Khác Thủ Tiên Quy

chương 63: âm gia 2

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Gia chủ, không thể. Khụ… con đường này…” Âm Giáp vốn được an trí trên giường trong phòng thuyền, hôn mê một hồi. Sau khi tỉnh lại, vừa nhìn, một mảng trống trải, thuyền bay đang đi trên con đường mà hắn quen thuộc. Lập tức sắc mặt tái nhợt, gần như lăn lê bò lết tới trước mặt Âm Văn Phù.

Lúc này Âm Văn Phù đang đầy khí độ đại gia ngồi đoan chính uống linh trà thượng hảo. Thấy Âm Giáp xuất hiện cũng không có phản ứng quá lớn, ít nhất so với lần trước dữ tợn đạp mấy cái, như thế này đã coi như rất cao nhân rồi.

“Mệnh lệnh ta hạ, có chỗ cho ngươi chen vào sao?” Âm Văn Phù cười lạnh ra tiếng: “Thật không biết Âm gia ta sao lại sinh ra một phế vật như ngươi. Cút sang một bên, đừng chướng mắt ta.” Nói xong Âm Văn Phù đặt ly trà trong tay xuống, nhắm mắt bắt đầu điều tức.

Không có gì quan trọng hơn Âm gia, nhưng đó là thân sinh cốt nhục của ông… từ lần đầu tiên ôm Trầm Ngư trong tay, dạy hắn đọc sách viết chữ, cho hắn hết những thứ tốt đẹp nhất, mà Trầm Ngư không phụ kỳ vọng, từ nhỏ đã vô cùng ưu tú…

Âm Văn Phù lúc này càng hận, thì khí tức càng bình ổn, ông phải băm thay hung thủ chuyện này thành vạn đoạn!

Âm Giáp nhìn vẻ mặt Âm Văn Phù, rụt rè không dám nói tiếp nữa. Chỉ cong lưng cúi người đứng ở góc, còn khi không chịu mấy ánh mắt khinh bỉ xem thường. Tại Âm gia trước mặt những đệ tử này, hắn ngay cả chó cũng không bằng. Nhưng hắn biết, gặp đãi ngộ thế này không phải do vấn đề tư chất của hắn, như muội muội ruột thịt của Âm Văn Phù, Âm Văn Linh. Vào đêm mà Âm gia chủ mẫu sinh ra nàng, Âm gia gặp phải ám toán của một gia tộc không nhỏ khác, khiến Âm gia chủ mẫu khó sinh mà chết.

Mà Âm Văn Linh, bị chặt đứt con đường tu tiên, đời này chỉ có thể làm một phàm nhân, có thọ mạng cực ngắn, cũng không cách nào giữ dung nhan vĩnh hằng như nữ tu khác. Nhưng Âm Văn Linh lại được toàn bộ Âm gia thương yêu. Âm gia gia chủ, phụ thân của hắn, cho rằng nếu đã vậy, không bằng đưa Âm Văn Linh đến phàm giới. Nếu không thể tu tiên, vậy thì để nàng làm nữ nhân tôn quý nhất phàm giới. Bọn họ quả thật đã làm được. Âm Giáp cúi đầu mặt không biểu cảm, một thanh niên hai mươi sáu tuổi, cong lưng đứng ở góc tường lại giống như một ông lão.

Âm Giáp cúi đầu nhìn mũi giày của mình, trong đầu không ngừng tính toán. Hết lần này đến lần khác suy đoán, xây dựng, rồi khảo nghiệm, kết luận cho ra là, không nên đổi đường, con đường này là con đường nguy hiểm nhất.

Âm Văn Phù khẳng định nghĩ đối phương suốt đêm tập kích Âm gia cũng có thể làm lặng yên vô thức như vậy, thì nhất định trong Âm gia có mật thám. Vậy con đường mật đạo đó, đối phương nhất định cũng biết, cho nên mới đột nhiên đổi đường. Mà quan đạo, nếu đã là quan đạo, tự nhiên không có tính ẩn náu gì. Đối với một thuyền bay hào hoa như bọn họ đang ngồi hiện tại, là uy hiếp rất lớn. Nếu đối phương có trọng hình nỏ, hoặc có đủ kiếm tu… cướp thuyền bay này cũng không phải vấn đề gì.

Âm Văn Phù cảm thấy đối phương sẽ không hành binh hiểm chiêu như thế, nhưng… thật sự không nghĩ đến sao? Âm Giáp nhíu mày, tràn đầy lo lắng.

Trong một khu rừng rậm rạp, một tốp người tuần tự bày bố trận pháp dưới đất. Trên người ai cũng có khí sát phạt chưa tan hết, thậm chí có người đầy thân máu tanh, may mà mặc hắc y.

Hộ Lạc bày vật liệu trên tay, ánh mắt lạnh lùng đảo qua Phương Khác. Tất cả mọi người đều có chức trách, cực khổ bày trận pháp phức tạp bọn họ không thuận tay mấy, Đám người họ đối với trận pháp đều chỉ biết một nửa, nhưng lại bị Diệp Vu Thời bức đến vô cùng thuần thục.

Trận pháp ngũ phẩm, đừng nói những kiếm tu như họ, cho dù là trận pháp sư bình thường trong môn phái cũng không thể nói hoàn toàn hiểu rõ. Nếu để người khác biết đám người bọn họ hoàn thành trận pháp ngũ phẩm trong thời gian hai nén hương, tính ra sẽ lại nháo ầm trời.

Hộ Lạc nhớ tới kinh nghiệm bị Diệp Vu Thời yêu cầu ‘học thuộc làu làu’, toàn thân rét run, ánh mắt nhìn Phương Khác càng thêm phẫn hận bất bình. Đãi ngộ khác biệt, không công bằng. Duy chỉ có mình Phương Khác không cần phải vẽ trận pháp khiến người đau đầu hoa mắt, linh khí bất ổn này.

Phương Khác nhìn bố trí của Diệp Vu Thời, ánh mắt lấp lánh, trận pháp này bố trí xong, chậc, quả thật là thiên la địa võng. Trận này tên là [Kiếm Bát trận], cũng là một trận pháp hung danh đỉnh đỉnh bên ngoài, một sát trận trăm phần trăm.

Cái gọi là Kiếm Bát, chính là bố trí kiếm trận này, cần tám kiếm tu áp ở tám phương vị của kiếm trận. Kiếm tu áp trận càng mạnh, trận pháp càng mạnh.

Hành động hôm nay, y cũng chỉ giúp đỡ một chút lúc đối phó với tu sĩ kỳ nguyên anh kia. Những lúc khác hoàn toàn nhàn nhã, không phải y thích nhàn nhã, mà là hai mươi mấy người này phối hợp với nhau, nếu tùy tiện chen một chân vào ngược lại không phối hợp được. Chú ý thấy ánh mắt Hộ Lạc, Phương Khác nhìn qua.

Lúc này Hộ Lạc làm gì còn dáng vẻ lạnh nhạt cự tuyệt người ngoài ngàn dặm như lúc ở môn phái nữa. Kiếm đeo trên lưng, ngồi xổm dưới đất bố trí góc trận. Ánh mắt lạnh lẽo, nhưng loại lạnh này… sao y nhìn thế nào cũng thấy hơi ai oán.

Phương Khác liếc một cái, y chỉ nhìn thôi đã cảm thấy góc trận chi chi chít chít vô cùng đau đầu, đành lặng lẽ dời tầm mắt chuyển lên người Diệp Vu Thời. Diệp Vu Thời cũng đang bố trí gì đó, so với những người khác dù thuần thục nhanh chóng nhưng động tác không có linh tính, lúc hắn bố trí trận pháp, giống như hoàn toàn dung nhập vào trận pháp, động tác như mây trôi nước chảy. “Đợi lát nữa, đệ đến áp trung trận.” Diệp Vu Thời không ngẩng đầu, nhàn nhạt nói: “Thái A kiếm ý bá đạo vô cùng, dùng áp trận là lựa chọn tốt nhất.”

Trung trận, chính là vị trí mắt trận, vô cùng quan trọng, Phương Khác gật đầu, đồng thời cảm thấy rất nhiều ánh mắt tập trung lên người mình. Bất luận là quyết định để Phương Khác đến áp trận hay Thái A kiếm ý Diệp Vu Thời nói đến, đều như ném một hòn đá lên mặt hồ bình lặng.

Tuy mọi người đều hiểu Diệp Vu Thời mang Phương Khác đến tham gia hành động này, đã chứng minh thực lực và sự đáng tin của Phương Khác. Nhưng, thực lực sao, sau khi đánh qua mới có thể nói phục hay không phục. Nhất thời có mấy ánh mắt rục rịch ném lên người Phương Khác.

Lúc này Hộ Lạc lại chuyên tâm bày tài liệu trong tay, hắn đã hẹn với Phương Khác rồi, còn về mấy người khác sao, bị diệt nhuệ khí cũng tốt. Chỉ cần bọn họ không giành giật đối thủ của hắn vào lúc không thích hợp, hắn tỏ vẻ chẳng sao hết.

Hộ Lạc nghĩ đến những gì người Âm gia nói, bên người Âm Văn Phù có năm tu sĩ nguyên anh. Nguyên anh đó, trong mắt Hộ Lạc tràn đầy chiến ý, đồng thời còn có một tia huyết sắc. Trận giết chóc trước đó, đã khơi lên hung tính của tất cả mọi người, kỳ thật hắn rất ít khi tham gia hành động thế này, so với phải đứng phối hợp, hắn thích đơn đả độc đấu hơn.

“Thật sự có năm nguyên anh?” Hưng phấn trong mắt Hộ Lạc càng lúc càng khó che giấu, nhịn không được sáp lại gần Diệp Vu Thời, những người khác cũng tụ lại, chẳng có ai lo lắng, ngược lại còn nôn nóng chờ đợi.

Diệp Vu Thời dừng lại, cười đảo mắt nhìn tất cả mọi người: “Ta không phải đưa các ngươi đến chịu chết.” Thật sự cho rằng sau khi giết được nguyên anh thì có thể không xem tu sĩ nguyên anh ra gì sao?

Dưới ánh mắt lạnh lẽo của Diệp Vu Thời, mọi người yếu ớt dời tầm nhìn, một người cao gầy trong đó nói: “Đúng ha, đúng ha, năm nguyên anh đó, lại thêm Âm Văn Phù, vậy chúng ta hôm nay không phải đến để thử kiếm, thuần túy là sống lâu rồi rảnh quá đi tìm chết.”

“Ồ, tên sào trúc điên này, lá gan quá nhỏ. Nguyên anh thì sao, còn không phải bị Diệp sư huynh của chúng ta nhẹ nhàng giải quyết sao.” Một tu sĩ tướng mạo tuấn mỹ văn nhã nói, còn vỗ mạnh lên lưng người được gọi là sào trúc, khiến sào trúc lảo đảo.

“Lần này, có lẽ người của Thái Hành muốn động đến Âm gia, chúng ta đến phá đám. Tính ra trong năm nguyên anh có hai ba người của Thái Hành. Đến khi đó, chúng ta muốn động đến Âm Văn Phù, người của Thái Hành không giúp chúng ta bỏ đá xuống giếng đã tốt rồi, sao có thể sẽ giúp Âm Văn Phù chứ? Phái Thái Hành không phải muốn Âm Văn Phù chết sao. Diệp sư huynh, là vậy đi?” Một tu sĩ tươi cười sáng lạn ghé lại, nói.

Diệp Vu Thời gật đầu.

“Mẹ nó, tên mặt trắng ngươi lại khoe khoang tình báo của ngươi đúng không.”

Trong lúc nói chuyện, ánh mắt mọi người lại bất giác đảo qua Phương Khác, mọi người trao đổi với nhau một ánh mắt. Phương Khác sờ cằm, sau này có lẽ y không thiếu người đến cọ sát đâu nhỉ.

Thời gian dần trôi, Âm Giáp càng thêm bất an, mồ hôi lạnh trong tay khiến cả bàn tay đều ẩm ướt bết dính, đã sắp đến Âm sơn rồi, nhưng loại bấn an này lại càng thêm cường liệt.

Phía trước là một khu rừng rậm rạp, từ trên không nhìn xuống, toàn bị lá cây chắn hết, cái gì cũng không thấy. Âm giáp lại cảm thấy trong khu rừng xanh bích đó có một con dã thú chọn người cắn nuốt, bất cứ lúc nào cũng sẽ nhào đến cắn chết họ.

Âm Văn Phù đảo mắt nhìn Âm Giáp, rồi khinh thường quay đầu đi, phế vật.

Thời gian trôi qua từng chút mội, cũng đã sắp đến cuối khu rừng. Xa xa là dãy núi Âm sơn quen thuộc, trái tim luôn treo cao của Âm Giáp đã hơi thả lỏng.

Chỉ là hắn yên tâm quá sớm.

Khắc tiếp theo, một mảng tối đen, mọi người đều giật mình.

Một cảm giác tuyệt vọng trào lên trong lòng Âm Giáp, trúng mai phục rồi.

Những người khác lại khinh thường nhìn Âm Giáp một cái, chỉ một chút động tĩnh đã khẩn trương như thế, đúng là mất mặt. Mục Ảnh nhìn Âm Giáp một cái, bước ra ngoài.

“Đừng hoảng, ra ngoài xem thử.” Âm Văn Phù trầm ổn nói.

“[Kiếm Bát trận], thật bạo… lão Bạch, hôm nay ngươi có hơi bất thường đó.” Tôn Cương nhìn hoàn cảnh xung quanh trước, sau đó đi theo sau Mục Ảnh, nụ cười đầy âm trầm.

Mục Ảnh đảo mắt, không nói.

Tôn Cương hung tợn nói, pháp khí hình dù trong tay đã sẵn sàng chờ phát: “Lão Bạch, hai chúng ta tuy đều không phải người Âm gia, nhưng không có Âm gia chúng ta sẽ không có hôm nay, Âm gia có đại ơn vơi chúng ta. Xem tình hình, lần này thật sự có người muốn động đến Âm gia, ngươi không phải bị người thu mua rồi chứ?”

Mục Ảnh cười cười, tiếng cười thấp trầm.

Tôn Cương biến sắc, thất thanh nói: “Ngươi không phải lão Bạch!”

Tiếng kêu này, tất cả mọi người đều nghe được. Đúng ngay lúc này trước mắt lóe lên lưu quang, tám phương vị bên dưới xuất hiện kiếm khí bất đồng, mà thuyền bay của họ bị vây trong trận này, không có cách nào ra ngoài, trừ khi phá trận.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio