Editor: Gạo Đen
Chương "Đưa cậu về nhà."
Lúc gần đi Cù Tranh Viễn nhờ Giang Trình đưa Từ Niệm về nhà an toàn, còn mấy chuyện sau đó, hắn chẳng thể nào quan tâm nổi.
Đêm đã khuya, đèn đóm trong thành phố đều đã tắt, bầu trời giống như được vẽ bằng màu mực đen, ánh trăng và sao trời bị tầng tầng lớp lớp mây che lấp, mờ ảo, không nhìn rõ thứ gì.
Con đường nhanh nhất từ chỗ nhà hàng đó về tiểu khu là đường cao tốc, Cù Tranh Viễn lần đầu tiên chạy xe trên đường cao tốc, cảm giác có chút nguy hiểm, dọc theo đường đi thấy vài chiếc xe tải chở đầy hàng, không biết có quá tải không, hàng trên xe nhìn qua giống như đang lung lay sắp đổ.
Có chiếc xe tải chở heo, nhốt vào cái lồng sắt, mùi hôi thối bay khắp nơi, còn có một con heo mập ục ịch trừng mắt với hắn.
Hắn không lưu số điện thoại của Tạ Diễn, Tạ Diễn cũng không biết số hắn, Tạ Mạn lại không ở đây, nếu gặp phải chuyện gì, cậu có thể tìm ai giúp?
Hắn buồn bã phát hiện mình chẳng biết gì về vòng xã giao của Tạ Diễn.
Dọc theo đường đi, Cù Tranh Viễn không ngừng gọi cho Tạ Diễn mà vẫn không có bất kì hồi âm nào, trái tim thắt lại từng chút.
Hắn cuối cùng cũng biết được rằng, trên đời này thật sự tra tấn người ta không phải hiện thực tàn khốc mà là những điều ta không biết và sự tiếc nuối.
Hắn rốt cuộc không quan tâm bất cứ điều gì nữa, dẫm chân ga, chiếc xe nhỏ lao vùn vụt qua vô số thân xe tải to lớn, để lại tiếng động cơ nặng nề, đáng sợ như một con dã thú nổi giận.
"Ngài đã đi quá tốc độ." Giọng nữ máy móc phát ra từ máy hướng dẫn lại nhắc nhở hắn một lần nữa.
Cù Tranh Viễn không thể không thả lỏng chân ga, tự nhủ với mình rằng giờ này khắc này cần phải bình tĩnh, Tạ Diễn đã là học sinh cấp , sẽ không dễ dàng bị lừa bán giống mấy đứa con nít, nếu gặp phải chuyện gì nguy hiểm chắc chắc sẽ biết báo cảnh sát.
Lúc đi hơn một tiếng đồng hồ, mà trở về chỉ vọn vẻn phút.
Xuống chỗ trạm thu phí đường cao tốc, Giang Trình gọi điện thoại tới, nói đã đưa Từ Niệm về nhà an toàn, đối phương thoạt nhìn cũng không có gì bất mãn.
Cù Tranh Viễn thở phào nhẹ nhõm.
"Tình huống bên cậu như thế nào rồi, Tạ Diễn trả lời tin nhắn của cậu chưa?"
"Chưa, gọi điện cũng không nghe máy."
Giang Trình lái xe lên đường cao tốc: "Tôi đã quay lại rồi, có cần tôi giúp gì không?"
"Nếu đứa nhỏ nhà cậu bị lạc thì bây giờ cậu phải làm cái gì?" Cù Tranh Viễn hỏi.
Giang trình buồn rầu nói: "Tôi làm gì có con cái, tôi còn chưa có vợ đây này."
Cù Tranh Viễn nhớ tới một bộ phim, mở đầu là một đứa trẻ bị lạc bố mẹ đến đồn cảnh sát báo án, nhớ rất rõ nhiều chi tiết, cuối cùng công an nói rằng, chưa tới giờ chưa thể lập án.
Hắn không chắn chắc hỏi: "Mất tích chưa đến giờ, cậu nói xem có báo cảnh sát được không?"
Giang Trình lập tức nói: "Được, tiểu khu của tôi từng có người báo, ba chú cảnh sát chổng mông chui vào gầm xe của cô ấy tìm mèo, còn là mèo hoang, có vấn đề gì thì cứ tìm chú cảnh sát."
Trời gần sáng, cảnh tượng náo nhiệt chấm dứt, ngay cả đèn nê-ông lung linh rực rỡ của phố buôn bán cũng dần dần tắt, chỉ còn lại ánh sáng mở ảo từ cột ba màu của tiệm cắt tóc, toàn bộ khu phố yên tĩnh lạ thường.
Quay đầu lại là đồn cảnh sát khu vực Nam Thành, khác biệt hoàn toàn với đường phố náo nhiệt, nơi này trang trí rất đơn giản, xanh trắng đan xen, cánh cửa treo huy hiệu đồn cảnh sát, hai bên là mấy chữ màu trắng đều đặn, mỗi một góc đều toát lên vẻ trang trọng, nghiêm túc.
Cù Tranh Viễn đẩy cửa kính đại sảnh, bên trong đèn đuốc sáng trưng, hai vị cảnh sát nhân dân trực ban đồng thời ngẩng đầu.
"Xin chào, có chuyện gì vậy?" Trong đó một người cao gầy mở miệng trước, thoạt nhìn tuổi khá trẻ, khoảng chừng trên dưới hai mươi tám tuổi.
Trong đại sảnh mở điều hòa, Cù Tranh Viễn hít vài hơi vẫn chưa thể bình tĩnh lại, hắn nhận ra rằng mình không biết miêu tả hắn và Tạ Diễn là loại quan hệ gì.
Do dự vài giây, mới chậm rãi mở miệng: "Em trai tôi đi lạc."
"Em trai cậu bao nhiêu tuổi? Tên là gì? Phát hiện mất tích khi nào?" Vị công an nhân dân bắt đầu hỏi những câu hỏi thông thường.
Cù Tranh Viễn sau này mới biết rằng, trong vòng giờ sẽ không lập án là thật, nhưng sau khi cảnh sát nhận được cuộc gọi báo án, trước tiên sẽ tham gia điều tra.
"Nhà có lắp camera, lúc giờ phút em ấy ra ngoài, sau đó thì không về nhà nữa." Cù Tranh Viễn nói.
Anh cảnh sát sửng sốt: "Nhà cậu còn lắp camera sao?"
"Vâng, tôi có nuôi mèo, sợ nó chạy mất nên lắp." Thấy vị cảnh sát nhân dân còn rảnh rỗi uống trà, Cù Tranh Viễn nóng vội nói, "Tôi nhắn tin cho em ấy mà chưa trả lời cái nào, lúc trước em ấy chằng bao giờ làm vậy, tôi nghi ngờ em ấy gặp phải chuyện gì nguy hiểm."
"Quan hệ giữa hai người tốt không? Trước khi rời khỏi nhà có cãi nhau không?"
"Không."
"Cậu ấy có nói muốn đi đâu không?"
"Không."
(Vì chỗ này anh Viễn nói hai người là anh em nên mình để anh Viễn gọi Tạ Diễn là em còn về sau thì vẫn xưng hô bình thường)
Người cùng Cù Tranh Viễn quay lại tiểu khu chính là cái vị cảnh sát cao gầy kia, trên người anh ta mặc một bộ đồng phục màu xanh, trước ngực là huy hiệu và còi cảnh sát, dọc theo đường đi đều hỏi về thông tin của Tạ Diễn, bao gồm thói quen sinh hoạt hoặc là sở thích cá nhân, bất cứ chỗ nào cậu thường lui tới, Cù Tranh Viễn trả lời được vài câu, vẫn đang lo lắng không thôi.
Vị cảnh sát đó họ Hứa, hành nghề nhiều năm, thần thái của anh ta thoạt nhìn vô cùng bình tĩnh, hơn nữa an ủi: "Yên tâm, bọn buôn người sẽ không bắt cóc đứa nhỏ lớn như vậy đâu, nếu gặp tai nạn xe cộ sẽ sớm có người báo công an, kêu bác sĩ, gọi điện thoại liên hệ người nhà."
Cù Tranh Viễn hỏi: "Sao anh lại chắc chắn như vậy?"
Hứa Chu Chính cười cười: "Ai lại đi cho tiền một người xa lạ."
Lời nói của anh ta làm Cù Tranh Viễn bớt lo lắng hơn, nhưng trái tim vẫn đang còn treo lơ lửng.
"Em ấy có bệnh sợ máu, lúc trước tôi lỡ cắt trúng ngón tay bị chảy máu, em ấy vừa thấy đã ngất đi, tôi sợ em ở bên ngoài té xỉu không ai quan tâm."
Hứa Chu Chính nói: "Thật ra bệnh sợ máu là một bệnh về phản ứng tâm lí, tâm lý sợ hãi khiến sinh lí cậu ta biến hóa, nghỉ ngơi tầm năm mười phút là có thể khôi phục lại, không cần quá lo lắng."
"À ——khó trách, lần trước tôi muốn đưa em ấy đi bệnh viện em nói không cần."
Hứa Chu Chính: "Có điều bệnh sợ máu này tôi đã thấy nhiều lần rồi, đều là hình thành sau sang chấn tâm lí, khi còn nhỏ cậu ta có chịu đả kích lớn nào không?"
Cù Tranh Viễn ngẩn người, lắc đầu: "Cái này tôi không biết, em ấy chưa bao giờ nói với tôi."
Tiểu khu bốn phía đều có camera theo dõi, sau khi Hứa Chu Chính lấy hình ảnh ở chỗ bảo vệ của tiểu khu, nói với Cù Tranh Viễn: "Cậu nghĩ cách liên hệ với bạn học, chị gái của cậu ta đi."
Cù Tranh Viễn "Ừm" một tiếng, rời khỏi phòng an ninh.
Tạ Diễn từng đăng nhập QQ bằng notebook của hắn, nhưng không lưu mật khẩu, căn bản không thể đăng nhập, gọi điện thoại cho Cù Bình Sinh lại không nghe máy, đoán là ngủ rồi, không quan tâm một mình hắn đang xoay như chong chóng.
Lúc Tạ Diễn ra khỏi nhà có cầm điện thoại không?
Sau khi ý nghĩ này nảy ra, Cù Tranh Viễn tìm trong phòng ngủ của cậu một hồi, trên giường dưới đệm, ngăn kéo tủ đứng, thậm chí mọi ngóc ngách phòng khách đều không buông tha, cuối cùng vẫn không thu hoạch được gì.
Hổ Tử đang ngủ ở ban công cũng bị hành động kinh thiên động địa của hắn đánh thức.
Hứa Chu Chính thấy trên camera, sau khi Tạ Diễn ra khỏi tiểu khu trực tiếp lên chuyến xe buýt .
Tuyến có hơn hai mươi trạm, là một cảnh sát nhân dân kinh nghiệm đầy mình, căn cứ những điều Cù Tranh Viễn hình dung về Tạ Diễn, trực tiếp loại trừ gần hai mươi trạm.
"Kiểm tra mấy trạm này một chút: thư viện thành phố, trung tâm thể thao, đường lớn khu Tây, công viên thể dục, áo thun trắng trước ngực có mấy chữ tiếng Anh, phía dưới là quần đùi màu đen, giờ lên xe buýt công cộng."
Hứa Chu Chính đang dùng giọng địa phương gọi điện thoại cho đồng nghiệp đang làm nhiệm vụ bên kia.
Cù Tranh Viễn lẳng lặng nghe hắn nói xong, hiếu kỳ hỏi: "Tại sao anh lại xác định em ấy đến những nơi này?"
Hứa Chu Chính: "Không cần tiền."
Cù Tranh Viễn như được khai sáng, nhịn không được vỗ tay khen ngợi.
Rạng sáng hơn giờ, cả thành phố vô cùng yên tĩnh.
Cù Tranh Viễn đã lâu không thức đêm, hai mắt hắn sưng đỏ, vừa xót vừa đau, ngáp mấy cái.
Hắn kiên trì trở lại đồn cảnh sát xem camera với cảnh sát trực ban, bởi vì hắn sợ nếu mình nghỉ ngơi, mấy vị cảnh sát nói không chừng sẽ buông thả, không quan tâm đến chuyện của Tạ Diễn nữa.
Hứa Chu Chính đoán không sai, Tạ Diễn sau khi xuống đường lớn ở khu Tây, quẹo vào một nhà sách, nhưng không bao lâu lại đi ra ngoài, một lúc sau thì lên chuyến xe buýt công cộng khác, trong tay cầm theo một đống sách, thoạt nhìn vô cùng nặng, mới đi không bao xa cậu đã đổi tay cầm.
Cù Tranh Viễn lại hỏi Hứa Chu Chính: "Em ấy đi đâu vậy?"
Hứa Chu Chính cũng cảm thấy có chút kỳ quái, theo lý thuyết sau khi mua nhiều đồ như vậy, việc đầu tiên chắc chắc là muốn đặt xuống, nếu không về nhà thì đi đâu......!
"Chắc là hẹn ai đó."
Đúng lúc này, nhân viên trực tổng đài bên kia nhận được cuộc gọi của một ông chủ quán nướng, nói là vừa mới ra cửa đổ rác, thấy một cái đùi người trong thùng rác, bốn phía thùng rác đều là máu, như là hiện trường vứt xác.
Sau khi Cù Tranh Viễn hỏi, Hứa Chu Chính mới kể tóm gọn câu chuyện này cho hắn.
"Đừng vội, chưa chắc là em trai cậu đâu."
Đáng tiếc anh ta nói gì Cù Tranh Viễn một chữ cũng không nghe được.
Sau khi sợ hãi tới cực điểm, đó không còn là nỗi sợ hãi nữa, mà là trống rỗng.
Não hắn chợt ngừng hoạt động, lỗ tai ù đi, mọi thứ xung quanh đều mờ mờ ảo ảo, không có chút chân thật nào.
Trước mắt bỗng nhiên hiện ra gương mặt tươi cười của Tạ Diễn, rất kỳ quái, hắn rất ít thấy Tạ Diễn thoải mái cười to, nhưng ngay tại thời điểm này, nhớ tới ngày Tạ Diễn mới vừa dọn đến nhà hắn,ở chỗ cửa nhà đùa giỡn cùng hắn, cười đến nước miếng chảy đầy trên mặt đất mà không chịu xin tha, còn cắn cánh tay hắn.
Ngay sau đó là tờ giấy dán trên tủ lạnh, còn có miếng sandwich hương vị vô cùng bình thường.
Một cảnh lại một cảnh hiện lên, như là bộ phim điện ảnh bị cắt nối lung tung.
Điều hòa trong văn phòng cũ rích, hiệu quả làm mát rất bình thường, nhưng hắn cảm thấy cả người rét run, trước mắt bị một tầng hơi nước che phủ, những hình ảnh đó cũng càng ngày càng mơ hồ.
Vừa nghe có án lớn, vài vị cảnh sát trực ban đang buồn ngủ ngay lập tức tinh thần tỉnh táo đồng thời hành động, Cù Tranh Viễn không biết nên làm cái gì, có thể làm cái gì, thần trí mơ hồ đi theo sau một chiếc xe cảnh sát.
Trên đường, hắn luôn thất thần đi theo sau xe cảnh sát, đến nỗi giữa đường đi phát hiện phía trước là đèn đỏ đang sáng, phanh lại đã không còn kịp rồi.
Mấy đồng tiền phạt này hắn không để bụng, trong đầu chỉ còn lại lời cầu nguyện vừa thành kính vừa bất lực.
Cầu nguyện rằng mấy thứ hắn sắp nhìn thấy không liên quan gì tới Tạ Diễn.
Quán nướng khoảng cách đồn cảnh sát rất gần, mới vừa dọn quán không lâu, ông chủ kia trên mặt ngoại trừ hoảng sợ còn có hưng phấn, nhiều chuyện là bản năng của con người, ông ta khoa trương miêu tả chuyện kinh khủng mình đã trải qua đêm nay, Cù Tranh Viễn cảm thấy mỗi một chữ đều vô cùng chói tai.
"Chỉ cần đi qua bãi rác phía trước, này mọi biết không, lúc tôi nhìn thấy cái chân gãy kia, dọa tôi sợ muốn chết, toàn bộ thùng rác đều là máu, trên tường cũng có, đời này tôi chưa bao giờ thấy nhiều máu như vậy, không biết là ai,thật đáng thương......"
Lão bản lảm nhảm một đống câu tào lao, cuối cùng như muốn tranh công nói, "Tôi đã xem qua rất nhiều phim truyền hình và biết phải bảo vệ hiện trường, sau khi phát hiện tôi không đụng tới bất cứ thứ gì, cũng không có ai đến đổ rác."
Gần bãi rác không có đèn đường, chung quanh một mảng đen sì, khiến cho bầu không khí ở hiện trường càng thêm nghiêm trọng.
Hứa Chu Chính vừa đi vừa mang bao tay, khẩu trang, lúc đến chỗ thùng rác, còn quay đầu lại nhìn thoáng qua Cù Tranh Viễn.
Chân Cù Tranh Viễn rất dài, nhưng mỗi bước đi vô cùng nhỏ, tựa hồ như không dám tới gần.
Hứa Chu Chính không quan tâm hắn, mở nắp thùng rác lên, một mùi lạ nhanh chóng xộc lên, mùi rau dưa củ quả hư thối, mang khẩu trang cũng không ngăn lại được, nhưng kỳ quái là bên trong không có mùi máu tươi, chỉ có mùi sơn Acrylic.
Một vị cảnh sát khác dùng đèn pin chiếu sáng.
Giây tiếp theo, Cù Tranh Viễn nghe thấy tiếng Hứa Chu Chính mắng "Đệt", sau đó giơ cao chân lên trời.
Cù Tranh Viễn tập trung nhìn vào, cũng "Đệt".
Thi thể đẫm máu cái mẹ gì, hiện trường vứt xác vừa kinh khủng vừa đáng sợ cái gì, đó chỉ là chân giả của thi thể đạo cụ, không biết là ai không có mắt tống cái đống vô dụng đó vào thùng rác rồi đổ sơn lên.
Phát hiện thi thể, không riêng gì cảnh sát nhân dân thuộc đồn cảnh sát địa phương hành động, ngay cả đội hình cảnh cũng chạy tới.
Ông chủ quán nướng BBQ nhìn kia ánh đèn xanh đỏ sáng trưng, biểu tình quẫn bách, tay chân không phối hợp: "Này, chú cảnh sát ơi, tôi thật sự không cố ý, trời tối đen như vậy, thị lực của tôi không tốt, nhìn không rõ lắm, cái kia chân dọa tôi sợ chết khiếp, tôi cũng chưa dám tới gần......"
Hứa Chu Chính ném người mẫu cụt chân trở về.
Tuy rằng một chuyến tay không, nhưng một khắc kia, tất cả mọi người ở hiện trường đều cười, bao gồm Cù Tranh Viễn.
Từ lúc nhận được cuộc gọi báo án đến lúc tới hiện trường, chưa đến mười phút ngắn ngủn, hắn đã trải nghiệm đủ loại tư vị cảm xúc thay đổi thất thường, kích thích hơn cả lúc trước hắn chơi tàu lượn siêu tốc.
Hắn nhớ kỹ loại cảm giác này, hơn nữa quyết định sau khi tìm được Tạ Diễn, phải hung hăng tẩn cậu ta một trận cho hả giận.
Không, không đánh được, thôi thì thọc lét.
Đội ngũ rầm rộ, hùng hổ trở lại đồn cảnh sát, chuẩn bị tiếp tục xem băng ghi hình, một cú điện thoại xin giúp đỡ lại gọi tới, lần này gọi cảnh sát là nam sinh họ Tạ, nói không tìm thấy đường về nhà, cảnh sát nối dây ra hiệu cho Hứa Chu Chính nhanh chóng ra xe.
(接线 này là kéo cái dây ngăn cách khi có tai nạn xe ấy.
接线警员 là người kéo dây ấy mà mình không biết dịch thế nào nên để vậy nếu ai biết có từ nào đúng hơn thì nhắc mình với nha)
"Lần này chắc chắn là em trai cậu không sai đâu." Hứa Chu Chính ngồi chưa ấm chỗ lại phải rời ghế.
Cù Tranh Viễn kích động tới mức trái tim đập bình bịch, đi theo anh ta ra cửa: "Em ấy bây giờ ở đâu?"
"Một nhà tên là tiệm cơm Hương Rừng, rừng của cây rừng, hương của hương vị, có chút xa, tôi mới vừa xem thử, nằm trên đường Thất Lí, cậu muốn đi với tôi không hay là......"
Lời còn chưa dứt, Cù Tranh Viễn đã bước vào trong xe, xe cảnh sát còn chưa khởi động, Porsche sớm đã lao vùn vụt qua cửa đồn công an.
Hứa Chu Chính cạn lời: "Trên mông cậu ta gắn tên lửa à,ai không biết còn tưởng rằng vợ đi lạc."
( Giải thích như vậy để hình dung chữ viết vì tiếng trung có rất nhiều từ đọc giống nhau nhưng viết khác nhau.
Ví dụ như:hai chữ này梨 và黎đều đọc là /li/ nhưng梨 là lê trong quả lê; 黎 (黎明) là lê trong bình minh).
____-----------_______
Phố Thất Lí cách đồn công an khu Nam Thành hơn km, xa hơn mấy phố kinh doanh, một con phố cổ kính, ban ngày cũng không có bao nhiêu người, đừng nói ban đêm, yên lặng như là vào bãi tha ma.
Đèn đường cũ kĩ hai bên phố, lúc sáng lúc tối, một đống muỗi bay quanh vầng sáng nhàn nhạt, đỉnh đầu là ánh trăng mờ ảo.
Tạ Diễn ngồi bên lề đường bẩn thỉu, đầu cúi thấp, vùi vào khuỷu tay, cổ và sống lưng cong thành một đường cong yếu ớt, bên cạnh có con chó hoang đi ngang qua, thưởng cho cậu một ánh mắt khinh bỉ, cao ngạo bước đi.
Cậu đã đi bộ cả đêm rồi, thật sự đi không nổi như điện thoại không bị trộm mất, bây giờ cậu nhất định sẽ đứng thứ nhất trong bảng xếp hạng vận động của Wechat.
(Chắc là Wechat có cái chức năng tính số bước chân/ quãng đường đi được trong ngày.)
Trên chân nổi mụn nước, đụng một chút là đau thấu xương, nhưng cậu không dám chọc vỡ, sợ trầy da sẽ chảy máu, đành phải chống đỡ như vậy, quần áo ẩm ướt dính trên sống lưng, vừa đau vừa ngứa.
Cậu thò tay lượm chiếc lá rụng trên mặt đất để quạt.
Cách nhà bao nhiêu km cậu còn không biết, cái chỗ này trước đây cậu chưa bao giờ đến, mấy nhà xung quanh đều đóng cửa kín mít, cậu muốn tìm người hỏi đường cũng tìm không ra, chỉ đành mặt dày mượn điện thoại người qua đường báo cảnh sát.
Nam Thành ban đêm vẫn rất oi bức, cậu mệt muốn chết, mệt đến mức muốn nằm xuống ngủ một giấc ngay tại chỗ, còn lại cứ chờ mai tỉnh dậy rồi nói.
Cậu lớn như vậy nhưng đây là lần đầu tiên cả đêm không về nhà ngủ, cũng không biết Cù Tranh Viễn có phát hiện không, chắc là ngủ say như chết rồi.
Mà nếu phát hiện thì sao, Tạ Mạn không ở đây, làm sao có người để ý cậu sống hay chết.
Tinh thần sa sút trong đêm tối dễ dàng khiến người ta buồn bã,nhận ra sự thật mất lòng này, chóp mũi của cậu hơi chua xót, hốc mắt cũng dần nóng lên.
Cậu ôm cánh tay, lặng lẽ chờ xe cảnh sát xuất hiện, nhìn quanh bốn phía, toàn bộ đường phố cũng không thấy một bóng người, yên lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng hít thở của mình.
Cuối con đường tối tăm, vang lên tiếng động cơ gầm rú, điên cuống, lại quen thuộc như vậy, dường như mang theo cảm xúc lo lắng.
Thanh âm kia càng ngày càng gần, hai ánh đèn chói mắt chiếu vào mắt cậu, Tạ Diễn bất giác nhíu mày thật chặt, giơ tay che mắt, hơi quay đầu đi, một lần nhìn thoáng qua đã nói cho cậu biết, thân xe kia rất thấp, tuyệt đối không thể là xe cảnh sát.
Cậu thất vọng rũ đầu xuống, quạt chiếc lá khô trong tay, đoán xem bao lâu nữa xe cảnh sát mới tới.
Ánh sáng như thiêu đốt bao vây cậu, giống như ánh đèn trên sân khấu, khiến người ta không tài nào nhìn thấy được.
Màn đêm yên tĩnh, màng nhĩ Tạ Diễn đau nhức vì tiếng động cơ ồn ào, cuồng dã, chiếc xe đáng lẽ sẽ lướt qua như bay bất chợt dừng lại.
Đèn pha vẫn đang sáng, soi rõ đường phố cũ kĩ.
Tạ Diễn nâng mắt, trước mắt là trục xe dạng tổ chim đang chuyển động hết tốc lực, trông có vẻ khá quen, tầm mắt lại nâng lên chút nữa, thân xe màu đen và một cái logo xe quen thuộc.
Ngay sau đó tiếng đóng cửa vang lên, một người từ trên xe bước xuống, quần jean rách rưới bao lấy đôi chân thon dài, là bộ lần đầu tiên gặp cậu Cù Tranh Viễn đã mặc.
Một bước, hai bước, ba bước......!
Bước chân rất lớn, dẫm đạp ánh sáng dưới đất, cuối cùng dừng lại trước mặt cậu.
Trái tim Tạ Diễn đột ngột nảy thình thịch, ngẩng đầu, trực tiếp hóa đá.
Trong nháy mắt, choáng váng, kinh ngạc, không dám tin vào mắt mình, vui mừng khôn xiết, đủ loại cảm xúc mãnh liệt khó diễn tả bằng lời, cậu nhìn chằm chằm lâu thật lâu mới mới đờ đẫn hỏi: "Sao anh lại tới đây?"
Cù Tranh Viễn cúi đầu, cả đêm chạy khắp nơi làm khuôn mặt hắn đẫm vẻ mỏi mệt, đầu tóc được xử lý tỉ mỉ cũng có chút rối, có một sợi đã rơi xuống dán ở bên tai.
Ngồi một chuyến "Tàu lượn siêu tốc bay tận trời"miễn phí,nhịp tim của hắn đập liên hồi, lúc hắn nhìn thấy Tạ Diễn an toàn không có việc gì, trái tim treo lơ lửng một ngày một đêm mới chậm rãi trở về chỗ cũ.
Hắn hít một hơi thật sâu, cong lưng, bàn tay chống trên đầu gối, khoảng cách đủ để nhìn thẳng đối phương.
Không chất vấn cũng không trách cứ, chỉ có bốn chữ ngắn ngủn.
"Đưa cậu về nhà."
Tiếng của hắn thậm chí còn không lớn bằng tiếng gió thổi vào lá cây nhưng Tạ Diễn lại nghe vô cùng rõ ràng, lồng ngực nóng lên một chút.
- --------------------------------.