"Anh chỉ hối hận khi anh không đến đây sớm hơn.
Ngoan, nghĩ ngơi cho tốt sau khi em ổn định, chúng ta sẽ đăng ký kết hôn nhé." Trần Vũ khẽ an ủi Đường Tiểu Yên.
Anh biết cô đang mang thai nên tâm trạng cũng sẽ có nhiều thay đổi, dễ xúc động cũng như suy nghĩ lung tung hơn.
Cô của anh vừa rồi giữ anh lại đã căn dặn anh rất nhiều thứ cần chú ý.
Anh cảm thấy rất vui đồng thời cũng hơi tiếc một chút.
Phải chi đứa con trong bụng cô là của anh thật thì anh sẽ vui hơn nữa.
Nhưng có sao, con của cô cũng là con của anh.
Sau này cô và anh cũng có thể có thêm nhiều đứa nữa mà.
Anh nhất định sẽ không phân biệt đối xử, anh sẽ thương yêu đồng đều.
Anh chợt mỉm cười, không ngờ chưa gì anh đã suy nghĩ xa như vậy.
Đột nhiên, anh nghe thấy tiếng hít thở khe khẽ trong lòng, anh cúi đầu nhìn phát hiện cô gái trong lòng anh đã ngủ mất.
Anh nhẹ nhàng đỡ cô nằm xuống, đắp chăn cho cô.
"Ngụy Lăng Thiên, cảm ơn anh đã từ bỏ vật quý giá này.
Tôi sẽ thay anh chăm sóc ba mẹ con, cũng như sẽ quý trọng hạnh phúc anh đã cho tôi." Trần Vũ khẽ nói thầm.
"Anh thật sự thích chị phải không?" Đường Tiểu Bắc mở miệng hỏi thẳng Trần Vũ.
"Anh không thương hại chị em, em yên tâm.
Anh dùng tính mạng của mình để đảm bảo, cả đời này anh sẽ tốt với ba mẹ con cô ấy.
Cố gắng làm cho cô ấy hạnh phúc." Trần Vũ ánh mắt kiên định.
Nghe được lời khẳng định này của anh, Đường Tiểu Bắc thả được viên đá trong lòng xuống.
Cậu lo lắng, cậu sợ mình nhìn lầm, cũng như sợ rằng người đàn ông này chỉ đang thương hại chị cậu.
Bây giờ thì tốt rồi, cậu hy vọng chị sẽ hạnh phúc.
Cục dân chính.
"Làm con gái người ta có thai mới chịu kết hôn à.
Thanh niên bây giờ thật có trách nhiệm nhỉ."
Vừa ngồi vào bàn, Trần Vũ đã bị chị nhân viên cục dân chính cho cái nhìn ghét bỏ.
Anh dở khóc dở cười.
Biết sao được từ khi bước vào cửa đến giờ chị cũng không phải người đầu tiên nói câu nói.
Vì mang thai đôi nên mới hơn bốn tháng nhưng bụng của Đường Tiểu Yên đã rất to, cứ như phụ nữ mang thai sáu, bảy tháng.
Mặc dù cô đã cố ý mặc váy rộng một chút để che đi bụng, nhưng cũng khó mà che được những cái nhìn tinh mắt của mọi người.
Đường Tiểu Yên nhìn Trần Vũ vẻ ngượng ngùng, đến bây giờ cô đã thật sự yêu anh, thương anh rất nhiều.
Đã biết bào thai trong bụng của cô không phải của mình, nhưng anh đối xử với cô cực kỳ tốt.
Vốn dĩ sau hôm xuất viện sẽ đi đăng ký, thế nhưng cô vẫn bị nôn nghén dữ dội nên anh không cho cô đến những chỗ đông người.
Một tháng qua anh chăm sóc cô rất kỹ lưỡng, từ ăn uống đến ngủ nghỉ.
Cô cứ nghĩ mình là hoàng đế thời cổ đại.
Cô thèm ăn gì, muốn gì chỉ cần cô nói anh sẽ lập tức đi mua, đi làm cho dù có là nửa đêm canh ba.
Mọi chuyện ở quán ăn cô đã giao lại hết cho Đường Tiểu Bắc.
Bởi vì Trần Vũ không cho cô làm việc nữa.
Chỉ ở nhà để anh phục vụ.
Đến hôm nay cô mới thấy mình đỡ hơn và hình như cũng không còn nôn nghén nữa.
Vì vậy hai người quyết định đi đăng ký kết hôn.
Nào ngờ đến đây với cái bụng bự này, lại làm cho anh bị người ta soi mói, mỉa mai đủ thứ như vậy.
Cô cảm thấy bản thân thật sự rất có lỗi với anh.
Sau khi hai người điền thông tin, chụp hình làm xong mọi thủ tục, cầm trên tay tờ giấy đỏ lần hai.
Đường Tiểu Yên cảm xúc lúc này đột nhiên không biết phải diễn tả như thế nào.
Nhưng cô biết là mình rất hạnh phúc.
"Bà Trần, chào mừng em chính thức làm chủ cuộc đời anh." Trần Vũ mỉm cười ôm lấy Đường Tiểu Yên.
"Ông xã." Đường Tiểu Yên ngượng ngùng gọi một tiếng.
Trước cửa phòng sinh.
"Cô à, cô nhất định phải cố gắng hết sức để mẹ tròn con vuông nhé." Trần Vũ lo lắng.
"Thằng nhóc này.
Đừng quên bên trong cũng là cháu dâu và cháu chắt của ta, ta còn chờ cháu nhắc." Bác sĩ Trần trừng mắt với anh sau đó xoay người đi vào bên trong.
"Anh rể, chị nhất định sẽ bình an sinh hai đứa nhỏ ra, chị ấy rất mạnh mẽ." Đường Tiểu Bắc mặc dù cũng đang lo lắng không kém nhưng vẫn nói ra những lời an ủi Trần Vũ, cũng như cậu cũng tự an ủi chính mình.
Trần Vũ làm sao có thể không lo lắng, chẳng phải người ta nói phụ nữ sinh con chính là đã bước một chân vào quỷ môn quan đó sao.
Huống hồ vợ anh còn sinh những hai đứa một lần, làm sao anh có thể bình tĩnh được.
Anh đi tới đi lui trước cửa phòng sinh không ngừng cầu nguyện cho ba mẹ con cô.
Trước đó khi cô chuyển dạ, cô đau rất dữ, trước giờ anh chưa từng nhìn thấy cô khóc thương tâm đau đớn như vậy nên rất đau lòng.
Thậm chí anh đã nghĩ, thôi thì sau này không cần cho cô sinh thêm đứa nào nữa.
Không phải con ruột của anh thì đã sao, con của cô là con của anh.
Mang họ anh là con của anh.
Anh không chịu nổi nhìn cảnh cô đau đớn như thế nữa.
"Cô Trần, ba mẹ con chị thế nào ạ?" Vừa nhìn thấy bác sĩ Trần đi ra Đường Tiểu Bắc đã chạy nhanh đến hỏi.
"Ba mẹ con đều bình an.
Tiểu tử này, con may mắn thật một lần được cả con trai và con gái." Bác sĩ Trần nhìn Trần Vũ mỉm cười.
Trước đó mặc dù Đường Tiểu Yên đã đi siêu âm theo dõi tình trạng thai nhi hàng tháng, cũng như có thể biết trước giới tính thai nhi nhưng hai bé lúc nào cũng trong trạng thái ôm chặt lấy nhau nên bác sĩ siêu âm không nhìn ra được.
Đến hôm nay mới biết được giới tính của hai đứa nhỏ.
Biết được một trai một gái, cả hai người Đường Tiểu Bắc và Trần Vũ đều cười tươi mừng rỡ.
Đường Tiểu Yên sau khi sinh xong được đưa vào phòng bệnh, vì sinh mổ nên cô còn rất đau và mệt mỏi.
Trần Vũ trước hết đến trước giường bệnh khom người đặt lên trán Đường Tiểu Yên một nụ hôn.
"Em giỏi lắm."
Đường Tiểu Yên mỉm cười yếu ớt, cô giỏi cái nổi gì.
Anh nào biết lúc cô đau bụng cô mắng người đã tạo ra hai đứa bé này thế nào.
Làm hại cô bây giờ phải đau đến chết đi sống lại.
Đã thế lại còn những hai đứa.
Mấy lần cô nghĩ đến tại sao lúc đầu mình lại có thể suy nghĩ nhẹ nhàng rằng sinh hai đứa bé rất dễ.
Đúng là bước vào cuộc mới biết nó dễ thế nào.
Dễ đến mức cô thề với lòng sau này có chết cô cũng không sinh thêm một lần nào nữa.
Giờ sinh xong những tưởng đã thoải mái hết đau rồi.
Nào ngờ còn phải chịu cơn đau âm ỉ của vết mổ, động nhẹ cũng đau này.
Trần Vũ sau khi hôn cô xong thì bước sang bên cạnh nhìn vào nôi, bên trong có hai đứa nhỏ đang nằm ngủ rất đáng yêu.
Trần Vũ mỉm cười thê lương, tự nói thầm trong lòng rằng đây chính là con của mình, nhắc nhở bản thân phải yêu thương bọn chúng.
Bởi vì ở xa nên gia đình của Trần Vũ không đến được, chỉ thông qua cô của Trần Vũ mới biết tin.
Vì vậy trong những ngày Đường Tiểu Yên ở bệnh viện ăn uống tất cả mọi thứ đều một tay Trần Vũ chăm sóc.
Một phần vì anh muốn làm, còn một phần chính là sự uy hiếp của người nhà anh.
Cô của anh một ngày bà cũng đến thăm không ít lần để quan sát Trần Vũ báo cáo lại với người nhà của bà.
Trần Vũ thường dở khóc dở cười vì chuyện này.
Đường Tiểu Bắc cùng Đường Tiểu Yên cũng giống Trần Vũ.
Tuy nhiên hai chị em lại không ngờ được rằng, người nhà của Trần Vũ tuy chưa gặp được cô, nhưng họ lại yêu quý cô như vậy.
"Chị, giá như người đầu tiên chị gặp là anh ấy thì tốt biết mấy.".