Editor: Cá Viên
Chương "Tôi thấy anh rớt não thì có."
Một bữa trưa bị trì hoãn hơn hai giờ.
Sau khi dọn dẹp bàn ăn và dụng cụ làm bếp, Tạ Diễn đi lên lầu để làm bài kiểm tra, Cù Tranh Viễn cũng trở về phòng tra tư liệu.
Tiếng thông báo của WeChat không ngùng vang lên làm nhiễu suy nghĩ của hắn.
Giang Trình: Cậu cảm thấy chuyện tôi nói thế nào?
Giang Trình: Chị họ của tôi làm việc trong cơ quan thẩm định, muốn kiểm tra thử hay không? Cậu ta lớn lên không giống cha cậu có lẽ vì lớn lên giống mẹ đi? Đúng không? Nếu thật sự là em trai cùng cha khác mẹ, cậu nhất định phải đề phòng.
Giang Trình:Không, cậu phải để phòng cha cậu, ông ấy có thể vì áy náy mà đem hết tài sản cho cậu ta.
Giang trình: Có điều ông bà nội cậu thương cậu như vậy, chắc chắn sẽ đứng về phía cậu.
Giang Trình: Haiz, cậu xem cậu,lại không để ý tới tôi, tôi cũng là vì cậu, cái này gọi là phòng ngừa chu đáo cậu hiểu không? Đến lúc đó bị người ta cắn một phát cũng đừng nói người anh em này không nhắc nhở cậu.
Giang Trình: Tôi hỏi giúp cậu, chị họ tôi nói bên chỗ cô ấy bình thường chỉ mất khoảng , ngày là có kết quả.
Giang Trình: Không lấy tiền của cậu.
Cù Tranh Viễn tay trái chống thái dương hung hăng xoa bóp hai cái, xoa tới mức da cũng đỏ lên, nếu không phải vì mấy chữ cuối cùng, hắn quả thật hoài nghi Giang Trình có phải là kim bài tiêu thụ của bên cơ quan giám định.
Tuy rằng lý trí cảm thấy chuyện này không đáng tin cậy, nhưng nếu không biết được sự thật,lấy lý do kiểm tra sức khỏe, thử một chút sẽ cảm thấy yên tâm hơn, dù sao cũng không mất tiền.
Cù Tranh Viễn: Kiểm tra bằng cách nào?
Giang Trình trả lời: Đơn giản! Tinh dịch
Cù Tranh Viễn nghẹn họng: Chết tiệt, tôi lấy kiểu gì đây? Cho cậu ta đè ra ddujj à? Cậu nói chuyện có mang não không đấy??
Giang Trình: Kẹo cao su ăn rồi, tàn thuốc, máu, lông chân, tóc linh tinh đều được, nếu là tóc thì lấy mấy cọng.
Giang Trình: Lúc nãy tay run bấm nhầm, cậu mẹ nó chờ tôi nhắn xong lại trả lời không được à? Còn nữa, hai người cậu ở cùng nhau, động não một chút, có gì mà không lấy được?
Cù Tranh Viễn: Cậu giỏi thì đến lấy đi.
Giang Trình: Tôi còn có bản thảo thiết kế phải làm, không cãi lộn với cậu nữa, lấy được vật mẫu trực tiếp đưa cho tôi là được rồi.
Cù Bình Sinh có hút thuốc, vật mẫu khá dễ lấy.
Buổi chiều Cù Tranh Viễn trở về Gia Hòa Vân Trúc, dễ dàng lấy được ba mẩu thuốc lá.
Về phần Tạ Diễn, lại có chút rắc rối.
"Tôi thật sự không thích nhai kẹo cao su" Tạ Diễn lần thứ ba từ chối lời mời của Cù Tranh Viễn.
"Cậu lúc nãy ăn sủi cảo chấm tỏi" Cù Tranh Viễn nói.
"Vậy thì sao,?" Tạ Diễn không chút quan tâm nhún nhún vai, "Anh cũng đâu có hôn tôi."
"...." Cù Tranh Viễn hơi nâng giọng lên một chút, "Cậu chẳng quan tâm vệ sinh răng miệng gì hết!"
Tạ Diễn muốn vào phòng sách làm bài thi trên máy tính, ý tưởng năm lần bảy lượt đều bị đánh gãy, phiền muốn chết, nhíu mày nói: "Nếu anh chê tôi có mùi thì tránh xa tôi ra không được à?"
Cù Tranh Viễn: "Nhưng tôi muốn nói chuyện với cậu, nói chuyện mà không nhìn cậu à?"
Tạ Diễn kẹp bút vào sách giáo khoa đứng dậy,: "Bây giờ tôi đi đánh răng được chưa?"
Cù Tranh Viễn xoa xoa trán mình.
Tại sao nhặt bã kẹo cao su cũng phải rắc rối như vậy?
Tạ Diễn không hút thuốc lá, tàn thuốc cũng bị loại, vậy chỉ có thể dùng lông chân và tóc.
Chẳng mấy chốc, người đi đánh răng đã trở lại, khuôn mặt nhỏ bé đen thui, giống như đi đào than đá ở Châu Phi mới về.
Cù Tranh Viễn đem kẹo cao su dính ở răng cửa, đầu lưỡi móc một cái, lại dùng lực hút một cái, một tiếng lại một tiếng giòn tan, như là tiếng pháo nổ ngày tết.
Tạ Diễn sải bước đi qua, bỗng nhiên cúi người, đôi tay đè xuống hai bên ghế dựa, đem người khóa trong không gian nhỏ hẹp.
Cù Tranh Viễn bị bắt phải nhìn chằm chằm cặp mắt phượng hơi xếch: "Làm gì đó?"
Cùng lúc đó, thân thể hắn ngày càng trượt xuống dưới, kẹo cao su dính ở hai hàm răng.
Đôi tay Tạ Diễn nắm gò má hắn, dùng sức hà hơi một cái: " Thế nào, thơm không?"
Kem đánh răng có mùi trái cây, Cù Tranh Viễn nhắm mắt lau mặt, bất đắc dĩ nói: "Thơm."
"Đại gia! Ngài vừa lòng chưa?"
"....!Rồiii"
Cù Tranh Viễn không phản kháng, Tạ Diễn được voi đòi Hai Bà Trưng,bóp chặt hai má hắn kéo ra hai bên, cảm xúc đó quả thật là ngoài ý muốn.
Làn da không quá mỏng, mềm mại nhẵn nhụi, khác với tưởng tượng của cậu, Tạ Diễn xoa nắn như nhào hai cục bột.
Cù Tranh Viễn có thể tưởng tượng lúc này bản thân trong mắt đối phương xấu xí biết bao nhiêu.
Hắn dùng lực giữ cổ tay người nọ, cuối cùng mặt của hắn cũng được giải thoát.
Hắn chuyển động quái hàm, xoa mặt không biết xấu hổ hỏi: "Làn da tôi thế nào? Cảm giác tuyệt vời không?"
Tạ Diễn ngồi lại trên ghế, "Siêu dày."
"..."
Cù Tranh Viễn tiếp tục thổi bong bóng.
"Anh có thể im lặng chút không? Bài tập hôm nay của tôi còn chưa làm xong đây."
Cù Tranh Viễn bước qua ghế dựa, khuỷu tay hai người đụng vào nhau.
"Cậu nghỉ hè rồi còn làm bài tập? Không phải mấy cuốn bài tập hè cậu đã sớm làm xong à?"
"Chỉ làm xong hết bài tập hè thì lấy cái rắm gì mà dùng, đến lúc khai giảng đầu óc sẽ bị rỉ sét, phải làm mỗi ngày mới được, hơn nữa tôi muốn tham gia một cuộc thi toán học, đã tham gia mà không lấy giải thưởng thì không được." Tạ Diễn nói.
Cù Tranh Viễn đáy lòng thầm bội phục:"Không hổ là lớp chuyên, thật tự giác"
Tạ Diễn nghi ngờ nhìn hắn: "Không phải anh cũng học lớp chuyên à?"
( Từ giờ mình thay lớp thực nghiệm thành lớp chuyên cho dễ hiểu)
"..." Cù Tranh Viễn cảm thấy da mặt có chút đau, căng da đầu nói tiếp,: "Đúng, năm đó anh đây cũng rất tự giác."
Tạ Diễn: "Nhìn không giống nha."
Cù Tranh Viễn bị kích động, xém tí nữa là nuốt cả kẹo cao su: "Nhìn không giống là đúng rồi, học bá đều là lén đọc sách không cho người ta biết, cậu như vầy là không được, quá lộ liễu."
Tạ Diễn đưa một tờ đề qua nói: "Vậy anh xem giúp tôi cái để này rồi nói cách giải, tôi không tìm thấy đáp án trên mạng."
Giả làm học bá không thể bại lộ, Cù Tranh Viễn liếc nhìn đề bài cảm thấy thật đáng sợ, đẩy bài trở lại: "Dễ như vậy tôi không làm, đừng xúc phạm IQ của tôi."
"..." Tạ Diễn nheo mắt, mỉa mai nói, "Anh không làm được phải không?"
Cù Tranh Viễn tránh ánh mắt cậu, cúi đầu chơi điện thoại: "À đúng rồi, cậu tham gia thi cái gì? Đi thi ở đâu? Có bao nhiêu người thi? Thắng có phần thưởng không?"
Tạ Diễn lười phản ứng hắn, tiếp tục làm bài.
Thời gian vô thức trôi qua, màu đỏ cam rực rỡ của bầu trời dần mờ đi, như là bị cây cọ dính mực đen vẽ qua, tĩnh lặng u ám, thành phố vẫn rực sáng.
Trời càng tối, đèn trên bàn càng sáng.
Hai chân của Cù Tranh Viễn hơi dạng ra, hắn nép mình trên ghế chơi game trong tư thế cực kì lười biếng và thoải mái.
Không bật máy tính, hắn một tay lướt Weibo một tay vuốt ve lưng Hổ Tử, ánh mắt dừng lại trên người Tạ Diễn.
Tên nhóc này nghiêm túc đến mức không nhìn điện thoại, không ngừng bút, không đi WC cũng không uống nước, thậm chí còn không liếc hắn một cái, hoàn toàn xem hắn như không khí.
Cù Tranh Viễn hắng giọng, Tạ Diễn cũng đổi một bài Tiếng Anh mới.
"Cậu có vài sợi tóc bạc trên đầu kìa, tôi nhổ giúp cậu."
Tạ Diễn cũng không ngẩn đầu lên: "Không cần, chị tôi nói tóc bạc càng nhổ càng mọc nhiều."
"Cô ấy nói bậy, không nhổ mới không đẹp," mũi chân Cù Tranh Viễn dùng lực, trượt đến bên người Tạ Diễn.
( chắc chỗ này anh Viễn ngồi trên cái ghế có bánh xe nên mới trượt được)
Tạ Diễn nhíu mày trốn tránh: "Không cần, tôi không cần nhổ, giữ lại cũng chả sao."
"Nghe lời," Cù Tranh Viễn tận tình khuyên báo, " Cậu nói cậu nhỏ tuổi như vậy sao lại có nhiều tóc bạc, chắc chắn là áp lực quá nhiều, rảnh rỗi không có việc gì đừng suốt ngày đọc sách làm bài, chơi máy tính nhiều vào, tôi liếc mắt một cái đã thấy đầu cậu có quá trời tóc trắn, nhiều như bố tôi vậy."
"Cuối cùng là bao nhiêu cọng, anh chụp tấm ảnh cho tôi xem." Tạ Diễn nói.
"...." Cù Tranh Viễn dựa vào chỉ số thông minh thấp tẹt của mình, trong nguy hiểm tìm ra một con đường sống, "Tôi nhổ xuống rồi cho cậu xem được không?"
"Anh chụp lại trước cho tôi xem rồi hẳn nhổ."Tạ Diễn kiên trì.
Cù Tranh Viễn: "Tôi nhổ cho cậu xem."
"Không cần." Tạ Diễn che đầu.
....!
Nhóc con không nghe lời, không mắng được cũng không đánh được, đầu Cù Tranh Viễn muốn nổ tung, quyết định tìm cách khác, vào phòng tìm tóc.
Rất nhanh, Tạ Diễn chú ý tới ý đồ muốn chui xuống dưới gầm giường của người nọ, nghẹn họng hỏi: "Anh chổng mông làm gì đấy?"
Cù Tranh Viễn đột nhiên rút đầu ra, đầu đụng vào thành giường, đau đến mức đầu đầy sao: "Tôi rớt tiền."
"Tôi thấy anh rớt não thì có." Tạ Diễn nói, "Anh không biết dùng chổi để quét tiền ra à?"
Phòng ngủ mới vừa được dọn sạch, người dọn vệ sinh làm sách tới mức không còn một cọng tóc, hơn nữa sự thật hiển nhiên là Tạ Diễn không bị rụng tóc, Cù Tranh Viễn đành phải xuống lầu tiếp tục tìm.
Có lẽ là trời cao thương xót, trải qua nỗ lực không ngừng, thật sự tìm ra hai cọng lông chân, vì thế kiêu ngạo nhắn với Giang Trình.
"Sáng mai tôi đem vật mẫu qua cho cậu mang đi."
Giang Trình vừa nghe quá trình lấy vật mẫu của hắn liền chửi ầm lên: "Lúc trước đỡ đẻ có phải bác sĩ quên lấy đầu cậu ra không, màu tóc hai người giống hệt nhau, cậu sao lại biết cái cậu nhặt được không phải do tự cậu rụng ra?"
Đệt!
Cũng đúng nha!
Cù Tranh Viễn vỗ đùi một cái, xém tí nữa là gây họa lớn!
Tắt điện thoại, cả người giống hệt quả bóng thiếu không khí, nằm liệt trên giường giương mắt nhìn trần nhà.
Hắn nhớ lại lời Giang Trình từng nói.
Hai người các cậu ở cùng nhau, động não một chút, có gì mà không lấy được
Chẳng lẽ thật sự phải lấy tinh dịch? Con mẹ nó lấy kiểu gì?
"Nhóc con, không ngủ được à? Không bằng tôi giúp cậu..."
Cù Tranh Viễn kịp thời cắt đứt dòng suy nghĩ của bản thân.
Không bị coi như đồ biến thái báo công an bắt mới là lạ! Làm không được sẽ trực tiếp được lên đài pháp lí! Tuy hắn luôn mơ ước được lên TV nhưng bằng cách này quá dọa người rồi.
Bố và ông bà hắn không chừng sẽ cắt hắn thành khoai tây chiên mất.
Ánh trăng xuyên qua rèm cửa, hắn nhắm mắt tự hỏi, bỗng chợt lóe lên ý tưởng.
Những vụ án cưỡng gian tìm ra ADN bằng cách nào?
Khăn giấy, quần lót và quần áo!
Người thông minh căn bản không cần làm chuyện đáng khinh.
Kim giờ của đồng hồ trên tường chỉ giờ, thấy thời gian còn sớm hắn lại nhìn điện thoại, gửi một tin nhắn cho Tạ Diễn, đợi hồi lâu không thấy trả lời, nhất định là ngủ rồi.
Cù Tranh Viễn nhón chân rón ra rón rén lên lầu, cửa phòng lầu hai không khóa, hắn nhẹ nhàng đẩy ra.
"Nhóc con, ngủ rồi à?"
Không ai lên tiếng.
"Tạ Diễn?"
Như cũ không ai đáp lại.
Cù Tranh Viễn quỳ trên mặt đất, trong bóng tối sờ soạng mò đến, người nọ đang ngủ ngon lành trên giường, đến gần rồi, có thể nghe thấy tiếng hít thở thật nhẹ của cậu.
Hắn nương theo ánh sáng điện thoại di chuyển đến chỗ thùng rác, rỗng tuếch, hắn đành phải nhẹ nhàng đi đến phòng vệ sinh.
Cửa phòng tắm được làm từ thủy tinh mờ, lọt ánh sáng hắn không dám trực tiếp bật đèn, chỉ dám dùng đèn di động chiếu sáng.
(磨砂材质 này là cái gì vậy ạ.
Ai biết thì có thể nhắc mình để mình sửa lại)
Túi đựng rác vừa mới thay, bên trong chỉ có một chai sửa rửa mặt đã dùng hết.
Cũng may còn có một rổ quần áo bẩn chưa giặt, trên cùng chính là một cái quần lót xanh đen.
Cù Tranh Viễn giơ tay ngang thắt lưng, nhìn nó thật lâu lại không có cách nào ra tay.
Tự nhiên cảm thấy mình thật biến thái.
Không, mình hiện tại đang đứng giữa ranh giới của kẻ biến thái và người bình thường, chỉ cần đụng vào cái quần lót, sẽ bước vào con đường biến thái.
Có câu nói, có một số việc một khi đã bắt đầu, thì sẽ không có cách nào quay đầu lại.
Một khi đã làm ra hành động biến thái, sẽ không thể trở lại thành người bình thường.
Hắn cuối cùng vẫn không vượt qua được rào cản tâm lí, quyết định rút lui.
"Anh làm gì đó?"
Sau lưng thình lình phát ra âm thanh làm Cù Trang Viễn sợ tới mức giật bắn người, sợ hãi kêu lên, điện thoại và quần lót đều rớt vào rổ.
"Lạch cạch", đèn phòng tắm được mở, Tạ Diễn đứng ở cửa, không chớp mắt nhìn hắn, lại hỏi lần nữa: "Anh làm gì đó?"
Bộ não con người có thể chết máy trong những lúc căng thẳng, Cù Tranh Viễn thật sự đã chết máy rồi.
Hắn nhấc điện thoại di động lên, lắp bắp nói bậy: "Không, tôi không làm gì hết, cậu muốn đi vệ sinh?"
Tạ Diễn bước đến hai bước, khí lạnh khắp người tới gần hắn: "Anh mới vừa vào cửa kêu tôi dậy còn không nói lời nào, tối lửa tắt đèn đi vào phòng tắm...."
Cù Tranh Viễn kinh ngạc: "Cậu giả vờ ngủ!?"
"Tôi chỉ tò mò, lúc nãy anh lấy quần lót của tôi làm gì?"
"Tôi...."
Tôi tới kiểm tra xem quần lót của cậu có còn sót lại dấu vết gì không.
Dù cho có cắt hắn thành khoai tây chiên hắn cũng chẳng bao giờ dám nói.
Đèn phòng tắm sáng như ban ngày, khuôn mặt đỏ ửng của Cù Tranh Viễn căn bản không che được, ngay cả lỗ tai cũng đỏ bừng, "Tôi..." lâu ơi là lâu cũng không nói thêm được chữ nào nữa.
"Anh là biến thái à?" Ánh mắt Tạ Diễn sáng quắc nhìn kĩ hắn, "Là loại chuyên môn trộm quần lót hả."
Cù Tranh Viễn gấp đến nỗi tim đập như trống, vừa xấu hổ vừa ủy khuất hét to: "Tôi trộm quần lót cậu làm gì chứ!"
Tạ Diễn cũng rống: "Tôi đâu có biết anh muốn làm gì?"
Cù Tranh Viễn tìm đường sống trong cái chết: "Tôi thấy quần lót cậu có công thức hóa học nên tò mò muốn xem không được à?"
=~=~=~=~=~=~=~=~=~=~=~ ^.