Editor: Gạo Đen
Chương : Bố thấy con mới là đứa cần lắp não vào
"Bố thấy con mới là đứa cần lắp não vào đó."Cù Bình Sinh có hơi đau đầu:"Hèn gì con luôn mắc lỗi trong việc đọc hiểu, tư duy của con thật sự quá kì lạ!"
Cù Tranh Viễn loáng thoáng cảm nhận được suy nghĩ của mình có hơi sai trái, nhưng không tìm ra lí do nên đành yên lặng.
Cù Bình Sinh lại nói: "Con cảm thấy bố con là người không đáng tin cậy như vậy ư? Có bạn trai, còn là học sinh cấp , con nghĩ ra được điều này cũng thật tài giỏi.
Nếu bố là "đồng tính luyến ái" còn có thể sinh con ra được hả?"
Cái này cũng đúng.
Hiểu lầm vừa rồi khiến nội tâm Cù Tranh Viễn chịu đả kích, bốn chữ "đồng tính luyến ái" phát ra từ miệng của bố, hắn không khiếp sợ tí nào, chỉ có hai phần thẹn thùng và tám phần tò mò.
"Ý bố là đứa trẻ kia là con trai bạn gái mới của bố hở?"
Con trai đã lên cấp , mẹ ắt hẳn đã không còn trẻ, mắt nhìn của lão Cù khác hẳn so với trước đây, Cù Tranh Viễn có chút bất ngờ, trước kia bố hắn tìm bạn gái tiêu chuẩn đặc biệt là chưa có chồng con.
"Không phải," Cù Bình Sinh vội giải thích: "Đứa trẻ này là em trai của cô ấy, nhỏ hơn cô ấy chín tuổi."
Cù Tranh Viễn đoán có lẽ cô gái kia cũng chỉ mới hai mấy tuổi, so ra còn trẻ hơn cả mấy người bạn gái trước đây của bố.
Đúng thật là tuổi càng lớn, trái tim càng dễ dao động.
Lần trước đã làm hắn rất khó xử khi gọi một người phụ nữ mới ba mấy tuổi là dì, lần này lại càng nhỏ tuổi hơn.
Hắn cũng không phải không đồng ý việc Cù Bình Sinh tìm mẹ kế cho hắn, cũng đã lớn tuổi rồi, tương lai phải tìm một người để dựa dẫm, cùng nhau nhảy quãng trường là chuyện bình thường nhưng vô lí quá chừng vì bố toàn tìm mấy cô gái trẻ hơn.
Còn chưa rõ đối phương quan tâm đến vấn đề gì sao?
Cù Tranh Viễn trợn trắng mắt, mở miệng không chút lưu tình: "Bố vẫn có thể làm cha, có thể yêu đương, chỉ sợ bố coi người ta là bạn gái, nhưng ngươi ta lại coi bố như bố nuôi."
Cù Bình Sinh hít thật sâu, ổn định lại nhịp tim: " Từ nhỏ đến lớn quần áo tới tay, cơm dâng tận miệng, còn còn có tư cách chê bai người khác nữa?"
Cù Tranh Viễn nghẹn họng, tuy rằng bố thường cho rằng hắn sẽ không kiếm được nhiều tiền nhưng đây là lần đầu đem so sánh hắn với người ngoài, nói thẳng ra như vậy làm hắn rất lúng túng.
"Sao không nói gì nữa?" Cù Bình Sinh cười cười: "Bố có nói sai không hả? Nhà cửa, quần áo, giày dép, xe cộ có cái nào không phải là tiền của bố? Tự mình chưa làm ra gì mà còn không biết xấu hổ nói người khác?"
Cù Tranh Viễn bĩu môi, không chịu thua kém: "Con họ Cù, cô ta họ gì? Với cả con bây giờ không phải vẫn đang nỗ lực kiếm tiền sao.
Mấy cái đó gọi là tiền đầu tư, tương lai sẽ có lợi nhuận cao, nước đổ ra cho người khác không thể lấy lại được."
"Da mặt con cũng thật dày, đầu tư ở chỗ con rủi ro rất cao......"
Cù Bình Sinh còn chưa dứt lời, bỗng nhiên "Tùng" một tiếng, có cái gì đụng vào xe.
Cù Tranh Viễn hoảng sợ, theo bản năng quay lại nhìn về phía sau, nhìn xuyên qua kính chắn gió, thấy một thằng con trai chống trên nắp xe sau.
Nhìn từ góc độ của hắn, chỉ có thể thấy cậu ta mặc chiếc áo thun in họa tiết hoạt hình, đeo cái túi thể thao nhỏ.
"Tiếng gì vậy?" Cù Bình Sinh hỏi.
"Xe bị người ta đụng vào." Cù Tranh Viễn vừa nói vừa xuống xe.
Giang Trình cũng nghe thấy động tĩnh, từ cửa hàng tiện lợi ven đường thò đầu ra, trong miệng còn ngậm điếu thuốc chưa kịp châm lửa.
"Nghiêm trọng không?" Cù Bình Sinh lập tức hỏi, "Có đụng tới con không?"
"Không, chỉ bị một con xe đạp tông, con xuống xem cái đã."
Cù Tranh Viễn vòng đến chỗ cốp xe, đầu tiên là nhìn lướt qua đầu sỏ gây tội, một thằng nhóc thấp hơn hắn một cái đầu, trông dáng vẻ thì chắc là một học sinh trung học.
Trên thân xe có nhiều vết xước, còn có hai vết rất rõ ràng.
Biết được mình gặp rắc rối, thân thể chàng trai cứng đờ, không dám động đậy.
Cậu ta nhìn chằm chằm nắp xe, môi khẽ nhếch lên, khuôn mặt nhỏ trắng bệch.
Mới có vài giây ngắn ngủn trên mặt cậu đẫm một lớp mồ hôi, bằng mắt thường cũng có thể thấy cậu ta đang nơm nớp lo sợ.
"Thật xin lỗi......" Tạ Diễn xuống xe đứng sang một bên, vẻ mặt căng thẳng như đứa trẻ phạm sai lầm bị người lớn phát hiện.
"Nói xin lỗi là có thể xóa hết mấy vết xước này sao??"
Tạ Diễn ngẩng đầu.
Một chàng trai đi tới chỗ cậu, vóc dáng hắn ta rất cao, chắc khoảng tầm m, vai rộng eo thon, thân hình cân đối.
Mái tóc ngắn hơi xoăn vuốt về phía sau, cái cổ thon dài, mặc một cái áo chữ T Gucci màu trắng và quần jean màu đen.
Trang phục này hẳn là không phải tài xế cũng không phải người lái xe, vậy khả năng rất cao đây là chủ xe.
Trên sống mũi chàng trai có kính râm màu đen, căn bản không thấy đôi mắt nhưng nhìn đôi môi mím chặt và khí thế giữa hai hàng lông mày có thể cảm giác rằng tâm trạng hắn bây giờ rất tệ.
Quả nhiên, hắn nói với người trong điện thoại: "Thôi không làm phiền bố nữa, tối nay rồi nói."
Trái tim Tạ Diễn đập thình thịch, chuẩn bị nghênh đón mưa rền gió dữ.
Cậu tuy rằng ít quan tâm đến mấy hãng xe, nhưng mấy cái logo xe vẫn biết một chút.
Porsche, đem cậu đi bán cũng không đền nổi chiếc xe.
Chi phí bảo trì có lẽ rất lớn, đầu óc cậu đã hiện lên một trăm cách chết khác nhau.
"Có chuyện gì vậy? Trong mắt có ruồi nhặng phân bọ hở?" Cù Tranh Viễn nhận ra chiếc xe mà cậu bé đang dắt, chính là chiếc xe chiếm chỗ mà lúc nãy Giang Trình đem đi chỗ khác, " Hứ, một chiếc xe đạp lại đâm vào mông tôi?"
Cái gì mà đâm vào mông anh!?
Tạ Diễn không nhịn được muốn cười phá lên nhưng lúc này chỉ có thể chịu đựng.
Cậu nhanh chóng giải thích: "Vừa rồi em đi qua con đường này, một con chó bự chạy theo sủa, làm em sợ hết hồn, lúc đó em không điều khiển được đầu xe, không cẩn thận đâm một cái lên mông xe của anh, thật ngại quá"
Cậu không dám đề cập đến phí bảo trì, đáy lòng âm thầm cầu mong một tia may mắn, hy vọng đối phương là người lớn sẽ không chấp trẻ nhỏ.
Cù Tranh Viễn nhìn khắp nơi: "Chó ở đâu?"
"Chạy rồi" Tạ Diễn chỉ chỉ cách đó không xa, "Em thấy nó chạy vô trong ngõ nhỏ kia kìa."
Cù Tranh Viễn: "Sao không giữ nó lại?"
"Áh?" Tạ Diễn cảm thấy vô cùng khó hiểu, nhưng vẫn yếu ớt trả lời, "Em sợ chó, nó nhe răng với em là em đã muốn chạy trốn."
Cù Tranh Viễn nhún nhún vai,ra vẻ rằng anh đây thương người nhưng không thể giúp gì được: "Nếu nó chạy rồi, thì cậu chỉ có thể tự chịu trách nhiệm hoàn toàn."
Tạ Diễn: "......"
Sao không nói sớm!
Nếu biết vậy cậu cho dù chết cũng phải bắt được con chó ngu ngốc kia!
Cù Tranh Viễn khom lưng, đầu ngón tay mơn trớn mấy vết xước, đây là chiếc xe hắn vừa mua chưa được hai tháng, mặt mày bình thản nhưng trong lòng sớm đã chảy một đống máu.
"Ồ," Giang Trình ngậm thuốc lá chạy đến đây xem trò vui "Cái vết xước dài như vậy kìa, đến cửa hàng tô chút sơn đi, trông xấu quá."
Cù Tranh Viễn nhíu lại mi không nói tiếp, mặt Tạ Diễn xám như tro tàn, trái tim đập điên cuồng như mới vừa chạy xong một ki lô mét.
"Thật xin lỗi......" Cậu lại xin lỗi một lần nữa, hy vọng có thể được "giảm hình phạt", "Sửa cái này mất khoảng bao nhiêu tiền vậy?"
Kỹ thuật lái xe của Cù Tranh Viễn không tồi, chưa bao giờ bị va chạm với ai, loại chuyện sơn sửa này không biết cần bao nhiêu tiền nên quay đầu hỏi Giang Trình.
Giang trình nói: "Nếu đến cửa hàng S, ít nhất cũng khoảng tệ(~ triệu VNĐ) nhưng nếu sơn một khoảng nhỏ như vậy màu sắc có thể có chút khác biệt, phải phụ thuộc vào việc cậu có hài lòng không, nếu không thì sơn toàn bộ xe, còn phải xem thử sơn loại sơn nào, nếu loại nhập khẩu thì đắt hơn."
Sau giờ ngọ, ánh nắng chói lóa, Tạ Diễn bị hun đến hai mắt tối sầm, mồ hôi trên đầuthi nhau chảy xuống.
tệ chắc cũng là tiền sinh hoạt mấy tháng của cậu, huống chi là sơn toàn bộ xe, không biết hết bao nhiêu tiền đây?
Đây là muốn cắt đứt đường sinh mạng của cậu.
"Vậy thì......" Tạ Diễn ngón tay vô ý thức nắm chặt tay lái, "Có thể trả góp không? Em bây giờ không có nhiều tiền như vậy."
Cù Tranh Viễn ôm cánh tay, lưng dựa vào thân cây phía sau: "Vậy cậu có bao nhiêu tiền?"
Tạ Diễn móc hết túi quần đến túi nhỏ, tìm được một ít tiền lẻ, thả trên lòng bàn tay đếm: " tệ , em còn có tiền để dành trong con heo đất nhưng không nhiều lắm."
Cù Tranh Viễn: "......"
Hắn còn không biết đồng cũng coi như tiền.
" tệ ," Cù Tranh Viễn chà xát thái dương: "Nhiều tiền ha?"
Tạ Diễn sợ hãi liếc hắn: "Anh đang nói giỡn với em hả?"
Cù Tranh Viễn: "Nghe giống giỡn không?"
Tạ Diễn nắm tiền, cẳng chân cứng đờ, lùi không được tiến cũng không xong.
Giang Trình bị phơi nắng đến đổ mồ hôi, không kiên nhẫn xen mồm vào: "Vậy nhanh gọi điện thoại cho ba mẹ cậu, bọn họ sẽ có tiền trả giúp cậu."
"Ba mẹ" hai chữ, đem Tạ Diễn kéo đến một miền kí ức xa xôi, có hình ảnh, nhưng tất cả đều rất mơ hồ.
Cậu lắc đầu, rũ mắt: "Em không có ba mẹ, họ đều đi rồi."
"Đi rồi?" Giang Trình tra hỏi, "Đi đến chỗ nào rồi?"
Cù Tranh Viễn liên tưởng đến điều gì đó, chọt chọt cánh tay Giang Trình.
Tạ Diễn không phát hiện động tác nhỏ của hắn, nhỏ giọng trả lời: "Đều qua đời lúc em còn nhỏ rồi."
Giang Trình và Cù Tranh Viễn liếc nhau, bọn họ đều là người trưởng thành, đã từng nói dối vì nhiều lí do, bởi vậy đối với mấy câu chuyện kiểu như vậy ít nhiều cũng có điều hoài nghi.
Dòng xe cộ đi lại không ngừng, người qua đường đi hai bên đường ríu rít trò chuyện, một số người đưa mắt nhìn bọn họ, tò mò vì sao bọn họ xảy ra tranh chấp.
Trong tay Tạ Diễn còn cầm đống tiền lẻ đó, càng nắm càng chặt, sau đó, gương mặt cũng nóng lên.
Phí sửa chữa phí không là gì đối với Cù Tranh Viễn nhưng không có nghĩa là hắn chịu được việc người khác phạm sai lầm mà không chấp nhận bất kì hình phạt nào.
Hắn nghĩ ngợi một chút rồi nói: "Tôi cũng không tống tiền cậu, đưa tôi tệ, tôi sẽ bỏ qua chuyện này."
Mặt Tạ Diễn lộ vẻ khó xử, Giang Trình nhìn cậu, rất ngạc nhiên: "Cậu không có nổi tệ?"
Tạ Diễn thành thật gật gật đầu, đừng nói tệ, tệ cậu cũng không có.
"Vậy cậu có người thân, bạn bè nào có thể giúp cậu không?" Giang Trình hỏi cậu.
"Em còn có một chị gái, có điều chị ấy cũng không có nhiều tiền như vậy" Tạ Diễn ngước mắt nhìn về phía Cù Tranh Viễn, trực giác nói với cậu chàng trai này có lẽ tương đối dễ nói chuyện: "Em có thể trả góp cho anh?Mỗi tháng em đều có tiền sinh hoạt, tiết kiệm hai trăm mỗi tháng chắc không thành vấn đề.
Xin anh đừng nói với chị ấy, em không muốn làm chị lo lắng."
Cù Tranh Viễn chưa bao giờ nếm được cảm giác tiết kiệm hai trăm tệ tiền tiêu vặt mỗi tháng, chỉ cảm thấy có chút vô lí và đáng thương.
Ở một góc nào đó, luôn có người sống một cuộc sống mà hắn không ngờ tới.
Mặt trời khuất sau lớp mây, Cù Tranh Viễn tháo kính râm, nhìn kĩ càng dáng vẻ của cậu bé, tuy rằng chỉ mặc áo thun ngắn tay và quần đùi thể thao, nhưng ngũ quan thuộc loại xuất sắc, liếc mắt một cái là có thể nhớ kỹ khuôn mặt.
Làn da trắng nõn, áo thun màu xanh lá cây cậu mặt trên người trông tươi tắn, sạch sẽ, ánh mắt tràn đầy sức sống, trông rất đáng tin cậy, trông giống loại học sinh ba tốt thường xuyên bị chọn đi diễn văn nghệ hoặc lên bục diễn thuyết.
Trong đầu Cù Tranh Viễn không ngừng hiện lên cảnh báo.
- Không thể trông mặt mà bắt hình dong
- Cậu ta nói không có bố mẹ thì chắc chắn không có bố mẹ sao? Lỡ như là kẻ lừa đảo với kĩ thuật diễn quá cao siêu?
- Mình cho người ta mượn tiền, có thể lấy lại sao?
- Cậu ta chẳng qua chỉ là một người xa lạ hắn mới gặp mặt lần đầu.
Cho dù như vậy, Cù Tranh Viễn vẫn nghe thấy giọng nói của mình.
"Được, tôi có thể đợi cậu trả từ từ, sẽ không lấy tiền lãi."
Tạ Diễn thở phào nhẹ nhõm như được ân xá.
Giang Trình mang vẻ mặt không thể tin tưởng mà lảm nhảm: "Tôi lần trước mượn cậu vạn(~ triệu), cậu lấy tôi vạn(~ triệu), còn không cho trả góp."
"Không phải cậu vẫn còn bố mẹ sao." Cù Tranh Viễn nói.
Giang Trình: "......"
Tạ Diễn nhìn Cù Tranh Viễn: "Cảm ơn anh trai, anh thật tốt."
"Muốn lôi kéo tôi làm quen sao?" Cù Tranh Viễn làm mắt lé liếc liếc cậu "Có giấy thẻ căn cước không? Đưa cho tôi để thế chấp."
Tạ Diễn gãi gãi ót: "Em không mang theo, nếu không anh cùng em về nhà lấy nhé? Gần lắm, đi qua đường lớn, qua hai cái đèn xanh đèn đỏ là tới."
Cù Tranh Viễn nhìn Giang Trình: "Cậu đi lên gọi món trước đi, lát nữa tôi tới."
"Ừm" Giang Trình gật gật đầu.
Tạ Diễn nói rất gần, Cù Tranh Viễn không lái xe, hắn lại sợ làm hỏng kiểu tóc nên không mang mũ.
Mà đây cũng là lúc nắng nhất trong ngày, cây hai bên đường cao nhưng không nhiều, ve sầu kêu râm rang, nhưng chẳng có chút bóng mát.
Đỉnh đầu Cù Tranh Viễn như bị nướng đến bốc khói, còn chưa qua cái đèn xanh đèn đỏ thứ nhất đã bắt đầu hối hận.
"Nóng chết đi được, còn phải đi bao lâu nữa mới đến hả?"
Tạ Diễn dắt xe, đi chậm lại: " Chắc tầm kilomet nữa."
Cù Tranh Viễn nghẹn họng, chết lặng, tròng mắt xém tí nữa lòi ra ngoài: " Cậu nói kilomet mà gần hảa!"
"Xa lắm sao?" Tạ Diễn giải thích, "Con đường này em thường đạp xe, đi rất nhanh, không thấy xa lắm đâu."
"......" Cù Tranh Viễn quay, "Chúng ta vừa rồi chắc đã đi tầm km ha."
"Không có đâu, nhiều nhất cũng tầm m thôi", Tạ Diễn nghĩ ngợi, "Hay để em đèo anh đi? Bảo đảm không tới năm phút nữa sẽ đến"
Cù Tranh Viễn theo bản năng mà nhìn lướt qua xe của cậu, phía sau có yên xe, nhưng hắn và đối phương không quen không thân, ngồi xe người ta cũng quá kỳ quái, với cả chở người bằng xe đạp có vẻ rất mờ ám.
Lúc hắn đi học, chưa từng ngồi trên xe người khác, cũng không đèo ai hết, càng đừng nói cùng một đứa con trai, bị người đi đường nhìn thấy sẽ ngại chết.
Suy nghĩ của Tạ Diễn không phức tạp như hắn, còn tưởng hắn sợ xe đạp chất lượng không tốt, thò tay vỗ vỗ yên sau: "Anh yên tâm đi, hôm trước mới bơm bánh xe, rất căng, bạn em béo hơn anh quá trời còn ngồi được, không thành vấn đề đâu."
Cù Tranh Viễn lắc đầu tuyệt tình: "Bỏ đi."
"Tại sao?" Tạ Diễn không rõ nguyên do, "Kĩ thuật lái xe của em rất tốt, sẽ không làm anh ngã."
"Tôi không thích bị con trai đèo" Cù Tranh Viễn nhận tờ rơi từ một người qua đường, một tờ dùng để quạt, một tờ dùng để che nắng.
Tạ Diễn "À" lên: "Vậy anh đèo em đi."
Cù Tranh Viễn cau mày nhìn cậu, làm bộ như muốn bắn ra hai lỗ thủng trên người đối phương: "Tôi chưa bao giờ đèo người khác!"
"Vậy thử xem sao, em sẽ thả mũi chân xuống đất, không sợ ngã." Tạ Diễn nói.
"......" Cù Tranh Viễn cảm thấy rất mệt khi cùng cậu bé đôi co, cái thằng nhóc này có biết nhìn sắc mặt người ta không?
Vì thế hắn đành phải nói trắng ra: "Ý tôi là tôi không muốn được cậu đèo, cũng không muốn đèo cậu!"
Lúc thì sợ nóng, lúc thì sợ xa, không muốn đi bộ, từ chối được đèo, lại không chịu đèo người ta.
Làm màu làm mè vãi, Tạ Diễn nghĩ thầm, người cùng hắn ta giao tiếp chắc sẽ rất vất vả..