Editor: Sue
Beta: Xu
Buổi chiều cuối tuần, Khương Ngâm có một buổi chụp ảnh trang bìa cho tuần san thời thượng Vi Ny, đối tượng hợp tác là người mẫu quốc tế Putnam.
Lúc trước, Khương Ngâm đã từng hợp tác với anh ta, biết đối phương là người luôn chú trọng hiệu suất làm việc nên cô đã sớm mang theo nhân viên công tác đến bố trí hiện trường.
Hết thảy đều đã chuẩn bị sẵn sàng, Putnam vẫn chưa tới, lúc Khương Ngâm đang ngồi chờ trong phòng nghỉ thì nhận được tin nhắn Wechat của Doãn Toại.
Ác Ma Tuế Tuế: 【 Sẽ xong rất muộn sao? 】
Tiểu Tiên Nữ Ngâm Ngâm:【 Chắc là không đâu, tầm ba bốn giờ sẽ kết thúc. 】
Ác Ma Tuế Tuế: 【 Gửi địa chỉ cho anh, đến lúc đó anh đi đón em, chúng ta cùng nhau xem phim? 】
Tối hôm qua, sau khi rời khỏi công viên, vốn dĩ hai người lên kế hoạch sẽ đi xem phim, kết quả trời đột nhiên đổ mưa nên kế hoạch bị ngâm nước nóng.
Thấy anh vẫn còn nhớ rõ việc này, Khương Ngâm khẽ cong khóe môi, gõ chữ gửi qua: 【 Được. 】
Sau đó gửi định vị cho anh.
Cửa phòng bị gõ hai tiếng, trợ lý tiểu Hà đẩy cửa tiến vào: “Chị Khương, Putnam tới rồi.”
Khương Ngâm cất điện thoại, từ phòng nghỉ đi ra.
Putnam bị nhân viên công tác vây quanh, tổng biên tập tạp chí Vi Ny đang giao lưu với anh ta một cách khách khí.
Đối phương là người Mỹ gốc Hoa, rất nổi tiếng trong giới thời trang, lúc trước Khương Ngâm đi Mỹ để quay chụp một quảng cáo, người phát ngôn chính là anh ta, một người có tính cách rất hài hước.
Anh ta mặc một chiếc áo khoác dài màu đen, nước da trắng nõn, dáng người ngay thẳng, hai tay đút vào túi quần, khí chất hơn người.
Nhìn thấy Khương Ngâm, Putnam nhướn mày, bình thản đưa tay: “Đã lâu không gặp!”
Khương Ngâm hơi gật đầu, hàn huyên hai câu.
Putnam nhìn thoáng qua chiếc nhẫn kim cương trên tay cô, chế nhạo nói: “Kết hôn cũng không mời tôi đến uống rượu mừng, không thú vị gì cả.”
Biết đối phương đang nói lời xã giao, Khương Ngâm cũng không nói về việc chưa tổ chức hôn lễ, nửa đùa nửa thật đáp: “Anh là người vô cùng bận rộn, tôi không dám quấy rầy.”
Tổng biên tập Vi Ny đúng lúc tiếp lời: “Putnam ở Mỹ đã lâu nên có lẽ không biết, ông xã của nhiếp ảnh gia Khương chúng ta là một vị nhân vật lớn đấy, dù là người có máu mặt trong giới thời trang hay ngành giải trí nhìn thấy anh ta đều phải nhún nhường ba phần.”
Lông mày Putnam nhẹ nhàng giương lên, khóe môi khẽ câu: “Nhân vật lợi hại như thế chắc hẳn chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay, không biết đó là vị nào?”
Tổng biên Vi Ny nói: “Putnam biết Truyền Thông Tinh Đồ chứ, ông xã Khương Ngâm là chủ của công ty giải trí nổi danh lừng lẫy trong nước hơn nữa còn là tổng tài của tập đoàn Quân Tứ.”
Khương Ngâm liếc mắt nhìn thời gian, cắt đứt đề tài này: “Chắc hẳn thời gian của Putnam có hạn, chúng ta vẫn nên làm việc trước đi.”
[ Đọc truyện ở trang WordPress và Wattpad của Serein’s Home ]
Việc quay chụp lần này thuận lợi hơn một chút so với mong muốn của Khương Ngâm, lúc kết thúc chỉ mới ba giờ hai mươi phút chiều.
Khương Ngâm chỉnh sửa ảnh chụp một chút rồi giao cho trợ lý, lại dặn dò vài câu.
Putnam đi tới: “Có thời gian không, mời em uống cà phê?”
Khương Ngâm nhìn sang, thần sắc hơi giật mình.
Mặc dù người này rất dễ tiếp xúc, nhưng Khương Ngâm tự cảm thấy mình và anh ta không được tính là rất thân quen, hôm nay cũng chỉ là lần thứ hai hợp tác.
Khương Ngâm hơi trêu ghẹo mở miệng: “Công việc của anh bận rộn như vậy, hẳn là còn có công việc khác, sao lại có thời gian mời tôi?”
Putnam cười nói: “Tạm thời tôi sẽ ở trong nước mấy ngày, cũng không có gì vội.”
Anh ta lại hỏi: “Đi không?”
Khương Ngâm chần chờ một chút, hơi áy náy nói: “Chỉ sợ là không được, lát nữa ông xã tôi sẽ tới đón tôi.”
Vừa dứt lời, cách đó không xa liền truyền đến giọng nói của tiểu Hà: “Chị Khương, Doãn tổng tới rồi!”
Khương Ngâm nhanh chóng nhìn sang, Doãn Toại đang đứng bên cạnh thang máy, ngừng chân nhìn về phía bên này.
Hôm nay anh đến Quân Tứ để làm thêm giờ, lúc này anh mặc một bộ âu phục được cắt xén vừa vặn, trầm ổn nội liễm, vẻ mặt lúc nhìn sang rất lạnh lẽo, mang theo vài phần nghiêm nghị, sắc bén, từng trải trên thương trường.
Khương Ngâm thuận theo ánh mắt của Doãn Toại nhìn sang Putnam ở bên cạnh, lúc ánh mắt của hai người đàn ông giao thoa, dường như bầu không khí có chút không đúng.
Một lát sau, Doãn Toại thu lại tầm mắt, cất bước đi tới, lúc đối với Khương Ngâm lại bình tĩnh, ôn hòa: “Xong chưa?”
Khương Ngâm gật đầu, tiến lên kéo lấy cánh tay của anh.
Lúc hai người muốn rời khỏi, phía sau truyền đến giọng nói của Putnam: “A Toại, mẹ nhập viện rồi, bà ấy muốn gặp cậu.”
Doãn Toại tựa như không nghe thấy, không dừng lại lâu liền mang theo Khương Ngâm rời đi.
[ Đọc truyện ở trang WordPress và Wattpad của Serein’s Home ]
Ngồi lên xe, trên đường đi Doãn Toại im lặng khác thường, xương quai hàm kéo căng, môi mỏng nhấp thành một đường thẳng.
Khương Ngâm ngồi ở ghế phó lái, lên tiếng đánh vỡ sự yên lặng này: “Tên tiếng trung của Putnam là Dịch Chước Ngôn?”
Doãn Toại hoàn hồn, nhẹ nhàng “Ừm” một tiếng, nói qua chuyện khác: “Bây giờ đi xem phim sao?”
Khương Ngâm đã sớm chuẩn bị tinh thần cho việc quay chụp trong một thời gian dài, cơm trưa cũng không ăn, cô xoa xoa bụng: “Chúng ta đi ăn một chút trước đi, em có chút đói.”
Sau khi Dịch Chước Ngôn ra khỏi studio lập tức lái xe đến bệnh viện.
Năm đó, sau khi Thẩm Ôn Lam ly hôn với Doãn Trí Bang liền gả cho ba của Dịch Chước Ngôn, rồi di cư sang nước Mỹ.
Nhưng cuộc sống một nhà ba người không hạnh phúc như trong tưởng tượng của Dịch Chước Ngôn.
Thẩm Ôn Lam và cha Dịch thường xuyên cãi lộn, thậm chí còn đánh nhau.
Trong miệng Thẩm Ôn Lam thường xuyên lải nhải, nhắc đến con trai là Doãn Toại.
Có lần bà ta mua hoa quả, Dịch Chước Ngôn không thích, một miếng cũng không ăn.
Thẩm Ôn Lam một mình ngồi trên sofa, lẩm bẩm nói: “Tiểu Toại thích ăn cái này nhất, sao con lại không thích ăn?”
Khi còn bé, cả cõi lòng anh ta đều ngóng trông, mong đợi mẹ có thể luôn luôn ở bên cạnh mình.
Kết quả lại thành thế thân của Doãn Toại.
Dịch Chước Ngôn cảm thấy có chút buồn cười.
Lúc trước Doãn Toại ở bên bà ta, bà ta lại không quan tâm, dành tất cả tình yêu thương cho đứa con trai này, cảm thấy anh ta thua thiệt đủ điều, nghĩ hết tất cả biện pháp để bù đắp và yêu thương.
Nhưng bây giờ Doãn Toại không có bên cạnh, bà ta lại bắt đầu ngày nhớ đêm mong, sợ hãi sự lạnh nhạt của anh, hận không thể đem tim móc ra.
Đời này của Thẩm Ôn Lam chỉ sợ bản thân bà ta cũng không biết trong lòng mình đến tột cùng là yêu người nào hơn, càng hổ thẹn với người nào.
Bà không muốn phụ lòng cả hai đứa con trai, nhưng kết quả lại làm tổn thương cả hai, không níu giữ được một ai.
Cầm theo hộp cơm đứng trước cửa phòng bệnh, Dịch Chước Ngôn xuyên qua cửa kính nhìn vào người phụ nữ trung niên đang ngủ ở bên trong.
Mấy năm này tinh thần Thẩm Ôn Lam vẫn luôn bất ổn, khi thì bình thường, khi thì lại không.
Có lúc nửa đêm tỉnh lại, sẽ một thân một mình co ro nghẹn ngào khóc rống.
Bà ta cũng từng quý nữ danh viện, thân thế giàu có, vốn có một cuộc sống tốt đẹp.
Chẳng biết tại sao lại tự tay đem cuộc đời của mình lãng phí thành dạng này.bg-ssp-{height:px}
Chắc hẳn, từ xưa đến nay bà ta cũng không rõ đến tột cùng chính mình muốn cái gì.
Thực tế, vừa đáng hận lại vừa đáng thương.
[ Đọc truyện ở trang WordPress và Wattpad của Serein’s Home ]
Trên giường, Thẩm Ôn Lam mở mắt ra, nhìn về người đàn ông ngoài cửa kính, trên mặt hiện lên vẻ mừng rỡ, bỗng nhiên ngồi dậy: “Tiểu Toại!”
Dịch Chước Ngôn đẩy cửa đi vào: “Là tôi.”
Sự vui sướng nơi đáy mắt của Thẩm Ôn Lam tức khắc hóa thành thất vọng, cười đắng chát một tiếng: “Thằng bé sẽ không tới.”
Dịch Chước Ngôn đặt hộp cơm lên bàn, chậm chạp mở ra, nghe thấy Thẩm Ôn Lam vẫn còn lẩm bẩm: “Nó kết hôn cũng không nói với mẹ, chắc chắn là hận mẹ đến chết. Mẹ cho Khương Ngâm quà gặp mặt, hai đứa nó cũng không nhận lấy.”
Dịch Chước Ngôn ngồi xuống ghế dựa, cầm bát đưa tới, giọng điệu bình tĩnh: “Ăn chút cháo đi.”
Thẩm Ôn Lam ngước mắt nhìn qua, hốc mắt hồng hồng: “Tiểu Toại thật sự sẽ không tha thứ cho mẹ sao?”
Dịch Chước Ngôn cúi thấp đầu, dùng thìa nhẹ nhàng khuấy cháo trong bát, im lặng thật lâu mới mở miệng: “Ban đầu là bà và ba tôi để tôi tiếp cận cậu ta, chúng ta mang theo mục đích, cậu ta lại dành ra cả một trái tim chân thành.”
Bàn tay nắm chặt chiếc thìa, anh ta ngẩng đầu hỏi lại Thẩm Ôn Lam: “Chúng ta tổn thương cậu ta còn chưa đủ à? Bà cảm thấy, dựa vào cái gì mà muốn cậu ta tha thứ bà?”
Thẩm Ôn Lam kinh ngạc sững người, đáy mắt nhiễm tia mờ mịt.
“Bây giờ cậu ta đang sống rất tốt, sớm đã không cần sự yêu mến của bà, nếu bà thật sự cảm thấy mắc nợ thì càng đừng nên nghĩ đến việc xuất hiện trong cuộc sống sau này của cậu ta rồi vạch ra vết sẹo kia.”
Dịch Chước Ngôn đem bát cháo kia đặt lên tay bà ta: “Tôi còn có việc, sẽ bảo hộ lý đến chăm sóc bà.”
Anh ta đứng dậy trực tiếp đi ra ngoài.
Cửa phòng bệnh mở ra rồi đóng lại.
Trong phòng bệnh yên tĩnh, Thẩm Ôn Lam thất thần bưng bát cháo trên tay, nước mắt như vỡ òa, từng giọt từng giọt rơi vào trong bát.
Sau khi Khương Ngâm và Doãn Toại đến khu trung tâm thương mại, họ đi ăn trước.
Có thể bởi vì chưa tới giờ cơm, cũng có thể là do tâm trạng Doãn Toại không được tốt, hầu như anh không động đũa chút nào.
Khương Ngâm ăn xong rồi lau miệng, nhìn phần thức ăn trong chén của anh một chút, mỉm cười: “Ông xã, chúng ta đi thôi.”
Khoác tay Doãn Toại đi ra từ quán ăn, Khương Ngâm nhìn thấy một cửa tiệm bán kẹo bông gòn ở bên cạnh, giật nhẹ tay áo của anh: “Anh đợi em một chút.”
Lúc Doãn Toại hoàn hồn liền thấy cô đang chạy về phía cửa tiệm kia, cười nói với chủ quán cái gì đó.
Chủ quán đưa cho cô một chiếc tăm trúc, cô khéo léo, linh hoạt, quấn từng tầng từng lớp đường vụn từ máy làm kẹo bông gòn phun ra lên chiếc tăm trúc, chiếc kẹo bông gòn ngày càng xốp càng lớn.
[ Đọc truyện ở trang WordPress và Wattpad của Serein’s Home ]
Nhìn chiếc kẹo đã hoàn thành, Khương Ngâm trả tiền rồi nói lời cảm ơn với chủ quán, cầm kẹo bông gòn quay trở về, lắc lắc trước mặt anh: “Nếm qua cái này chưa?”
Doãn Toại lắc đầu.
Khương Ngâm muốn cười chê tuổi thơ anh không thú vị gì cả, lời đến khóe miệng lại nuốt trở về, nhìn kẹo bông gòn trên tay, cô xé một miếng nhỏ đưa đến bên miệng anh: “Anh nếm thử xem?”
Doãn Toại nếm thử một miếng, hương vị ngọt ngào lan tràn khắp đầu lưỡi, có chút ngọt ngất nơi cuống họng: “Rất ngọt.”
“Ngọt là được rồi, kẹo bông gòn là một thứ rất thần kỳ.” Khương Ngâm chớp mắt tinh nghịch, chỉ vào vị trí trái tim của anh: “Ăn cái này rồi, nơi này cũng sẽ trở nên ngọt ngào.”
Doãn Toại bị cô chọc cười: “Em học được điều vô nghĩa này ở đâu vậy?”
“Em đây chính là tự mình nghiệm ra đó.”
Khương Ngâm bất mãn phản bác, lại chỉ vào khóe môi đang nhếch lên của anh: “Anh nhìn anh xem mới ăn một miếng, bây giờ không phải đang cười sao?”
Ngón tay đang đưa lên của cô còn dính một chút vụn kẹo bông gòn ở trên, Doãn Toại tiến đến ngậm vào miệng, một cái.
Lúc ngước mắt đối diện với gương mặt xinh đẹp đang hết sức kinh ngạc của cô, anh khẽ nhướng mày: “Ừm, quả thật là tâm trạng không tệ.”
Khương Ngâm: “…”
Trong trung tâm thương mại có rất nhiều người, sẽ bị nhìn thấy mất!
Rạp chiếu phim ở tầng sáu của trung tâm thương mại, lúc Doãn Toại và Khương Ngâm đi đến lại gặp được người quen.
Là Thân Tử Du và Nhan Tư Nhiêu.
Nhan Tư Nhiêu nhìn thấy Doãn Toại và Khương Ngâm liền muốn tránh, không ngờ Thân Tử Du đã lên tiếng chào hỏi Doãn Toại, cô nàng chỉ có thể kiên trì theo tới, dáng vẻ giả vờ như vừa mới phát hiện hai người: “Anh, anh và chị dâu cũng tới xem phim hả, thật là trùng hợp!”
Khương Ngâm nghiền ngẫm đánh giá cô nàng, cười không nói.
Thân Tử Du hỏi Doãn Toại: “Hai người muốn xem cái gì? Hay là cùng nhau xem?”
Doãn Toại nghiêng đầu hỏi ý Khương Ngâm, Khương Ngâm thờ ơ đáp: “Đều được, các anh quyết định đi.”
Doãn Toại và Thân Tử Du đi đến chỗ quầy bán vé điện tử phía trước, Khương Ngâm véo má Nhan Tư Nhiêu một cái, trêu ghẹo nói: “Hôm nay quay chụp không chịu đi, hóa ra là chạy tới chỗ này xem phim hả?”
Nhan Tư Nhiêu vội vàng giải thích: “Em không có, không phải em đã nói rồi sao, hôm nay người lớn hai nhà gặp mặt, cơm nước xong xuôi, mấy người lớn bắt hai người bọn em đi xem phim, em không quen anh ấy.”
Ý cười của Khương Ngâm không giảm: “Có quen hay không thì chị không biết, thế nhưng chẳng phải hôn sự này sẽ lập tức kết sao.”
Nhan Tư Nhiêu: “…”
[ Đọc truyện ở trang WordPress và Wattpad của Serein’s Home ]
Lúc hai người đang nói chuyện, Khương Ngâm liếc nhìn về phía trước, hình như phía Doãn Toại xảy ra chút chuyện.
Một nữ sinh cầm ly trà sữa vẩy lên ống tay áo của Doãn Toại, cô ta cầm giấy lau cho Doãn Toại, Doãn Toại cau mày, vô thức nhấc cánh tay né tránh, nhàn nhạt nói câu gì đó.
Nhưng nữ sinh kia tựa hồ không có ý định rời đi. Khương Ngâm đi qua, nghe được nữ sinh kia nói: “Thật sự rất xin lỗi, tôi không phải cố ý, để tỏ lòng áy náy, hay là tối nay tôi mời anh xem một bộ phim?”
Khương Ngâm cắn môi mấy lần, hít sâu một hơi, mỉm cười đi qua, đứng trước mặt Doãn Toại, tự nhiên khoác tay anh: “Ông xã, mua vé xong chưa?”
Doãn Toại đưa vé vừa lấy xong cho cô: “Hình như bộ phim này cũng không tệ, em xem một chút đi.”
Khương Ngâm nhận lấy.
Nữ sinh kia nghe thấy Khương Ngâm xưng hô như vậy, kinh ngạc chớp mắt một cái, đứng ở đó có chút hậm hực.
Trước khi đi, cô ta do dự lại chủ động móc điện thoại ra, dịu dàng mở miệng nói với Doãn Toại: “Tiên sinh, thật sự rất xin lỗi vì hành vi vừa rồi của tôi, không bằng chúng ta thêm Wechat đi, đến lúc đó tôi sẽ mua cho ngài một chiếc áo mới.”
Doãn Toại bị day dưa đến mức không kiên nhẫn được nữa, giọng điệu càng thêm lạnh lẽo: “Không cần.”
Vừa dứt lời, Khương Ngâm liền tiếp lời: “Thêm đi, vì sao lại không thêm?”
Doãn Toại nhướng mày nhìn cô.
Khương Ngâm chỉ vào tay áo bị trà sữa làm bẩn của anh: “Quần áo đều bị bẩn, còn dính mùi trà sữa, sao có thể mặc tiếp được? Mà chiếc áo khoác này là lần đầu tiên mặc, chị gái nhỏ đã tốt bụng kiên quyết phải bồi thường cái mới, đương nhiên không thể cô phụ lòng tốt của người ta được.”
Nói xong, cô lấy điện thoại di động của mình từ trong túi ra, ấn mở Wechat, nói với nữ sinh kia: “Nào, tôi quét cô.”
Nữ sinh sững sờ nhìn Khương Ngâm nâng điện thoại đưa tới, có chút không kịp phản ứng.
Thật lâu sau, cô ta mới gắng gượng ấn mở mã QR Wechat.
Khương Ngâm quét xong, thỏa mãn cười cười: “Vì chiếc áo khoác này được đặc biệt đặt hàng thiết kế, đoán chừng cô mua không được, hay là vẫn nên chuyển tiền trực tiếp đi, đỡ phiền phức. May cho cô là chiếc áo khoác hôm nay ông xã tôi mặc không phải rất đắt, chỉ hơn mười vạn một chút. Thấy được sự chân thành của cô, tôi sẽ bớt cho cô một ít tiền lẻ, chỉ cần chuyển mười vạn nhân dân tệ cho tôi là được.”
“Mười, mười vạn?” Lúc này, mặt nữ sinh kia tái nhợt hẳn đi.