Sau khi Lưu Ly đi Mỹ.
Cuộc sống của Mai Anh càng trở lên tẻ nhạt nhưng cô lại không chia sẻ với ai, nếu người nhà hỏi, cô sẽ nói là mình rất vui vẻ, rất hạnh phúc.
Giống như hôm nay vậy, Diên gọi facetime nói chuyện với Mai Anh.
- Em dạo này thế nào rồi?
- Em vẫn khỏe, chị thì sao ạ?
- Chị vẫn vậy… Chị nghe ba mẹ nói vợ chồng em rất ít khi về nhà.
- Dạ… Tại anh Dương bận việc quá không có qua nhà được nhưng thỉnh thoảng em vẫn về bên nhà ạ.
- Dương có chăm sóc em tốt không?
- Có ạ… Mà chúng ta nói chuyện khác đi, đừng nói chuyện vợ chồng em nữa, em… ngại lắm.
Không phải là Mai Anh ngại chia sẻ chuyện vợ chồng, mà chuyện của cô và Dương vốn tẻ nhạt, không có màu hồng thì bảo cô phải đi kể như thế nào với chị gái đây.
Mai Anh cùng Diên nói chuyện linh tinh một lúc thì cô cũng tắt máy điện thoại.
Cô đi đến phía bàn trang điểm, cầm bức ảnh cưới lên xem.
Mai Anh chạm tay vào khuôn mặt của Dương, cô nói nhỏ một mình.
- Mọi người ai cũng rất quan tâm đến cuộc hôn nhân của chúng ta… Anh thì sao, có quan tâm không, có muốn cùng em cố gắng không?
- …
- Em không muốn lần nào người nhà hỏi em cũng đều phải nói dối là chúng ta hạnh phúc.
Mà em muốn mỗi lần nhắc đến cuộc hôn nhân này em sẽ đều tươi cười thật lòng mà đáp lại là “em rất hạnh phúc, chúng ta rất yêu nhau”.
Yêu đơn phương giống như đi vào một con hẻm lạ, người may mắn thì được dẫn đến một con đường lớn, còn người không may mắn thì đi vào ngõ cụt.
Mai Anh của hiện tại chính là người không may mắn đó, nhưng cô không quay lại đường cũ để bước tiếp con đường của bản thân, mà lại tự nguyện đi vào hẻm lạ, bởi lẽ chính cô không thể buông bỏ được tình cảm với Dương.
Cô luôn tin rằng xe đến chân núi ắt có đường… Có lẽ có vài vấn đề không cách nào giải quyết nhưng cô chấp nhận chờ đợi, khăng khăng cố chấp tiếp tục chờ mãi cho tới một ngày mọi việc có thể giải quyết, cũng giống như có một ngày Dương sẽ yêu cô.
- --
“Thành phố thì rộng lớn, phồn hoa – nhưng con người ta vẫn luôn cảm thấy cô đơn là thế.
Vì đi mỏi gối chồn chân, chẳng biết sân ga nào thực sự là của riêng mình.”
Một buổi sáng ngày thứ bảy, mẹ Mai Anh gọi điện đến cho cô.
Đã hơn một tháng không thấy con gái qua nhà chơi, ba mẹ cô cũng đã có chút nhớ.
- Con đã lâu không về nhà rồi, ngày mai con cùng Dương về nhà dùng bữa nhé.
Lần về gần đây nhất của cả hai là vào dịp tết nguyên đán.
Thấy ngày mai là chủ nhật, Mai Anh ngẫm nghĩ một lúc, cô trả lời lại mẹ:
- Vâng, con sẽ bảo lại anh ấy ạ.
Tối đến, Mai Anh đã chuẩn bị xong bữa tối nhưng cô cũng không có ăn trước, cô muốn đợi Dương về cùng dùng bữa, muốn nói với anh chuyện về bên ba mẹ.
Nhưng đợi mãi, đợi mãi đến khi dạ dày cô vì đói quá mà đau, cô vẫn không thấy Dương về, cứ như vậy mà nhịn đói ngồi đợi anh.
Hôm đó Dương có cuộc xã giao đến hơn mười giờ đêm mới trở về.
Bước vào đến phòng khách nhìn thấy Mai Anh đang ngồi ngủ gật ở trên bàn ăn, anh không vui nhíu mày, đi đến bên cạnh bàn ăn, ngõ tay xuống dưới bàn.
Có tiếng động, Mai Anh giật mình tỉnh dậy thấy Dương đã trở về, ánh mắt liền lóe nên một tia vui sướng, cô vội vàng nói:
- Anh về rồi sao, anh ăn chưa, em hâm đồ ăn lại rồi mình cùng ăn nhé?
- Cô ngẩng đầu lên nhìn đồng hồ hộ tôi xem mấy giờ rồi, có người điên mới chưa ăn giờ này.
Nghe Dương nói như vậy, cô xem đồng hồ thì cũng thấy đã muộn lắm rồi.
Tủi thân cúi thấp đầu xuống nói:
- Em xin lỗi.
Không quan tâm lời nói của Mai Anh, Dương đi lên phòng, anh cũng chẳng thèm nhìn cô thêm một cái nào.
Ánh đèn thủy tinh trên trần chiếu xuống bóng lưng cao lớn và lạnh lùng của Phạm Minh Dương.
Mai Anh sờ sững đứng yên một chỗ, cô cắn môi, suy nghĩ về lời anh nói.
Dương nói đúng, chỉ có người điên như cô đến giờ vẫn chưa ăn tối thôi.
Nước mắt vì sự tủi thân mà rơi xuống, Mai Anh nhanh chóng lau đi những giọt nước mắt, cô chợt nhớ ra còn chuyện cần nói với anh.
Đang tính đi lên tầng thì Mai Anh nhớ ra lời cảnh cáo của anh trước đây, nếu không có sự cho phép của anh cô không được bước lên tầng hai.
Đứng dưới chân cầu thang nhìn lên căn phòng của Dương trên tầng hai, chần chừ một lúc cô đi lấy điện thoại, soạn một tin nhắn:
- Em có chuyện muốn nói, anh cho em lên trên được không?
Đợi chừng hơn phút sau điện thoại Mai Anh mới có tin nhắn lại:
- Chuyện gì nói luôn qua điện thoại.
Nhìn những dòng chữ từ tin nhắn của anh, Mai Anh nở nụ cười khổ, cắn răng nhắn lại:
- Hôm nay ba mẹ em có gọi điện đến muốn ngày mai chúng ta cùng về nhà thăm ba mẹ.
Ngày mai cũng là chủ nhật… anh được nghỉ thì có thể cùng em về được không?
- Tôi không rảnh, muốn về thì tự về một mình.
Mai Anh rất mong là Dương sẽ đồng ý với cô, nhưng giờ phút này bao nhiêu hi vọng của cô cũng biến mất, cô đau lòng trả lời lại:
- Vâng, em biết rồi.
Anh ngủ ngon.
Cô quay lại phòng ăn, xếp thức ăn đựng vào các hộp nhỏ bỏ vào trong tủ lạnh.
Tâm trạng không vui cũng khiến cô quên đi cơn đói, quên đi cái đau của dạ dày…
Quay về phòng, Mai Anh cố gắng chìm vào giấc ngủ, nhưng chợp mắt chưa được hai tiếng đồng hồ thì vì đau dạ dày mà cô không ngủ được nữa.
Cứ vận lộn mãi trên giường, lăn qua lăn lại, cho đến khi mệt mỏi, cô ngủ thiếp đi từ lúc nào không hay.
Sáng ngày hôm sau Mai Anh dậy sớm hơn thường ngày, hâm nóng lại đồ ăn tối ngày hôm qua, cô ngồi xuống ăn uống nhanh chóng, sau đó thu dọn nhà cửa, rồi mới quay trở về phòng để chuẩn bị đồ về nhà ba me.
Về đến nhà, ba mẹ đã ngồi ở phòng khách đợi Mai Anh.
Nhìn thấy con gái trở về nhà một mình, mẹ cô lên tiếng hỏi:
- Con về một mình sao, thằng Dương đâu?
- Dạ… Anh ấy có công việc không đến được, anh ấy nói lần sau sẽ cố gắng về thăm ba mẹ.
Mai Anh làm sao có thể nói với ba mẹ rằng Dương căn bản là sẽ không đến, anh không coi cô là vợ, cũng sẽ chẳng vì vậy mà nể mặt ba mẹ cô.
Giờ phút này phải lừa dối ba mẹ như vậy, Mai Anh cảm thấy tội lỗi vô cùng.
Nhưng… có những chuyện thà là nói dối vẫn sẽ tốt hơn là nói thật rất nhiều…
Lần nào về ba mẹ cũng hỏi cô rất nhiều chuyện, nào là cuộc sống vợ chồng như thế nào, Dương có yêu thương cô không, vợ chồng tính bao giờ có em bé...!Đều là những câu hỏi khiến Mai Anh chạnh lòng.
Mai Anh thầm xin lỗi ba mẹ, cô chỉ có thể gạt ba mẹ chuyện hôn nhân của mình, không muốn ba mẹ phải lo lắng.
Đến giờ ăn trưa, khi đang cùng ba mẹ chuẩn bị ngồi vào bàn ăn thì bên ngoài truyền đến tiếng còi xe ôtô.
Giúp việc đi ra thì thấy người đến là Dương, liền mở cổng cho anh vào nhà.
Sự xuất hiện của Dương khiến cho Mai Anh không khỏi bất ngờ, cô không nghĩ là anh sẽ đến đây.
Dương bước vào phòng khách, không còn vẻ mặt lạnh lùng hàng ngày mà thay vào đó là sự niềm nở, nói với ba mẹ cô:
- Con chào ba mẹ, xin lỗi vì giờ con mới có thể đến được.
Ba cô nhìn thấy con rể đến thì cười tươi nói:
- Không sao, con đến là được rồi.
Mai Anh cũng có nói là con bận không thể đến được.
- Vâng.
Dương đi đến phía bàn ăn, khéo ghế ngồi xuống bên cạnh Mai Anh, nhìn cô nở nụ cười, tay đưa lên vén giúp cô mấy sợi tóc lòe xòe trước mặt.
Nếu như không phải biết rõ quan hệ của cả hai không tốt, thì có lẽ lúc này vì nụ cười và hành động dịu dàng của Dương mà Mai Anh đã sà vào lòng anh mà làm nũng.
Nhìn thấy Dương quan tâm con gái như vậy, ba mẹ Mai Anh cảm thấy yên tâm được phần nào.
Ban đầu, cả hai ít khi cùng nhau trở về nhà, lúc nào Mai Anh cũng lấy lí do là Dương bận, khiến cho ba mẹ cô có chút lo lắng cho hạnh phúc của con gái.
Nhưng ba mẹ Mai Anh sẽ không biết được, hành động thân mật đó của hai người chỉ là đang bày ra cho người lớn xem mà thôi.
Đến giờ nghỉ trưa, ba mẹ Mai Anh bảo hai người lên trên phòng nghỉ ngơi cho đỡ mệt.
Vì có người lớn, cô và anh phải giả vờ như vợ chồng hạnh phúc, nắm tay nhau trở về phòng ngủ của cô.
Khi cửa phòng được đóng lại, bàn tay đang nắm tay Mai Anh liền buông ra, khôi phục lại vẻ mặt lạnh lùng, thản nhiên đi về phía giường nằm xuống.
Sau khi khóa cửa lại, Mai Anh tiến lại gần chỗ Dương nhỏ giọng nói:
- Cảm ơn anh.
- Chuyện gì?
- Cảm ơn anh đã đến… nếu không ba mẹ lại nghi ngờ.
- Nói ít đi, để tôi ngủ.
- À… vâng.
Trong phòng Mai Anh không có ghế sofa, cũng không có gì để nằm ngả lưng được, cô đành đi đến phía bàn trang điểm ngồi xuống ghế, chán nản lướt điện thoại.
Lúc sau vì mỏi lưng và cũng đã buồn ngủ nhưng cô không dám nằm lên giường, Mai Anh sợ Dương sẽ lại nổi giận với cô.
Được một lúc mắt cô cũng như muốn nhắm tịt lại vậy, cứ thế ngồi gật gù ở bàn trang điểm, cuối cùng không chịu được nữa mà ngủ gục ở bàn.
Dương chợp mắt được tầm phút thì chợt tỉnh giấc, nhìn thấy Mai Anh ngủ gật ở bàn, chân mày anh nhíu chặt lại, đứng dậy đi đến phía cô.
Không một tiếng gọi cũng không một cái chạm người, Dương chỉ gõ tay xuống dưới bàn ba cái.
Vì tiếng động mà Mai Anh giật mình tỉnh dậy, nhìn lên thì bắt gặp gương mặt đẹp trai lạnh lùng của Dương.
Nghĩ anh có chuyện gì muốn hỏi, Mai Anh lên tiếng:
- Anh… có chuyện gì sao?
- Lên giường.
- Dạ… em…
Chẳng hiểu sao, giây phút Dương nói “lên giường” làm cho Mai Anh nghĩ rằng tự dưng anh lại có ý đồ gì với cô.
Như đọc được suy nghĩ qua ánh mắt của Mai Anh, Dương nhìn cô chăm chăm nói:
- Đầu cô đang nghĩ cái gì đấy? Tôi bảo cô lên giường mà ngủ.
Lúc này đây biết bản thân có ý nghĩ thật là đen tối, sắc mặt Mai Anh bỗng chốc đỏ nên khiến gương mặt cô càng trở nên xinh đẹp, quyến rũ hơn bao giờ hết.
Cô lúng túng cúi gằm mặt xuống trả lời anh:
- Em… em không buồn ngủ nữa rồi, anh cứ ngủ đi.
- Lên.
Một chữ như ra lệnh của Dương khiến cho Mai Anh giật mình, cô làm theo ý anh, chậm rãi bước đến bên giường ngồi xuống.
Dương không buồn quan tâm đến cô nữa, tự nhiên nằm xuống giường kéo chăn đắp lên người.
Mai Anh cũng từ từ nằm xuống bên cạnh nhưng không dám đắp chung chăn với anh.
Bây giờ đang là mùa xuân, thời tiết cũng vẫn còn se se lạnh, thấy Mai Anh nằm hơi co ro, Dương thờ ơ hỏi cô:
- Giờ cô có tự đắp chăn không hay còn phải tôi đắp cho nữa?
- Em… không cần đâu, anh cứ dùng đi.
Không nói không rằng, Dương tung chăn đắp lên người Mai Anh.
Cô giật mình bởi động tác của anh, quay đầu nhìn lại thì cũng vừa lúc mặt anh và mặt cô gần chạm vào nhau.
Ánh mắt cả hai không hẹn gặp, nhìn chăm chăm vào đối phương.
Mai Anh e thẹn quay sang một bên, Dương cũng quay về hướng ngược lại với cô.
Cả hai im lặng trong không gian tĩnh lặng của căn phòng.
Mai Anh nhắm chặt hai mắt cố gắng chìm vào giấc ngủ.
Còn Dương, lồng ngực anh lúc này không hiểu sao mà đập nhanh hơn mọi lần.
Dương cố gắng trẫn tính lại bản thân rồi cũng từ từ nhắm lại mắt ngủ.
Khi thức dậy cũng đã là ba giờ chiều, Mai Anh cùng mẹ ra vườn hoa nói chuyện, cắt tỉa cây những bông hoa đẹp nhất để trang trí phòng khách.
Còn Dương thì cùng với ba vợ ngồi uống café, đánh cờ.
Tối đến sau khi dùng sau bữa tối, Dương và Mai Anh cùng nhau ra về.
Trước khi đi ba mẹ Mai Anh nói với Dương:
- Con chăm sóc con bé hộ ba mẹ nhé, nếu hai đứa không bận gì thì thường xuyên qua nhà nhé.
Có hai đứa con gái thì một đứa đi lấy chồng, một đứa đi học xa nhà.
Ba mẹ cũng nhiều lúc nhớ các con lắm.
- Vâng, nếu con rảnh sẽ qua chơi với ba mẹ.
Còn không, chắc chỉ có mình Mai Anh thôi.
Mẹ Mai Anh thoáng chút thất vọng, nhưng cũng hiểu được công việc của Dương bận đến cỡ nào cơ chứ, vậy nên bà cũng thông cảm cho Dương.
- Ừ, nếu con bận quá thì thôi vậy.
Nhưng Mai Anh này, con phải thường xuyên về thăm ba mẹ đấy, lấy chồng được gần nửa năm mà ba mẹ gần đây về được có lần à.
- Dạ, lần sau con sẽ thường về hơn ạ.
Lấy nhau đến nay, cả hai mới cùng nhau về nhà ba mẹ Mai Anh được ba lần.
Lần đầu tiên là sau khi cưới phải trở về lại mặt gia đình, lần thứ hai là dịp tết, còn lần này là lần thứ ba.
Thật ra không phải là Mai Anh không muốn về, giữa nhà ba mẹ cô và nhà Dương cũng chỉ cách nhau có hơn km một chút, nhưng cô lại lo mỗi lần về ba mẹ lại sẽ hỏi cuộc sống hôn nhân của hai người.
Mà Dương nhất định cũng sẽ không chịu cùng cô trở về, Mai Anh cũng không muốn lần nào trở về nhà cũng là một mình, rồi lại viện cớ này nọ để gạt ba mẹ..