi qua làm kiểm tra.
Khương Ngâm đau chân, không đi qua cùng, vẫn ngồi trên ghế dài.
Sau đó, lúc trở về chỉ có người tài xế, nói với Khương Ngâm: “Cậu bé kia đã đi rồi, cô bé, nhà cháu ở chỗ nào, chú đưa cháu về nhà?”
Khương Ngâm kinh ngạc một chút: “Anh ấy đi rồi? Vậy, khăn tay của cháu đâu?”
Người tài xế nói: “Không phải cháu đã cho cậu bé kia dùng để che vết thương rồi sao, dính rất nhiều máu, chắc là đã ném đi rồi, chú cũng không rõ lắm. Sao vậy, cái đó rất quan trọng sao?”
Khương Ngâm cười lắc đầu: “Cũng không có gì, không quan trọng ạ.”
[ Đọc truyện ở trang WordPress và Wattpad của Serein’s Home ]
Đoạn ký ức này trôi qua quá lâu rồi, lúc Khương Ngâm nhớ lại, cũng chỉ nhớ những chi tiết nhỏ nhẳ không đáng kể, chắp vá lắm mới từ từ nhớ lại được chút ít.
Cô nhìn chiếc khăn tay được Doãn Toại nâng niu cất giữ, còn có chút cảm khái: “Anh không biết đâu, ngày đó em không báo cáo với cô giáo mà đi theo anh vào bệnh viện, cô giáo cho là em bị lạc mất liền nói cho ba mẹ em biết, sau khi em về nhà bỗng nhiên bị mắng, bị cắt tiền tiêu vặt một tháng, em cũng quá thảm rồi!”
Doãn Toại ôm cô, hôn nhẹ vào tai cô: “Chuyện này quả thực là liên lụy em rồi, là anh không đúng, để đền bù, sau này tiền anh kiếm được đều cho em tiêu, được không?”
“Yes sure, chắc chắn là như vậy rồi!” Khương Ngâm dựa vào trong ngực anh, bỗng nhiên nhớ tới, hỏi: “Anh cũng lén lút giữ lại khăn tay của em, trước đây em theo đuổi anh, anh cũng nhận ra em, vậy vì sao anh lại không đồng ý?”
Doãn Toại im lặng một lát, buông cô ra, lưng dựa vào ghế sô pha, trầm ngâm nói: “Cuộc hôn nhân của ba mẹ anh thất bại, người tiếp nhận điều thống khổ này không chỉ có bọn họ mà còn cả anh nữa. Thực ra trước khi gặp được em ở đại học C, anh không bao giờ nghĩ tới chuyện yêu đương kết hôn, thế nhưng đột nhiên em xuất hiện, làm rối loạn tiết tấu của anh, khiến anh bắt đầu do dự.”
Doãn Toại than thở, nhìn về phía Khương Ngâm: “Anh càng không nghĩ tới, em theo đuổi anh, theo đuổi nửa tháng liền biến mất, giống như em chỉ đang trêu đùa anh, ngay cả câu chào tạm biệt cũng không thèm nói với anh.”
Anh cầm tay người con gái, nắm thật chặt: “Em có biết lúc biết em chuyển trường anh thất vọng, mất mát bao nhiêu hay không? Sau này khó khăn lắm mới có được dũng khí đi đại học P tìm em, nhưng lại nghe được lời em nói với Thẩm Giáng, làm anh đột nhiên luống cuống, không biết phải làm thế nào.”
Trái tim của Khương Ngâm như bị đâm vào, một cơn đau đớn mơ hồ truyền đến, hốc mắt đỏ lên: “Thật xin lỗi, cái gì em cũng không biết, em cho là anh không thích em…”
“Quên đi.” Doãn Toại không muốn nhắc lại những chuyện làm cho người khác than tiếc, cười nói với cô: “Kết cục có hậu luôn luôn tới chậm nhất, càng khó khăn trắc trở sau này mới càng hạnh phúc.”
Khương Ngâm lau đi khóe mắt ướt át, chủ động nâng mặt của anh lên: “Vậy thì Tuế Tuế, bây giờ anh có hạnh phúc không?”
“Ừm.” Doãn Toại hôn lên trán cô: “Chỉ cần có em, anh liền rất hạnh phúc.”
Mũi Khương Ngâm đột nhiên chua xót, tựa vào trước ngực anh, ôm anh: “Tuế Tuế, bây giờ em mới biết, ngày đó anh đã phải trải qua chuyện gì. Lúc ấy, cái gì em cũng không biết, còn vây quanh anh nói những chuyện nhảm nhí, có phải anh cảm thấy em phiền muốn chết không, ồn ào như thế, để người ta yên tĩnh một chút cũng không được.”
Doãn Toại cười nhẹ: “Không có, thật ra khi đó ngược lại anh còn rất thích nghe em nói chuyện, nghe rồi nghe, liền không có tâm tư suy nghĩ những chuyện không vui.”
Cô tốt đẹp như vậy, tựa như vĩnh viễn sẽ không bao giờ thấy phiền não, luôn luôn tươi cười, giống như tiên nữ từ trên trời rơi xuống vậy.
Gặp được Khương Ngâm anh mới nhận được một chút dịu dàng duy nhất sau cái ngày anh bị tổn thương sâu sắc khi biết được sự thật về Thẩm Ôn Lam và Dịch Chước Ngôn.
Anh thậm chí không dám suy nghĩ, nếu như lúc ấy không gặp được cô, hôm đó anh sẽ vượt qua như thế nào.
Có thể là một mình nấp ở nơi hẻo lánh, không dám ngẩng đầu.
Thật ra sau đó, anh từng có suy nghĩ sẽ đến đại học C gặp cô.
Thế nhưng anh không dám.
Anh sợ hãi cái câu “Chúng ta làm bạn tốt đi” kia chỉ là một câu nói đùa của cô để an ủi chính anh, sợ cô sớm đã không nhớ rõ mình là ai, cũng sợ sau khi quen biết nhau, cô phát hiện anh lại là một người nhàm chán.
Một cô gái tốt như vậy, khẳng định cũng thích những điều tốt.
Nhưng anh ngu ngốc như vậy, bị người thân cận nhất lừa gạt, lợi dụng, dường như anh không có chút liên quan nào với chữ “Tốt” này.
Chính anh còn chướng mắt bản thân mình, huống gì người khác?
Nhưng mà anh vẫn không cam tâm như cũ, cuối cùng sau khi thi đại học xong vẫn nộp đơn vào đại học C.
Cuối cùng ông trời không bạc đãi anh.
Rốt cuộc vẫn đem người con gái tốt đẹp như vậy đến bên cạnh anh.
Cô là tia sáng đặc biệt, ấm áp nhất trong cuộc đời của anh.
“Bà xã.” Đây là lần đầu tiên anh dùng xưng hô thế này gọi cô, bên tai bất giác ửng đỏ, cười nhẹ ôm chặt người con gái trong lòng, nói rất nhẹ: “Cảm ơn em đã thích anh.”