Dạ minh châu vẫn tỏa ra ánh sáng dịu hòa trong nước, nhưng vì chất nước đặc thù, nên nó trở thành lãnh quang u lam.
Phương Khác khẽ híp mắt, tỉ mỉ đánh giá đáy nước, còn phóng linh thức để cảm thụ linh khí. Mỗi động huyệt trong ngục thất đều khác nhau, nhưng đều theo dạng u ám kéo dài. Rõ ràng nước đã rất sâu, nhưng vẫn chưa cảm giác được một phần linh khí nào, vận khởi linh lực vận chuyển trong người để chống hàn khí, linh lực đang tiêu hao lại vì nguyên nhân hoàn cảnh mà không có được sự bổ sung. Theo lý mà nói, lúc này nên cảm giác được linh khí mới đúng, nhưng.
Phương Khác hơi nhíu mày, lặn xuống tiếp. Tay cầm dạ minh châu bất giác dụng lực, nước rất trong, gần như có thể thấy đáy, chỉ là vì trong ngục thất không có ánh sáng nên không thể nào từ mặt nước nhìn đến tận dưới đáy. Con ngươi Phương Khác phóng đại, dạ minh châu trong tay suýt rớt xuống.
Ngay phía Phương Khác đang di động tới, xuất hiện một người, một vị nữ tử. Giống như đứng dưới đáy nước, đầu ngửa lên, Phương Khác đang trầm xuống vừa đúng lúc đối mắt với nữ tử, một đôi mắt phủ đầy tơ máu.
Mái tóc đen kịt của nữ tử nhẹ lay động theo sóng nước do Phương Khác di động tạo ra, một đôi mắt trợn to nhìn chằm chằm vào Phương Khác, sắc mặt hiện màu xanh tím đáng sợ. Nàng đã chết rồi. Đây là một thi thể. Một thi thể không biết đã chết bao lâu.
Phương Khác trở người muốn trồi lên, vốn nước không sâu, nhưng dường như không có điểm cuối. Đáng chết, sơ suất rồi, y không ngờ nơi này lại còn có nguy hiểm. Phương Khác quay đầu nhìn nữ thi đã không thấy kia nữa, mà nhiệt độ của nước dường như càng lúc càng lạnh, linh lực trong nội thể vận chuyển cũng càng lúc càng trì trệ.
Phương Khác ngừng lại không nổi lên nữa, y có thể khẳng định nước này tuyệt đối không sâu như thế, mà nếu vận chuyển linh lực thì không thể cảm giác được càng lúc càng lạnh. Cho nên cảm tri của y đã xảy ra vấn đề. Mà trước giờ thứ sẽ khiến cảm tri của người ta xảy ra vấn đề, Phương Khác mím môi, trong tu tiên văn, đó chính là trận pháp, loại như mê ảo trận.
Phương Khác khẽ nhíu mày, tình trạng này giống như ảo giác mang tính chính xác trên mặt tâm lý học. Chậc, y đang nghĩ gì vậy chứ, không nghĩ làm sao phá trận, lại nghĩ dùng khoa học để giải thích tu tiên. Khóe môi Phương Khác giật giật, bắt đầu từ ngày xuyên việt, xuyên vào bộ truyện đam mỹ tu tiên, đáng lý ra y nên xóa hai chữ khoa học này ra khỏi đầu rồi.
Phương Khác cắn răng bắt đầu run rẩy, cảm giác như cả người đều ngâm trong băng, thật là sắp lạnh chết rồi.
Phương Khác nhắm mắt lại, tĩnh tâm, ngưng thần. Sau đó mở mắt ra, nhìn chỗ mà đường sáng cong cong do dạ minh châu chiếu ra trong nước rõ ràng bị gấp khúc, tay phải vận một pháp quyết. Thủy lưu thoáng chốc trở nên xiết hơn, hình thành một vòng xoáy, cuối cùng oành một tiếng nổ ra.
“Khụ, khụ khụ.” Phương Khác mãnh liệt thò đầu ra khỏi nước, sắc mặt tái nhợt ho sù sụ. Tay phải túm chặt hạt châu tròn mịn phiếm ánh sáng oánh bạch lớn cỡ một đốt ngón tay. Đây chính là linh châu bố trí tiểu mê ảo trận này. Linh châu, linh thạch, đều là tiền tệ của tu tiên giới, cũng là mắt trận cần để bố trí trận pháp.
Mê ảo trận này bố trí cực kỳ đơn giản, chẳng qua là dùng mấy viên linh châu mà thôi, nếu không phải thế, tính ra hôm nay y không nhất định có thể trồi lên, có lẽ sẽ giống như nữ tu sĩ kia táng thân tại đây.
Tính ra ngay lúc y thấy nữ thi kia là do bị dọa sợ, không giữ được tâm thần nên dù chưa vào phạm vi kích phát mê ảo trận đã bị rơi vào trận. Mà vị nữ tu sĩ kia chắc là do mò tìm đến mê ảo trận mới bị vây khốn trong trận, đã thế còn vì vấn đề nhiệt độ mà vẫn luôn giữ dáng vẻ trước khi chết không hề thối rữa.
Phương Khác vận chuyển linh lực một chút, khóe môi giật giật, vậy mà chỉ còn lại không đến một phần hai. Quả nhiên tốc độ tiêu hao linh lực ở đây rất đáng sợ.
Phương Khác híp mắt nhìn viên linh châu trong tay, tùy tiện bỏ linh châu vào túi chứa đồ. Bố trí mê ảo trận ở chỗ thế này, y có thể nói nhân tâm quả nhiên là phức tạp nhất sao? Phát hiện linh khí dưới đáy nước, bèn dùng linh châu bố trí mê ảo trận tại nơi linh khí tập trung. Như vậy sau này người phát hiện linh khí dưới đáy nước như hắn nhất định sẽ kích phát mê ảo trận. Ai có thể ngờ được một nơi có vẻ chẳng có nửa phần linh khí lại sẽ có trận pháp chứ?
Tiếp theo, Phương Khác chậm rãi quay đầu, vẻ mặt xoắn xuýt nhìn một điểm trên mặt nước. Lặng yên câm nín bấm một pháp quyết, hơn nữa còn ném một hạt giống ra. Trên mặt nước từ từ mọc ra một phiến dây mây, quấy lấy mấy thi thể lôi ra. Đúng, là mấy thi thể.
Cái này thật là tu tiên văn chứ không phải kinh dị văn sao? Nghĩ đến nữ thi mặt mũi dữ tợn đột nhiên xuất hiện trong mắt y, còn có mái tóc bập bềnh theo nước lộ ra bầu không khí quái dị đó. Sau đó thì bị thuật thủy bạo của y làm cho nổ thành từng mảnh thi. Còn gì có thể càng khiến y thêm lạnh người nữa không?
A di đà phật. Phương Khác cười khổ, tu tiên giới có phật sao? Đúng rồi, có phật tu.
Thò tay móc một lá bùa chú hệ hỏa ném đi, thi thể thoáng chốc cả tro cũng không còn. Một túi chứa đồ và trâm cài rơi vào tay. Phương Khác lập tức hiểu ra, vai chính gì đó đều là giết người xong đoạt bảo, kẻ ngoại lai như y, chính là hủy thi diệt tích để cướp tài? Hành vi này đúng là nghe chẳng có vẻ vinh quang gì.
Tiện tay ném trâm cài vào nước, treo túi chứa đồ ở eo. Phương Khác vô thức hít sâu một cái, rồi tiếp tục lặn xuống. Đến chỗ phát hiện linh khí, chậm rãi ngồi khoanh gối, vận chuyển công pháp. Do Phương Khác có tư chất tam hệ linh căn thủy, thổ, mộc, hơn nữa còn là chủ thủy, cho nên hiện tại chỉ tu hành Huyền Thủy quyết bình thường nhất mà thôi.
Nước – HO, là vật vô cơ do hai nguyên tố Hydro và Oxy tạo nên, trong nhiệt độ bình thường áp lực bình thường là dịch thể trong suốt không màu không vị. Phương Khác lặng lẽ mở mắt, đối với những thứ tự động xuất hiện trong đầu lúc y đang muốn vận hành công pháp, y thật sự là vô lực chửi rủa. Cho nên nói, phải xóa sạch cái thứ khoa học này đi thôi.
Nhắm mắt lần nữa, nhờ vào linh thức, trong nước chậm rãi tụ lại một phiến linh quang màu lam cùng một phần nhỏ linh khí màu lục đại biểu cho mộc linh khí và thổ linh khí màu vàng, từ từ, dần dần dung nhập vào người Phương Khác, linh khí vô cùng tinh thuần, cư nhiên còn gấp mấy chục lần linh khí lúc ở môn phái. Từng lần từng lần vận chuyển trong kinh mạch Phương Khác, hơn nữa do mộc linh lực trời sinh có năng lực liệu thương, nên cũng dần tưới nhuần cho kinh mạch bị tổn thương do Phương Khác dùng Địch Hồn đan.
Bốn mươi chín ngày sau.
Phương Khác quay đầu nhìn Thận Hành Nhai một cái, cảm thụ linh lực đã tinh thuần hơn không ít và tu vi sơ kỳ trúc cơ đã ổn định. Thận Hành Nhai quả nhiên là một chỗ tốt, nhưng cũng không nên quá mức ỷ lại vào linh khí tinh thuần trên Thận Hành Nhai, tu vi dễ dàng đạt được như thế chỉ khiến nền tảng tu vi bất ổn, không phải là chọn lựa hàng đầu.
Cách Thận Hành Nhai không xa, trong khu rừng nhỏ, Phương Khác ngồi xổm dưới đất, bỏ trang sức và thẻ ngọc đã nứt của nữ thi kia vào cái lỗ vừa đào, sau đó lấp đất lại, dẫm cho chặt.
Yên nghỉ đi. Phương Khác đưa tay che ánh mặt trời chói mắt, dù đối với tu sĩ mà nói động tác này là dư thừa. Đột nhiên Phương Khác nhíu mày, phi thân lên cành đại thụ, liễm khí.
Hai bóng người vụt qua, Phương Khác bất giác híp mắt. Diệp Vu Thời.
“Giao túi chứa đồ của ngươi ra đây, ngoan ngoãn đi, ta còn có thể tha mạng nhỏ cho ngươi, nếu không…”
Một vị nội môn đệ tử rõ ràng là pháo hôi rất khoa trương theo sát Diệp Vu Thời, tay cầm một linh khí hình hoa sen, hiển nhiên gã chính là nhờ vào linh khí trong tay mới dám ra tay với Diệp Vu Thời đã thể hiện ra tu vi hậu kỳ trúc cơ trong cuộc so tài nội môn. Tình tiết này đại khái là một tên pháo hôi không có mắt nào đó. Ôi, hình như là một pháo hôi của Âm gia trong ngũ đại tu tiên gia tộc, pháo hôi tự cho mình là thợ săn.
Hơn nữa lời nói dối trình độ này, thực sự là không có một chút hàm lượng kỹ thuật nào.
Cuối cùng đương nhiên là bị Diệp Vu Thời giả vờ vô hại dẫn đến chỗ không người dễ dàng tiêu diệt, sau đó hủy thi diệt tích. Có vẻ như nơi này rất phù hợp với điều kiện “chỗ không người”.
Phương Khác đảo mắt nhìn Diệp Vu Thời, khẽ thở dài. Xem ra đã bị phát hiện rồi, người bị Diệp Vu Thời phát hiện vào lúc này, kết cục trừ diệt khẩu ra còn gì nữa?
Không ngoài dự liệu, một lát sau, tình hình hoàn toàn nghịch chuyển.
Tên đệ tử nội môn của Âm gia đó, bị Diệp Vu Thời đánh bay đi vừa hay đụng lên thân cây mà Phương Khác đang náu thân, ầm một tiếng, thân cây thô to cũng run lên.
Đệ tử nội môn Âm gia miệng trào máu, che ngực, hơi ngẩng đầu kinh hoảng nhìn Diệp Vu Thời nói: “Diệp Vu Thời, ngươi, ngươi không thể giết ta. Giữa đồng môn cấm tàn sát nhau, nếu bị phát hiện thì sẽ bị xử phạt môn quy cao nhất, phế trừ tu vi linh căn. Hơn nữa ta còn là người Âm gia… a!”
Nói được một nửa đã biến thành một tiếng thét, ngón tay Phương Khác run lên. Diệp Vu Thời mỉm cười, vẻ mặt có thể nói là ôn nhu, một thân bạch y rõ ràng càng thích hợp với hắn hơn thanh sam.
Một hỏa cầu ném lên chân đệ tử nội môn Âm gia, cháy thành một đống than đen.
“Vậy sao? Thì ra còn có môn quy như thế à, sư đệ ta chưa từng biết đó.” Diệp Vu Thời mỉm cười nói như khổ não.
Người đã ngoi ngóp sắp chết, ôm chân run rẩy nói: “Đúng, đúng là có, tha cho ta đi…. Diệp sư đệ…”
“Vậy sao lúc sư huynh ra tay với ta không nghĩ đến môn quy hả? Khi sư huynh ra tay với đệ tử khác trong phái sao không nghĩ đến môn quy đi?” Diệp Vu Thời ngừng cười, cả người trở nên lạnh lẽo.
Phương Khác bừng tỉnh, y nhớ ra đệ tử Âm gia này là ai rồi. Trong truyện, chính người này hung tàn gian xảo, thường xuyên làm ra chuyện giết người đoạt bảo, hơn nữa trước khi giết chết đối phương còn phải trêu đùa một phen.
“Xuống đây.” Giọng nói lạnh lẽo.
Phương Khác cười khổ bất đắc dĩ, nhảy xuống dưới. “Diệp sư huynh, đã lâu không gặp.” Luận tu vi luận hoàn cảnh, hiện tại y đều nên gọi Diệp Vu Thời một tiếng sư huynh mới đúng. Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt.
Diệp Vu Thời nhìn thấy là Phương Khác bất giác hơi ngây ra, sau đó mỉm cười, ôn nhu mà vô hại.
Nhưng Phương Khác lại chỉ muốn che trán, vẻ mặt này, lẽ nào vào lúc y không biết y đã khiến cho Diệp Vu Thời này không thích rồi sao? Nếu không khi Diệp Vu Thời nhìn y sao lại có vẻ mặt đó, độ cong của ánh mắt đó.
“Không biết Phương sư đệ có biện pháp gì tốt cho tình trạng này không?”