,
Sau khi Giang Kiệt đi công tác, chuyện của Hứa Giai được lên Hotsearch.
Dưa lớn của hào môn, được cư dân mạng nhiệt liệt thảo luận.
Hứa Triệt chắc đã bận đến tối tăm mặt mày, anh ta không còn xuất hiện trước mặt tôi nữa.
Cuộc sống của tôi cũng yên bình hơn.
Vào cuối kì học, cuộc bình chọn giáo viên ưu tú bắt đầu.
Mỗi trường chỉ có một người duy nhất.
Theo như dự tính trước, nhà trường định đề cử tôi.
Kết quả vào ngày công bố, lại trở thành Lưu Anh.
Lãnh đạo trường khó xử, nói chuyện với tôi và nói rằng đó là do cấp trên quyết định.
Lý do là gì, trong lòng mọi người đều biết.
Ra khỏi văn phòng, tôi thấy Lưu Anh.
Chúng tôi đã không liên lạc từ sau hôm cô ta cho tôi xem bức ảnh.
Lưu Anh khẽ khịt mũi bên cạnh tôi, lướt qua mà không nói gì.
Nhưng đến ban đêm cùng Giang Kiệt call video, tôi vẫn không nhịn được làm nũng.
Tôi méo miệng, ngăn cho mình không khóc.
Giang Kiệt nhìn ra tôi không thích hợp hỏi tôi “Sao vậy?”
Tôi không muốn anh ấy lo lắng: “Em xem phim, hơi sợ hãi một chút.”
Giang Kiệt cười: “Ngốc nghếch.”
Sau khi tắt điện thoại, tôi tự vỗ vỗ mặt mình.
Tự cười nhạo bản thân càng ngày càng dễ khóc.
Đời trước, cha tôi đi tù oan, mẹ bị bệnh nặng, tôi kiên cường không hề rơi nước mắt.
Nhưng từ khi gặp Giang Kiệt, tôi rất hay khóc trước mặt anh vì những chuyện vặt vãnh như vậy.
Rạng sáng tôi mơ mơ màng màng ngủ đi, đột nhiên nghe được tiếng mở khóa.
Trong lòng tôi căng thẳng.
Lo lắng Hứa Triệt tìm tôi gây phiền toái, tôi lấy chiếc gậy đứng sau cửa, chờ đợi.
Giây tiếp theo, cánh cửa mở ra.
Tôi vung gậy lên.
Đối phương như đã sớm chuẩn bị, đỡ lấy cây gậy của tôi, sau đó tôi nghe thấy tiếng đùa quen thuộc, “Làm sao? Bên ngoài có nam nhân khác, chuẩn bị m ư u s á t chồng sao?”
Tôi mừng rỡ: “Chồng? Sao anh lại về rồi?”
“Vợ yêu tâm tình không tốt, đương nhiên người làm chồng này phải ở cạnh rồi.”
“Sao anh biết em tâm tình không tốt?”
“Anh thông minh như vậy, kĩ năng diễn xuất vụng về đấy của em làm sao mà lừa được anh?”
Nghe anh nói xong, bao nhiêu nước mắt nghẹn lại liền chảy ra.
Giang Kiệt thở dài: “Bé mít ướt.”
Giang Kiệt ở lại một đêm, sáng hôm sau rời đi sớm.
Tôi không chịu cho anh đi, anh hôn lên trán tôi, “Công ty đã đăng kí thành công ở Thâm Quyến, nghỉ hè em có thể đến tìm anh.”
Tôi gật đầu lia lịa, bắt đầu tính xem còn bao nhiêu ngày.
Nửa tháng trôi qua.
Trường học cho nghỉ.
Tôi nóng lòng mua vé đến thành phố Thâm Quyến.
Mãi cho đến khi Giang Kiệt đưa tôi đến công ty của anh ấy, tôi mới biết nó khác với tưởng tượng của tôi.
Lúc đầu, tôi nghĩ rằng Giang Kiệt làm công việc vận chuyển thông thường, đi xe tải giao hàng.
Khi tôi tận mắt nhìn thấy, tôi mới biết đây thật sự là một công ty tích hợp thương mại điện tử, vận tải và chuyển phát nhanh.
Quy mô không lớn, nhưng làm khá nhiều lĩnh vực.
Tôi kinh ngạc không nói lên lời: “Sao anh lại nghĩ ra?”
Tôi nhớ rằng ở kiếp trước, Giang Kiệt không đến Thâm Quyến.
Anh chỉ là một thợ sửa xe bình thường, được ông chủ của một công ty nước ngoài đánh giá cao và được làm ở môt tập đoàn ô tô đa quốc gia.
Sau đó, anh ấy tách ra và lập đoàn đội của riêng mình, chuyên phát triển chip oto.
Kiếm được món tiền đầu tiên.
Dần dần, việc kinh quanh chip oto ngày càng mở rộng.
Nhưng bây giờ, quỹ đạo cuộc sống của anh ấy đã thay đổi vì tôi.
Anh ấy rời khỏi xưởng sửa xe sớm hơn, không có cơ hội quen biết ông chủ kia.
Thậm chí phải đi xa để làm việc.
“Ngành thương mại điện tử của Thâm Quyến gần đây phát triển mạnh, nhưng việc vận chuyển còn là một lỗ hổng. Anh tình cờ biết một chút về ô tô, vì vậy anh muốn thử.”
Nhưng Giang Kiệt không đề cập đến việc phải rời xa thành phố chúng tôi đang sống.
Hiện nay, ở đó vẫn là tập đoàn nhà họ Hứa đứng đầu.
Nếu Giang Kiệt khởi nghiệp ở đó, sẽ rất khó khăn.
Anh phải rời đi vì tôi.
Tôi đau lòng, nhưng cũng rất khâm phục anh ấy.
Bởi vì tôi tin rằng, công ty do Giang Kiệt thành lập nhất định sẽ trở thành một chuỗi và là sự tồn tại không thể thiếu trong lĩnh vực thương mại điện tử ở Thâm Quyến.