Phương Khác ngồi trên đệm cói, tịnh tâm, bài trừ tất cả tạp niệm, chậm rãi cảm thụ tất cả linh lực, linh lực năm màu lưu chuyển quanh người, từng điểm huỳnh quang vô cùng đẹp, sau đó chậm rãi hút vào người, trộn lẫn vào nhau. Không còn xuất hiện tình huống linh lực ba màu không thể dung chứa, mà cuối cùng đã dung hợp với nhau, biến thành khí oánh bạch. Nhưng Phương Khác lại có thể cảm giác được rõ ràng, linh lực ngũ hành đều có sự tồn tại đặc biệt, trong đó thủy, mộc, thổ ba loại linh lực là thịnh vượng nhất. Ngũ hành thành vạn vật thì ra là thế. Cũng giống như thành phần hóa học, công thức tổ hợp khác nhau, sẽ tạo thành vật chất khác nhau.
Bách hội, phong trì, thiên dung, thiên trụ, lương môn, dũng tuyền, tuần hoàn liên tục, chảy qua thượng đan điền cuối cùng hình thành khí hải ở hạ đan điền. Cảm giác này rất thoải mái, hoàn toàn bất đồng với sự ngưng trệ lúc trước, tế bào toàn thân đều như giãn ra. Cảm giác mênh mông trước nay chưa từng có.
Ánh sáng ngũ sắc càng lúc càng hoạt bát, biến hóa ngàn vạn, toàn thân Phương Khác như không còn trọng lượng, mở mắt ra, trước mắt là một vùng rộng lớn, nhìn xuống một chút là một tiểu lâu mái ngói màu xám, đơn giản và quen thuộc. Đúng, đây là tiểu viện của y, sau đó tầm nhìn càng lúc càng rộng, các viện lạc bất đồng, có trang nhã, có thô tục, có xa xỉ, có kỳ dị… người tay cầm linh trà, có hai ba người tụ lại, người thì lặng lẽ đả tọa, có người cầm trường kiếm, không ngừng lặp lại động tác đâm chém giống nhau, còn có người đang ngồi lặng trước bàn cờ.
Nơi xa hơn, trên năm phong, các tu sĩ khác nhau đang mài giũa, từng tiếng giảng đạo, xa hơn nữa, là linh điền như thủy triều ở ngoại môn, các tu sĩ bận rộn thi các pháp quyết ở linh điền, [Vân Vũ quyết], [Thốn Mộc quyết], vân vân.
Mắt Trí Ngu đạo nhân khẽ mở ra lóe qua một tia sáng, như có cảm giác, một đạo thần niệm đảo qua phái Côn Luân, không biết là vị đạo hữu nào đi ngang qua phái Côn Luân, thế mà ngay cả chào hỏi một tiếng cũng không có. Một con hạc giấy nhỏ tinh xảo màu vàng bay qua, Trí Ngu đạo nhân động thần niệm, hạc giấy dừng lại giữa không trung.
Đột nhiên, hạc giấy bỗng truyền ra tiếng một nữ tử, ngữ khí dịu hòa lại mang theo một cỗ lãnh ý.
“Sư đệ, đạo thần niệm vừa rồi vô cùng xa lạ, nhưng không có ác ý với lại cực yếu, không biết là tu sĩ phái nào. Nhưng, sư đệ có nghe nói Trí Tiêu sư đệ hôm qua tìm tới ngươi gây phiền phức chưa? Nói là sư đệ ngươi bồi dưỡng ra một đống đệ tử ngu xuẩn vô cùng…” Giọng nữ tử về sau đã mang theo chút ý cười.
Mà Phương Khác lại hoàn toàn không biết, hiện tại ngay cả thần niệm là gì y cũng không biết, tu sĩ dưới nguyên anh gọi là linh thức, mà tu sĩ trên nguyên anh lại gọi là thần thức. Dưới nguyên anh tuy có thể thả ra ngoài nhưng không thể thoát ly bản thể, hơn nữa phạm vi có hạn, mà đến thần thức rồi đương nhiên linh thức càng cường đại hơn, và càng nhiều hơn, thần thức có thể phóng ra ngoài, hoàn toàn thoát ly bản thể, nếu thần thức của ngươi đủ cường đại thậm chí có thể thoát ly nhục thể, dùng thần thức đi bất cứ đâu, đương nhiên bình thường mà nói tu sĩ kỳ nguyên anh thần hồn ly thể chẳng qua chỉ trong một hơi thở, hơn nữa còn cực kỳ nguy hiểm.
Mà Phương Khác có thể làm đến điểm này, chẳng qua là vì tính đặc thù của y, thân thể mỗi người đều là độc nhất vô nhị, linh hồn cũng thế, cho nên bình thường nếu có người bị đoạt xác chỉ cần tu vi cao hơn hắn thì có thể phát hiện, vì thân thể và linh hồn không nhất trí, trừ khi người đoạt xác tu vi đã lên đến kỳ nguyên anh, có thể tạo lại phách thể. Mà đặc thù của Phương Khác nằm ở chỗ linh hồn y trong lúc y không biết nguyên nhân đã từng thoát thể hơn nữa hiện tại hoàn toàn không phù hợp với thân thể này. Y thần hồn ly thể sẽ càng dễ dàng hơn người khác.
Rất lâu, cảm giác thần kỳ này biết mất, Phương Khác mở mắt ra, lần này thật sự là mở mắt, cảnh tượng vẫn là tiểu lâu của y, thở ra nhẹ nhõm, cảm giác toàn thân thoải mái, Phương Khác duỗi lưng, đột phá trung kỳ trúc cơ rồi.
Đột nhiên, phái Côn Luân vang lên tiếng chuông trầm đục, vang liền ba tiếng. Phương Khác nghi hoặc một lúc, đột nhiên nhớ ra hôm nay là Thừa lễ. Là Thừa lễ truyền thừa mỗi đời của phái Côn Luân, chỉ có đệ tử phái Côn Luân từng thừa lễ mới coi như chân chính là đệ tử Côn Luân. Cứ trăm năm là một đời đệ tử, hiện tại Côn Luân đã truyền thừa ba mươi lăm đời, đời này của Phương Khác là đời ba mươi sáu. Đệ tử đời trước là cấp chữ Hoài, chỉ không biết đời đệ tử này của họ sẽ là cấp chữ gì.
Phương Khác ra khỏi tiểu lâu, cũng như rất nhiều tu sĩ khác, ngự kiếm đến sân thao luyện lớn, sau khi đứng vững, từng đội đệ tử ngoại môn thanh sam cũng đứng sau đệ tử nội môn. Phương Khác thoáng bừng tỉnh, cả sân thao luyện tập trung không dưới mười vạn người! Chỉ riêng đệ tử nội môn đã gần vạn người, đây là khái niệm thế nào? Tuy lễ truyền thừa đại khái môn phái không tổ chức lớn, nhưng lại là yêu cầu cưỡng chế, mỗi đệ tử đều nhất định phải đến. Hơn nữa vị trí đứng khá phức tạp, men theo đại trận hình tròn được vẽ bằng cát vàng trên sân thao luyện, giữa trận là bia Côn Luân.
Sau một chuỗi trình tự phiền phức, Trí Ngu đạo nhân khắc một chữ “Nguyên” lớn trên tấm bia Côn Luân cao hơn mười trượng ngay chính giữa sân thao luyện, sau cấp chữ Hoài, đệ tử cấp chữ “Nguyên” chính thức trở thành đời tiếp theo của phái Côn Luân.
Bắt đầu từ hôm nay, các đệ tử tu vi cao đều sẽ được phân đến các phường đường hoặc linh mạch chưởng sự do phái Côn Luân chưởng quản. Đệ tử tu vi thấp thì lưu lại trong phái, về sau phàm là đệ tử đời này xưng hô với nhau đều là sư huynh đệ, chứ không còn luận tu vi để xưng hô như trước nữa.
Phương Khác đứng từ xa nhìn bia Côn Luân, không biết nên nói gì. Đệ tử bên cạnh không chỉ có đợt nhập môn cùng với y, hơn phân nửa là đệ tử có kinh nghiệm sâu, tu vi cũng thâm cạn khác nhau, cũng có những gương mặt già nua có tu vi đình trệ không tiến, không phải tất cả mọi người đều có thể ngưng kết kim đan. Nhưng phái nào không có mấy tên biến thái? Có câu mười năm trúc cơ, trăm năm kết đan, chẳng qua là chỉ những người có tư chất, tâm trí đều thượng thừa. Mà nhân vật chân chính kinh tài tuyệt diễm đương nhiên không thể dùng thường quy để yêu cầu. Danh khí lớn nhất là Mạc Quá Vu, Hách Liên Thập Cửu, tuổi chỉ hai mươi, tu vi đã đạt đến hậu kỳ kim đan, mà những người khác trừ có vài người tuổi từ trở lên là hậu kỳ kim đan, còn lại toàn dưới trung kỳ kim đan.
“Đệ tử đời chữ Nguyên nghe lệnh.” Trên không đột nhiên xuất hiện một âm thanh hồn hậu phảng phất như mang theo âm kim thạch vang vọng toàn Côn Luân. Là Trí Ngu đạo nhân, người chưởng quản đệ tử nội môn đời này. Đồng thời cũng là “sư” chung của ba mươi sáu đời đệ tử bọn họ. Không biết khi nào ông đã lặng lẽ đứng giữa hư không.
“Vâng!”
Một tiếng chỉnh tề thống nhất vang vọng đất trời, phái Côn Luân cũng muốn chấn động.
“Phái Côn Luân hiện tại giao cho đời các ngươi.”
“Vâng!”
Hồi đáp càng thêm vang vọng, tràn đầy lòng tin lại còn bá khí, thiên hạ của họ đã bắt đầu rồi.
“Đối với đệ tử đời chữ ‘Hoài’ ta, chữ là ‘Hoài’, chưởng môn nói, hư hoài nhược cốc (hết mực khiêm tốn), là đệ tử phái Côn Luân không thể xa hoa dật, không thể kiêu ngạo tự đại, không thể làm hại danh tiếng phái Côn Luân. Đời chữ Hoài, sư thúc sư phụ sư bá của các ngươi, cũng xem như không làm nhục mệnh. Nhưng mười năm trước, tu sĩ kỳ nguyên anh giảm hơn nửa số. Đệ tử đời chữ ‘Nguyên’ các ngươi cũng tử thương vô số.” Trí Ngu đạo nhân chậm rãi đảo mắt nhìn.
“Tu tiên giới sắp loạn rồi.” Trí Ngu đạo nhân nhàn nhạt nói.
Tất cả mọi người đều nghiêm sắc. Trong đầu Phương Khác hiện lên một đoạn ký ức, đó là giết chóc gần như điên cuồng.
“Cho nên, chưởng môn nói, đời các ngươi chính là chữ ‘Nguyên’, Nguyên giả, là bản chất vạn vật. Các ngươi, cũng là bản chất phái Côn Luân ta. Về sau hành tẩu ở tu tiên giới, cũng không thể làm giảm danh tiếng phái Côn Luân ta. Tam Thiên đại đạo này, các ngươi cần ngộ ra con đường của mình, và phải tiếp tục đi.”
“Vâng!”
Thừa lễ xong.
Trí Ngu đạo nhân thấy các đệ tử nội môn lại hồi phục hành động ngày trước, bất giác lặng lẽ thở ra, đại loạn sắp tới rồi, toán ma tu và quỷ tu điên cuồng mười năm trước, còn có yêu tu mơ hồ xuất hiện sau lưng, chẳng qua là một cuộc thăm dò. Đại lục Hoang Mạc và đại lục Thanh Hoa dùng gần năm vạn tu sĩ làm vật hy sinh thăm dò, quả là điên cuồng. Không quá trăm năm, tu tiên giới tất đại loạn. Nếu không phải hàng trăm tu sĩ nguyên anh xá thân, hạ đại trận sinh tử giữa ba đại lục, cũng sẽ không có được bình yên gần trăm năm, hy vọng trong trăm năm, đại lục Cửu Châu có thể có đủ sức mạnh để đối kháng với hai đại lục kia.
Đại đạo, phi thăng là chuyện xa vời khó với, qua trăm năm nếu chưởng môn còn chưa đột phá, nguyên thọ sẽ tận.
Phái Côn Luân cũng đã an dật quá lâu, quá lâu quá lâu không có kinh nghiệm trải qua chiến đấu cỡ lớn, mới tổn thất thảm trọng như thế vào mười năm trước.
“Lão hói, dựa vào cái gì do ngươi trao chữ!” Một bóng người xuất hiện đứng cạnh Trí Ngu đạo nhân, nhìn tướng mạo rõ ràng là lão đạo đã ném Phương Khác xuống lầu hôm đó.
“Trí Tiêu sư đệ.” Trí Ngu đạo nhân liếc nhìn Trí Tiêu, lúc chạm đến vẻ ngoài già nua của Trí Tiêu, mắt hiện đau đớn.
“Nói chẳng có chút kích tình nào, mắc mớ gì phải nói văn nhã như thế chứ, nam nhân thì nên bá khí! Còn nữa, trong số đời đệ tử này của ngươi ta cho ngươi hay cái tên tiểu nhi vô tri đó ngươi thấy không? Thật là tức chết ta, ngu không thể tả, ngốc có cảnh giới!” Trí Tiêu đạo nhân hung tợn nói: “Vừa nghĩ đến vấn đề của y ta liền muốn… đập cho một cái.”
“Ngươi tính toán với hậu bối làm gì?” Trí Ngu đạo nhân nhàn nhạt nói.
Trí Tiêu đạo nhân rõ ràng hơi khựng lại, “Sao ta lại tính toán với hậu bối, đây là sự quan tâm của sư thúc tổ ta đây, à, hiện tại là sư thúc rồi, là sự quan tâm của sư thúc, nếu không phải ta, tiểu tử đó hiện tại chắc chắn đã bị trọng thương rồi.”
“Y đột phá rồi, hiện tại là trung kỳ trúc cơ.”
“Nhìn đi, nhìn đi, nếu không nhờ tiểu gia ta…” Trí Tiêu đạo nhân đắc ý nói, đột nhiên nhớ lại dung mạo của mình hiện tại: “Hừ, nếu không nhờ gia gia ta, y có thể đột phá sao?”