Thời gian thấm thoát trôi đi, Mai Anh tỉnh lại đến nay cũng đã được hai tháng.
Diên có công việc phải trở về nước, thấy tình hình của Mai Anh cũng không còn quá đáng lo.
Diên yên tâm giao Mai Anh cho Hoàng tạm thời chăm sóc em gái, đợi đến khi giải quyết xong mọi việc, sẽ quay trở lại đón Mai Anh về nước.
Ngày trở về nước, người đầu tiên Diên muốn tìm chính là Lê Khánh Ngọc.
Thời gian trước, vì còn mải lo cho Mai Anh nên Diên chưa đi tìm cô ta tính sổ.
Bây giờ Mai Anh đã sắp quay về, Diên không thể để cho Ngọc nhởn nhơ bên ngoài rồi lại làm ảnh hưởng đến Mai Anh.
Vì ngày xảy ra chuyện, ngoài Mai Anh và Ngọc ra thì chẳng ai biết rõ đã xảy ra chuyện gì.
Thuê thám tử điều tra biết được tung tích của Lê Khánh Ngọc hiện tại đang sống trong Sài Gòn.
Diên cùng với Đăng – người bạn thân khác giới, tự mình đi đến tìm cô ta.
Đứng trước căn nhà chung cư bình dân, Diên đưa tay nhấn chuông cửa.
Lê Khánh Ngọc nghe có tiếng chuông cửa liên hồi kêu lên, cô ta đang ngủ trong phòng bực bội đứng dậy đi ra mở cửa.
Còn đang ngáp ngắn ngáp dài, cửa nhà còn chưa mở hẳn ra đã bị Đăng đạp mạnh một cái khiến Ngọc hoảng sợ lùi lại phía sau.
Lê Khánh Ngọc tròn xoe hai mắt tỉnh khỏi cơn ngái ngủ, lên tiếng hỏi:
- Cô là ai?
Đăng đóng lại cửa nhà, cùng Diên bước vào bên trong.
Diên đưa tay tháo mắt kính đen xuống, nhìn cô ta một lượt từ trên xuống dưới, thản nhiên trả lời:
- Cô không cần phải biết tôi là ai? Cô chỉ cần biết hôm nay đến đây là muốn đòi nợ cũ với cô.
Ngọc sợ hãi nói:
- Tôi không quen hai người, tôi nợ nần gì hai người mà đòi nợ?
- Vậy sao?
Khóe miệng Diên cong lên, nở nụ cười khinh khỉnh, cô tóm lấy tay Ngọc, nghiến răng két két nói:
- Cô nhanh quên thật đó.
Em gái tôi vì loại người như cô mà phải nằm viện hôn mê lâu nay đấy.
Nghe đến đây, người đầu tiên khiến Ngọc nghĩ đến chính là Mai Anh.
Mà bây giờ nhìn cô gái đứng trước mặt đúng là có nét giống với Mai Anh.
Ngọc lắp bắp chối:
- Tôi không biết cô đang nói cái gì? Ra khỏi nhà tôi ngay, nếu không… nếu không tôi sẽ báo công an.
- Cô cứ việc báo, cô nghĩ tôi sợ sao?
Thấy thái độ bình tĩnh đến kinh người của Diên, Ngọc run sợ, cô ta cố gắng thoát khỏi bàn tay đang nắm chặt tay mình.
Diên buông tay Lê Khánh Ngọc ra, nụ cười trên môi càng trở nên sắc lạnh, cảm giác như thể đóng băng lại đối phương.
Diên không tiến tới mà đứng yên một chỗ nhìn Lê Khánh Ngọc sợ hãi, cảnh giác với cô, giọng nói trong trẻo nhưng lại vô cùng có tính sát thương cất lên:
- Ngày hôm này cô không thoát được đâu.
Em gái tôi phải chịu những gì thì cô cũng được nếm trải không sót một chút nào.
- Đồ điên… Em gái mày phá hỏng chuyện tốt của tao, cướp người yêu của tao… Nó đáng bị như vậy.
Nghe đến đây, Diên đi đến trước mặt cô ta, giáng xuống một cái bạt tai khiến cho Lê Khánh Ngọc phải ngã xuống sàn nhà.
Cô ta ôm một tay lên mặt, ánh mắt căm hận nhìn Diên.
Diên túm tóc Ngọc giật ngược về sau, cô nói:
- Thứ người như cô, cô nghĩ Phạm Minh Dương yêu cô sao? Về gia thế, về ngoại hình, về nhân cách… cô nghĩ cô hơn được Mai Anh.
- Vậy tại sao em gái mày còn cướp người yêu của tao? Em mày chắc nhân cách tốt đẹp quá nhỉ?
Lại một cái tát rơi xuống khuôn mặt nhợt nhạt của Lê Khánh Ngọc, Diên bực dọc nói:
- Cô đừng tưởng tôi không biết.
Là cô cố ý muốn lên giường với Phạm Minh Dương nhưng đến cuối cùng lại để Mai Anh nhà tôi phải chịu.
Bây giờ còn dám nói như vậy, cô đúng là không muốn sống yên nữa rồi.
- Ừ đấy… Mày có giỏi giết tao đi này, tao xem mày có bị đi tù không? Sao con em mày không chết đi, sao nó không chết với con của nó đi.
Nghe đến đây, đôi mặt Diên đỏ sọc, nghi vấn đầu tiên cô đặt ra là tại sao Lê Khánh Ngọc lại biết Mai Anh có thai, cô đánh liều hỏi:
- Là cô hại chết đứa con trong bụng Mai Anh? Là cô gây ra tai nạn cho Mai Anh? Nói?
Đến nước này Lê Khánh Ngọc cũng không giấu diếm gì nữa, biết chắc hôm nay cũng không được yên với Diên, cô ta cười lạnh nhạt như điên dại mà nói:
- Phải đấy, là tao hại chết con nó đấy… Nó đúng là cái loại ngu xuẩn, tao chỉ đưa cho nó xem tấm ảnh ghép tao ngủ với Dương mà nó đã kích động như vậy.
Là tao đạp vào bụng nó đấy, là tao đuổi theo nên nó sợ mà chạy ra đường bị xe đâm đấy… Tao tưởng nó chết rồi cơ, không ngờ số nó cao đến nỗi thoát được nạn.
Diên nghe đến đây thì cô đã không thể bình tĩnh hơn được nữa, cô bóp chặt miệng cô ta, nghiến răng nói:
- Sao cô dám? Sao cô dám làm hại Mai Anh? Tôi sẽ để cô phải trả lại những gì Mai Anh phải chịu.
- Mày nghĩ bây giờ tao còn sợ sao? Tao nói ra là đã chẳng sợ rồi.
Đăng đứng nãy giờ nhìn Diên xử lý Lê Khánh Ngọc, lúc này mới lên tiếng:
- Vậy thì cô vào tù đi, đừng mong cả đời này được sống yên ổn trong tù.
Chắc cô cũng biết trong tù phạm nhân đánh nhau đến chết cũng là chuyện rất bình thường.
- Chúng mày có bằng chứng tao phạm tội sao mà tao phải đi tù? Đừng có mơ.
Đăng lấy điện thoại trong túi áo ra giơ lên, ấn nút cho Lê Khánh Ngọc nghe.
Điện thoại phát lên nội dung ghi âm chính miệng cô ta thừa nhận những gì làm với Mai Anh.
Lê Khánh Ngọc sợ đến tái xanh cả mặt, cô ta ngước mắt nhìn Diên và Đăng.
Đăng ấn máy điện thoại gọi cho bên phía công an.
Lê Khánh Ngọc liền liều mạng lao tới muốn đánh Diên nhưng nhanh chóng đã bị Đăng đạp cho cô ta một phát đau điếng vào bụng.
Cô ta nằm rạp dưới nền nhà, ôm bụng không đứng dậy được.
Diên nói:
- Loại người như cô nên sớm gặp quả báo, để cô sống ngoài xã hội chỉ biết đi hại người.
Ngọc đau đớn đến mức không cất lên tiếng, chỉ biết đưa mắt căm phẫn nhìn Diên và Đăng.
Chừng mười năm phút sau công an đến.
Đăng giao lại đoạn ghi âm, để Lê Khánh Ngọc lại cho công án giải quyết sau đó đưa Diên rời đi.
Chuyện với Lê Khánh Ngọc đến đây cũng coi như chấm dứt.
Tại sân bay quốc tế Suvarnabhumi, Bangkok, Thái Lan.
Mai Anh ngồi trên xe lăn, khuôn mặt xinh đẹp nhưng sắc mặt có chút trắng xanh vì sức khỏe vẫn chưa thể bình phục hoàn toàn.
Bên cạnh Mai Anh là Lê Mạnh Hoàng cùng với y tá được Mai Diên thuê để chăm sóc cô.
Nhìn thấy nụ cười tươi trên môi người con gái khi sắp được trở về nhà, Hoàng lo lắng nói:
- Em không nên tự ý về mà không nói với gia đình như vậy? Gia đình em sẽ mắng anh đó.
- Anh yên tâm đi mà, có em bảo vệ anh rồi.
- Nghe lời anh, đợi thêm mấy tháng nữa rồi về Việt Nam, được không?
- Không đâu, em muốn về, em muốn tìm lại kí ức.
Có anh đi cùng sẽ không sao mà.
Thật không thể nói nổi lại cô gái này, anh đã nhiều lần khuyên cô nên ở lại đợi cho sức khỏe có thể hoàn toàn hồi phục mới về, nhưng cô vẫn không chịu.
Còn bảo nếu anh dám nói cho người nhà cô biết, cô sẽ không bao giờ nói chuyện với anh nữa.
Hoàng cũng đành chịu, mà chiều theo ý cô.
- Nếu em thấy chỗ nào không khỏe phải nói với anh ngay đó.
- Vâng.
Lê Mạnh Hoàng quay ra nói với y tá:
- Cô ở đây chăm sóc Mai Anh nhé, tôi vào trong làm thủ tục.
- Vâng.
Sau khi Hoàng đi vào trong, Mai Anh vì muốn uống nước mà bảo y tá đi mua giúp cô.
Thấy y tá không yên tâm để cô ngồi lại đây một mình, Mai Anh nói:
- Chị cứ yên tâm đi ạ, em ngồi đây đợi sẽ không sao đâu.
Y tá vẫn không thể tin tưởng được lời cô, vì từ sau khi Mai Anh tỉnh lại, tính cách cô cũng thay đổi.
Không còn là một cô gái nhu mì cam chịu như trước nữa, mà là một cô gái vô cùng hoạt bát, có chút tinh nghịch nhưng vẫn lương thiện và dịu dàng lúc cần.
Thấy Mai Anh khẳng định sẽ ở yên đây, y tá cũng không thể để cô chịu khát, yên tâm rời đi mua nước cho cô.
Do hôn mê lâu ngày, nên chân Mai Anh đến giờ vẫn không thể đi lại như bình thường.
Nhiều tháng nay cô vẫn kiên trì làm vật lí trị liệu, cũng đã có thể đứng lên di chuyển chậm chạm từng bước như trẻ con mới tập đi.
Trên tay cầm một bộ xếp hình ngồi chơi, trong lúc loay hoay tìm mảnh ghép phù hợp không may Mai Anh làm rơi xuống dưới sàn.
Cố gắng chống hai tay lên thành ghế để đứng dậy lấy mảnh ghép nhưng vì chân yếu mà Mai Anh mất lực đỡ của tay ngã xuống.
Đúng lúc tưởng như cả người sẽ khụy xuống dưới sàn nhà thì có bàn tay đỡ lấy nửa người cô.
Giây phút Mai Anh ngẩng đầu lên, xuất hiện trước mặt cô là một người đàn ông đeo kính đen, dù cách qua lớp kính không thể nhìn thấy hết khuôn mặt của anh ta nhưng cô có thể nhận ra người đàn ông này rất đẹp trai, khí chất còn rất kiêu ngạo.
Mai Anh lúng túng nở nụ cười nói:
- Cảm ơn anh.
Bỏ qua lời cảm ơn của Mai Anh, anh ta nhìn cô, ánh mắt hiện rõ sự phức tạp được che giấu sau chiếc kính đen.
Bàn tay đang đỡ người cô vô thức siết chặt lại.
Trên người truyền đến cảm giác đau nhức, cô khẽ nói.
- Xin lỗi, phiền anh có thể đỡ tôi ngồi lại xe lăn không ạ?
- Được.
Người đàn ông đó không ai khác chính là Phạm Minh Dương.
Giây phút anh nhìn thấy cô, bao nhiêu nỗi nhớ mong suốt thời gian qua lại trở lên càng mãnh liệt.
Nhưng lúc này biểu hiện của cô lại như không hề quen biết anh, thêm nữa tại sao cô lại ngồi xe lăn.
Không có bất cứ hành động gì quá thô lỗ, Phạm Minh Dương vẫn im lặng, đôi mắt âm u quan sát cô.
Lúc này y tá đi mua nước cho Mai Anh cũng đã quay lại, thấy cô dường như vừa bị ngã, liền lo lắng hỏi:
- Cô hai, cô bị sao vậy?
- À… không sao, em làm rơi miếng ghép hình định đứng dậy lấy không may ngã nhưng được anh này đỡ nên không có sao hết.
Mai Anh vừa nói, vừa đưa tay hướng về phía Minh Dương.
Anh đưa lại miếng ghép hình nhặt dưới đất giúp cô, vẫn không nói lời nào.
Y tá nghe Mai Anh nói vậy, quay sang Dương nói lời cảm ơn.
Dương gật đầu, ánh mắt sau lớp kính vẫn nhìn chăm chăm vào Mai Anh.
Lúc này Hoàng cũng làm xong thủ tục, quay về thấy Mai Anh như vừa xảy ra chuyện gì, gấp gáp hỏi:
- Em làm sao vậy? Có chỗ nào không khỏe sao?
Thấy Hoàng lo lắng cho mình như vậy, cô không nhịn được mà cười đáp:
- Em không có sao hết, anh không cần lo lắng như vậy chứ.
- Không lo sao được, sức khỏe của em...
Mai Anh biết Hoàng lại định giáo huấn cô một tràng văn quen thuộc về tình hình sức khỏe của cô cho mà xem, nên mới nói cắt ngang lời anh.
- Anh lại bắt đầu rồi đấy, em biết rồi mà.
- Nói em không chịu nghe...!chúng ta đi vào trong thôi.
Cô mỉm cười gật đầu với Hoàng, sau đó quay lại nói cảm ơn với Phạm Minh Dương lần nữa rồi rời đi.
Sau khi họ rời khỏi, ánh mắt của Phạm Minh Dương vẫn nhìn theo bóng dáng của Mai Anh từ từ hòa vào dòng người.
Trần Đức Thắng – trợ lí của Dương, làm xong thủ tục đi ra thì thấy Dương đang đứng nhìn xa xăm giữa dòng người, liền nói:
- Tổng giám đốc, một tiếng nữa là máy bay cất cánh rồi, chúng ta vào trong ngồi đợi thôi.
Không để ý lời nói của Thắng, Dương dùng giọng nói ra lệnh cho Thắng:
- Bằng mọi cách tôi muốn có thông tin của Nguyễn Mai Anh trong gần một năm qua.
Khi nghe Phạm Minh Dương nhắc đến tên Mai Anh, Thắng thoáng giật mình, hỏi lại:
- Cô chủ Mai Anh – vợ của anh ạ?
Phạm Minh Dương không nói lại, đi vào phía trong.
Thắng lúc này nghi ngờ, tại sao đã gần một năm nay không ai có tin tức gì của Mai Anh, Minh Dương cũng không hề có ý định tìm cô ấy về, tại sao bây giờ lại bảo cậu đi điều tra Mai Anh.
Chuyện năm đó sự thật như thế nào, ngoài Phong ra không ai biết rõ sự tình.
Người ngoài nhìn vào vẫn cứ trách Dương là một người bội bạc.
Bạn đang đọc ????????????yện ????ại _ T???????? mT????????yen.VN _
- --.