Đến cửa thành đông, quan binh thủ thành đều đã cho lui sạch. Cửa thành mở rộng, một trăm linh tám hòa thượng ngồi khoanh gối trước cửa thành nhắm mắt tụng kinh. Tiếng tụng kinh của hơn một trăm người hội tụ lại cũng có khí thế như lôi đình.
Theo tiếng tụng kinh, g chắn nhàn nhạt kim quang bao trùm cửa thành, mà đối kháng với đó là Thập Phương tay cầm ống xoay. Sau lưng Thập Phương là một huyết nhân ngồi khoanh gối, chính là Kính Phi bị trọng thương. Hai người họ từng đến Phụng Nguyên thành nhưng chưa vào, mà đến thẳng hoàng miếu, ai biết lại trúng phải mai phục.
Thập Phương nâng mắt nhìn Tiêu trưởng lão đang đối kháng với Đại trưởng lão trên không, phản đồ của tông môn. Thập Phương nâng tay vén y bào lên, ngồi xuống khoanh gối, hai tay chặp lại, tụng kinh.
“Dĩ vô ngã vô nhân vô chúng sinh vô thọ giả, tu nhất thiết thiện pháp…”
Trong đám hòa thượng kia có người bên môi đã rỉ máu, tay cầm mõ gõ càng lúc càng gian nan, nhưng tiếng tụng kinh lại chưa hề dừng lại.
Trên không, Tiêu trưởng lão và Đại trưởng lão đã đấu pháp với nhau, pháp bảo của Tiêu trưởng lão là một cây thước gỗ màu đen, nó nghênh gió phồng lên cao bằng hai người, rộng một mét. Nhưng bấy giờ cây thước đó lại bị một cái mõ áp chế, không thể cử động.
Diệp Vu Thời nhíu mày, tu vi của lão lừa trọc đó nhờ sự giúp sức của trận pháp không biết tên tại Phụng Nguyên thành nên đã tăng lên một bậc, còn bọn họ lại bị trận pháp không biết tên áp chế, dưới tình hình mất này được kia, bọn họ thất bại chỉ là vấn đề thời gian.
Diệp Vu Thời giang hai tay ra, nhảy vọt lên. Dưới chân là cả Phụng Nguyên thành. Hắn nhắm mắt tỉ mỉ cảm thụ sự huyền diệu của trận pháp, ý đồ tìm cách phá giải. Vạn vật đều phù hợp… trong đầu hiện lên mái hiên của cả Phụng Nguyên thành, cùng với những thụy thú mặt đầy vẻ dữ tợn.
Dấu nước chảy là phù văn, hình hoa tuyết cũng là phù văn, trong đường vân gỗ cũng có chứa phù văn… nét họa tạo nên thụy thú cũng là phù văn. Tất cả mái ngói tại Phụng Nguyên thành liên kết với nhau chính là một phù chú tuyệt diệu vô cùng.
Quả nhiên là phù chú. Diệp Vu Thời nhìn trọn Phụng Nguyên thành, thấy được là một lá bùa vô cùng lớn. Những thụy thú đó là điểm dùng để câu thông thiên địa linh khí trong lá bùa.
Dùng thiên địa làm giấy bùa, không cần vẽ, không cần linh lực, muốn gì được nấy đây là phù chú thập phẩm. Màn ngăn mỏng manh giữa cửu phẩm và thập phẩm đã bị đâm thủng.
Trên môi Diệp Vu Thời hiện nụ cười cực kỳ ôn nhu, tay trái nhẹ vẽ lên không, động tác không nghiêm cẩn ưu nhã như ngày trước mà có chút tùy ý. Mơ hồ thấy được linh lực cực lớn đang bắt đầu hội tụ, mắt thấy lá bùa thập phẩm đầu tiên của Diệp Vu Thời đã sắp thành công.
Tiếng kiếm reo vang lên chọc trời.
Kiếm ý quen thuộc, tay Diệp Vu Thời khựng lại, lá bùa sắp hình thành lập tức biến mất tăm.
“Người đâu, hộ giá!” Âm thanh quen thuộc vang vọng Phụng Nguyên thành.
Diệp Vu Thời đầu tiên là nghi hoặc nhướng mày, suy nghĩ một chút thì bật cười, xem ra… y là muốn khuấy cho vũng nước này càng thêm đục.
Trong thuyền hoa của Tô Tô, Đông Phương Vu Vân nằm giữa đầu gối mỹ nhân dự định chuốc mình say mèm, đột nhiên vò rượu trong tay chấn động rớt xuống mặt thảm trắng tinh xa xỉ, lăn cộc cộc đến chân bàn.
“Hộ giá? Hình như ta nghe được tiếng của Phương tiểu mỹ nhân… ta say hồ đồ rồi sao?” Đông Phương Vu Vân lầm bầm, nhìn Tô Tô.
Tô Tô nghiêng tai nghe cả buổi, trừ tiếng nước vỗ vào thuyền ra nàng không nghe được gì nữa.
“Điện hạ, có thể ngài đã nghe lầm rồi.” Tô Tô vuốt mặt Đông Phương Vu Vân.
Trong một di tích địa cung cách Phụng Nguyên thành ba dặm, hơn sáu mươi tu sĩ với La Tất đi đầu lưng đối lưng chật vật vây thành vòng tròn chống lại tấn công của tu sĩ phàm giới. Đầu kia địa cung, mấy chục tu sĩ truyền linh lực vào một tảng đá năm màu cực lớn, trong đó có Đao Tam Thiên.
Đột nhiên, Đao Tam Thiên quay người lại vác đao chạy ra khỏi địa cung.
“Các ngươi tiếp tục kích hoạt trận pháp.” Đao Tam Thiên lưu lại một câu rồi chạy vội ra ngoài.
Thánh thượng nguy hiểm! Ở chỗ Thái Cực điện có kiếm ý!
Đao Tam Thiên tức giận quát một tiếng, thân pháp nhanh cực hạn, chỉ một thoáng đã xuất hiện ngoài cửa thành, tùy ý chém một đao vào thước gỗ của Tiêu trưởng lão, Tiêu trưởng lão bị chấn phun máu.
“Cản hắn lại!” Mười mấy tu sĩ Côn Luân cầm kiếm đối kháng.
Đao Tam Thiên dừng cũng không dừng, động tác nhanh nhẹn, từ trên cửa thành nhảy vọt qua.
Diệp Vu Thời chau mày, mười mấy đóa Băng Lưu Diệm bay tới mười mấy mái ngói của Phụng Nguyên thành, tay phải không ngừng vẽ hết phù văn này đến phù văn khác, chồng vào nhau trên không. Sau đó bay về phía mười mấy đóa Băng Lưu Diệm.
Tiêu trưởng lão và Thập Phương cảm thấy linh lực vận chuyển thông thuận hơn, cảm giác bị áp chế cũng biến mất. Tiêu trưởng lão thầm mặc niệm một tiếng, thước gỗ soạt một cái ngăn trước mặt Đao Tam Thiên.
Đao Tam Thiên lại chém một đao xuống, thước gỗ của Tiêu trưởng lão khẽ chấn động, nhưng vẫn đánh vào Đao Tam Thiên.
Sắc mặt Đại phương trượng đại biến, phù trận của Phụng Nguyên thành bị người phá rồi! Không… không phải phá mà là bị người khống chế! Đại phương trượng rõ ràng nhận ra mình đã không cảm giác được linh khí giữa thiên địa.
Thập Phương trợn mắt nhìn một trăm linh tám hòa thượng, kim cương trừng mắt.
Trong một trăm lẻ tám hòa thượng tu vi cao nhất cũng chỉ mới là hậu kỳ trúc cơ, trước đó hoàn toàn là nhờ vào trận pháp của một trăm linh tám người tạo thành cùng với sự trợ giúp của phù trận không biết tên trong Phụng Nguyên thành mà thôi. Nay phù trận bị Diệp Vu Thời phá, ngược lại áp chế họ, họ làm sao có thể chống lại uy của Thập Phương nữa.
Trong một tức, một trăm linh tám hòa thượng liên tiếp phun máu ngã xuống.
Mà Thập Phương đã phi thân lên đấu với Đại phương trượng.
“Đại sư huynh, hành vi của ngươi tại phàm giới, đã phản bội tông môn, phản bội Tổ Sơn tự.”
Thì ra lão lừa trọc là phật tu của Tổ Sơn tự.
Đại phương trượng cười lạnh, trên gương mặt vàng vọt hiện lên nụ cười quái dị, nâng tay gõ mõ.
Cốc.
Thập Phương cúi đầu trầm mặc, bắt đầu xoay ống xoay trong tay.
Trên không trung, linh lực đối chọi, Thập Phương chiếm thượng phong.
Sắc mặt Đại phương trượng khẽ biến, hung hãn nhìn ống xoay không bắt mắt kia.
“Ống xoay Lục Phật Ấn hóa ra nằm trong tay ngươi!” Đại phương trượng khàn khàn nói.
Mà bên phía cửa nội thành, Phương Khác uy hiếp Đông Phương Nguyên Bốc bước từng bước đến trước ngựa của Uy Viễn đại tướng quân, bị mấy ngàn mũi tên nhắm vào, nhưng mặt không đổi sắc.
Đột nhiên toàn thân buông lỏng, cảm giác bị bài xích ác ý kia đã biến mất vô tung. Phương Khác mím môi, nhẹ cười. Y biết phù trận trong Phụng Nguyên thành chắc đã bị Diệp Vu Thời phá rồi.
Phương Khác nhìn mười hai tu sĩ trúc cơ mù quáng đi theo sau lưng mình, nhướng mày. Dường như tình hình đã chuyển biến rồi, có lẽ y có thể khoa trương thêm một chút?
“Ta muốn một chiếc xe ngựa, còn có văn bản thông hành từ Phụng Nguyên thành đến quân tây bắc. Hy vọng xe ngựa phải thoải mái chút, dù sao đây là cho hoàng thượng của các ngươi ngồi. Chỉ cần chúng ta an toàn ra khỏi thành, hoàng thượng của các ngươi tự nhiên sẽ an toàn vô sự trở về.” Phương Khác nói với Vệ tướng quân. Sao lại có cảm giác cướp giật trong phim cảnh sát Hồng Kông thế này?
Sắc mặt Vệ Hải khẽ biến, nhưng vẫn phân phó xuống.
Sau đó hai tay trình lên văn thư đã đóng ấn chương của hắn. Đóng dấu này rồi, tiền đồ của hắn đã bị hủy sạch. Vệ Hải run tay, hoan toàn không dám ngẩng đầu nhìn hoàng thượng của mình. Hắn âm thầm mắng chửi tên trẻ tuổi cả gan bắt giữ hoàng thượng. Quá lang độc, quá khoa trương, quá quá đáng.
Phương Khác uy hiếp Đông Phương Nguyên Bốc lên xe ngựa, gọi tướng sĩ họ Triệu tới đánh xe.
Phương Khác thả Đông Phương Nguyên Bốc ra, hai người ngồi đối diện. Đông Phương Nguyên Bốc lạnh nhạt nhìn Phương Khác, uy nghiêm đế vương thể hiện sạch sẽ. Nếu là người bình thường có thể sẽ rụt lại dưới ánh mắt này, nhưng người trước mặt lại là Phương Khác.
Phương Khác chỉ nhàn nhạt đáp trả Đông Phương Nguyên Bốc một ánh mắt, lấy một miếng vải ra, lau vết máu trên kiếm.
Ngại quá, luận chuyện giả khốc giả nghiêm, đây cũng rất chuyên nghiệp.
Uy Viễn Đại tướng quân ngồi trên ngựa, ánh mắt thi thoảng nhìn sang xe ngựa bên cạnh, nội tâm vô cùng phức tạp. Mắt thấy mấy ngàn binh sĩ dưới sự ‘hộ tống’ của Vệ tướng quân thông thuận ra khỏi cung, đến cửa thành tây.
Uy Viễn đại tướng quân nhìn Đông Phương Vu Mộc đã đợi ở cửa thành tây, cùng với chúng sĩ binh và xe ngựa của thân thuộc, khẽ thở dài.
“Đi!”
Đông Phương Vu Mộc không chút chần chừ, gật đầu với nhạc phụ của mình, thống lĩnh mọi người chạy tới ngoại thành. Tướng sĩ bảo vệ xe ngựa của gia quyến ở giữa, suốt đường đi trên quan đạo cuốn bụi mịt mù.
Vệ Hải đứng trước cửa thành, lại không dám truy kích. Mười hai tu sĩ trúc cơ thì vẫn theo sát phía sau đội ngũ.
Đông Phương Vu Mộc đầy phức tạp nhìn xe ngựa, cuối cùng vẫn xuống ngựa, bước lên xe.
Trong khoang xe từ hai người lặng lẽ không nói, biến thành ba người.
Đông Phương Nguyên Bốc khép mắt lại, tựa hồ đang nhắm mắt dưỡng thần. Vết máu trên cổ khiến Đông Phương Vu Mộc nhìn mà hoảng. Đông Phương Vu Mộc kinh ngạc nhìn Phương Khác, hắn biết Phương Khác bắt giữ phụ hoàng, vừa rồi Triệu Ngô cũng đã nói lại tình huống đại khái cho hắn biết, bảo sao vẻ mặt lão tướng quân và một vài tướng sĩ lại kỳ quái như vậy…
Không ngờ Phương Khác thật sự dám hạ thủ, dám gác kiếm lên cổ vị này.
Ý niệm chợt chuyển, Đông Phương Vu Mộc lại thoải mái, dù sao Phương Khác là người tu tiên.
Đông Phương Nguyên Bốc mở mắt ra, ánh mắt nhìn chằm chằm Đông Phương Vu Mộc một lát, cuối cùng chuyển ra sau lưng Đông Phương Vu Mộc, cứ như căn bản không nhìn thấy Đông Phương Vu Mộc.
Tay Đông Phương Vu Mộc thoáng cái siết thành nắm đấm: “Phụ hoàng.”
“Nếu ngươi sớm thống lĩnh quân tây bắc tự lập làm vương, có lẽ cô còn đánh giá cao ngươi một chút. Chơi trò bức vua thoái vị này, sau đó hoảng sợ như chó nhà có tang chạy về tây bắc. Thực khiến cô xem thường ngươi.” Đông Phương Nguyên Bốc hừ lạnh một tiếng: “Nếu không phải y xen vào, ngay cả chạy ngươi cũng không thể chạy.”
Đông Phương Vu Mộc cứng người, nhưng thần sắc thì trấn định lại.
“Ta cho rằng phụ hoàng vẫn còn có lòng nhân từ, cho dù đối với bá quan không có, đối với một vài nhi tử của mình vẫn phải có, nhưng ta sai rồi.”
“Ngài vốn chính là đế vương cao cao tại thượng, tâm của ngài quá cứng.” Đông Phương Vu Mộc nhàn nhạt nói.
“Chính điểm này của ngươi khiến cô không thích. Đạo làm đế vương, vốn phải nên như thế. Không thể đa tình, cũng không thể vô tình, phải khống chế đúng mực, mà ngươi không được. Cô để lão lục theo ngươi, kết quả ngươi nuôi phế nó, ngày ngày lưu luyến thanh lâu, còn ra thể thống gì.” Đông Phương Nguyên Bốc lạnh nhạt nói.
“Ngài hỉ nộ bất định, lão lục đã hai mươi rồi, ngài cũng không để đệ ấy tham gia vào chính vụ, cứ để đệ ấy làm một nhàn vương. Lòng đầy hoài bão lại không có nơi thi triển, học gì cũng vô dụng, đệ ấy không ngày ngày hưởng lạc thì còn có thể làm gì?” Đông Phương Vu Mộc nói: “Phụ hoàng, nhi thần không muốn phân tranh với ngài, bây giờ đã cách thành mười dặm, không cần ngài tiễn nữa. Nhi thần bất hiếu, từ nay về sau không thể tận hiếu rồi.”
Đông Phương Vu Mộc vén áo lên, trực tiếp quỳ trong khoang xe, cẩn thận dập đầu ba cái cho Đông Phương Nguyên Bốc.
“Ngày sau có gặp phụ hoàng, thì chính là ở trên chiến trường.”
Phương Khác nhìn hai phụ tử cực kỳ lạnh nhạt lại bình tĩnh đối thoại, trên mặt cả hai đều thản nhiên, không có một chút dao động cảm xúc nào. Căn bản không giống cuộc đối thoại giữa thái tử bức vua thoái vị cùng hoàng thượng.
Phương Khác cười, đúng rồi, đây không phải là phim, người hoàng gia chân chính sao có thể kích động hay điên cuồng như những gì trong phim. Sự lạnh nhạt này mới là bình thường. Vì vốn… hoàng gia cực kỳ lạnh nhạt.
“Bảo trọng.” Đông Phương Vu Mộc mỉm cười nói với Phương Khác: “Cảm tạ, sau này đến phàm giới, có thể tới tây bắc chơi.”
“Có điều rốt cuộc ngươi là nhị tẩu hay là…?” Câu này Đông Phương Vu Mộc hạ giọng rất thấp.
Cát phủ ngập trời, một đội nhân mã nhanh chóng lao đi, trên đường chỉ lưu lại một chiếc xe ngựa màu đen.
Phương Khác ngồi trên xe ngựa, nhìn Đông Phương Nguyên Bốc một cái. Sau đó vén rèm xe nhìn mười hai tu sĩ đang rục rịch kia.
“Hộ tống hoàng thượng của các ngươi về thành đi.” Phương Khác nói. Sau đó thả rèm xe xuống, không hề có ý định xuống xe.