Chương này ấm áp xỉu luôn tui ngồi edit mà cái miệng cứ cười không ngớt.
(//^O^//) Tạ Diễn có chấp niệm với màu vàng ghê
- -----------===---------------
Chương "Mẹ nó đang làm cái quần què gì vậy!"
Hoàng hôn buông xuống, tầng mây ở phía chân trời xa xa dần thay màu đổi sắc, trên người Cù Tranh Viễn khoác một lớp ánh sáng rực rỡ bước vào nhà, Tạ Diễn đang ở phòng bếp làm bữa tối.
Hổ Tử ngồi xổm trên bàn nhỏ, thấy hắn vào cửa, "Mew" một tiếng xem như chào hỏi, Cù Tranh Viễn tự động phiên dịch thành "Baba cuối cùng cũng về nhà rồi".
"Lại đây ôm một cái." Hắn ngồi xổm xuống vỗ vỗ đùi, nhưng Hổ Tử chẳng thèm cho hắn mặt mũi, ngửa đầu nhìn chằm chằm bông cải xanh trong tay Tạ Diễn.
Tạ Diễn ngắt thành từng đoạn ngắn đút cho nó.
"Nấu rồi mới được cho nó ăn chứ." Cù Tranh Viễn đi qua, một tay nâng cổ Hổ Tử, một tay ôm sau lưng nó bế lên, lắc qua lắc lại trên không vài cái.
Hổ Tử trong miệng còn ngậm súp lơ, nhạy bén nhìn hắn, sợ đồ ăn trong miệng rớt, chỉ nhỏ giọng kêu ư ư.
"Đồ chưa chín nó cũng gặm được hết, nó gặm sạch trơn hoa lan trên ban công của dì nhà bên cạnh rồi." Tạ Diễn ngẩng đầu nhìn hắn, "Anh là baba của nó, anh phụ trách nhận lỗi với người ta đi."
Cù Tranh Viễn trừng mắt với Hổ Tử: "Sao con cả ngày cứ gây chuyện cho baba vậy hả?"
Hổ Tử nhai súp lơ, coi như không nghe thấy.
"Con quả thật giống y chang Tạ Diễn!" Hắn lại bồi thêm một câu.
Lập tức một giọng nói bất mãn từ trong phòng bếp phát ra: "Tôi thì làm sao? Tôi đang nấu cơm cho anh ăn! Nó biết nấu không!"
Cù Tranh Viễn cười đem Hổ Tử thả lại mặt đất, lại đánh một chưởng vào cái mông nhỏ của nó, đứa nhỏ nhảy dựng lên, chạy lại chỗ chân Tạ Diễn.
Loa Bluetooth đặt trên nền đá cẩm thạch lúc này đang phát một khúc dương cầm vui tươi.
Cù Tranh Viễn ngồi trên ghế dựa gửi tin nhắn cho dì nhà bên, hỏi Hổ Tự gặm hết bao nhiêu tiền, đối phương nói không đáng ngại, lần sau nhớ khóa cửa ban công cẩn thận là được, cũng may lần này nhảy qua ban công nhà dì, nếu ngã xuống đất thì sẽ nguy hiểm lắm.
Cù Tranh Viễn vẫn xin lỗi rồi phát bao lì xì cho dì.
(Hình thức chuyển khoản bằng Wechat)
Ánh mặt trời buổi chiều tà chiếu vào, trong không khí bụi bay lơ lửng, hắn ngước mắt nhìn về bóng hình đang loay hoay trong phòng bếp.
Tạ Diễn hôm nay mặc chiếc áo ngắn tay màu vàng nghệ sọc đen và quần thể thao, bộ dáng xoay qua xoay lại làm hắn liên tưởng đến chú ong mật nhỏ.
Ánh chiều tà phủ lên người hắn một lớp viền vàng mịn như nhung,, Cù Tranh Viễn đang thất thần, thẳng đến khi Tạ Diễn hỏi hắn lần thứ hai, hắn mới "Hơ" một tiếng: "Cái gì?"
"Bò bít tết anh muốn ăn chín bao nhiêu phần?"
"Chín hoàn toàn."
Tạ Diễn bỏ nước sốt đã pha xong qua một bên, dựa theo công thức cắt bơ thành từng miếng: "Không phải mấy người như anh đều ăn chín bảy phần sao."
Cù Tranh Viễn: "Ai nói với cậu?"
"Trên TV diễn như vậy." Tạ Diễn nói.
Cù Tranh Viễn cười chế nhạo: "Cậu có thể nấu chín đã không tồi, còn nếu mới chín vài phần, để anh đây nấu cho chín."
Tạ Diễn bỏ điện thoại xuống, bắt chước phết một lớp bê lên chảo, sau khi bật lửa, mùi thơm nồng nàn của bơ nhanh chóng tỏa ra khắp nơi.
Bò bít tết từ ngăn đá lấy ra, còn chưa rã đông hoàn toàn, vụn đá và lửa đụng độ với nhau,bốc khói nghi ngút, dầu nóng văng lung tung khắp nơi giống như bọt nước.
Tạ Diễn bị dầu bắn trúng, kêu lên "Shh", theo phản xạ thu tay giấu ra sau lưng, lại đụng trúng người đứng sau, cậu xoay người nhìn thoáng qua: "Sao anh vào đây được?"
Cù Tranh Viễn đỡ vai cậu, cúi đầu quan tâm hỏi: "Có bị bỏng không?"
"Không." Tạ Diễn chà xát cánh tay, chỗ mới vừa bị dầu bắn lên đã không còn cảm giác gì.
Trong chảo vẫn đang bốc khói, cậu một tay cầm đũa một tay cầm thìa vét bột, lại lần nữa lao vào chiến đấu.
"Mặc tạp dề vào đi, nếu không dầu mỡ dính trên quần áo giặt không sạch." Cù Tranh Viễn đứng phía sau cậu nói, thuận tay lấy tạp dề trên móc đính tường xuống.
Cái tạp dề này là lúc mua đồ gia dụng trong phòng bếp được tặng kèm, từ lúc mua đến giờ chưa ai dùng qua, màu vàng nhạt, mặt trên còn có in hình phim hoạt hình, quá hợp với phong cách thường ngày của Tạ Diễn.
.
Đam Mỹ Hiện Đại
Tạ Diễn sợ chiên cháy, vội vàng lật bò bít tết, chưa nhìn cái nào, còn tưởng rằng đây là loại nửa chín nửa sống người ta hay nói.
"Không thấy tôi đang bận lật bít tết sao, anh đeo giúp tôi đi."
Ánh chiều tà cuối cùng chiếu vào vào phòng bếp, làm dịu đi những đường nét lạnh lùng.
Cù Tranh Viễn vòng ra sau cậu, một tay cầm dây đeo cổ của tạp dề, đầu tiên ướm thử lên người mình xác định mặt trái mặt phải, tiếp theo duỗi tay, từ bên người Tạ Diễn tròng qua, đeo dây lên cần cổ thon dài.
Dính sát nhau quá, Tạ Diễn cảm giác có cái gì đụng vào lỗ tai mình, lập tức né sang bên cạnh, hai tay cứng đờ lật bò bít tết.
Dầu nóng trong chảo văng khắp nơi, Cù Tranh Viễn liền đứng ở đằng sau cậu.
"Không biết đã chín chưa." Tạ Diễn khom lưng, dùng đũa chọc chọc bò bít tết, bên trong trào ra một chút máu loãng nhạt màu, nhìn có vẻ là chưa chín đâu.
Cửa sổ phòng bếp hé mở, một cơn gió thổi qua, thổi cho mái tóc ngắn sau gáy cậu bay bay, cằm Cù Tranh Viễn bị cọ thấy hơi ngứa, giơ tay sờ sờ, nhưng lại không còn cảm giác gì.
Hắn rất cao, lại gần có thể thấy xoáy tóc trên đỉnh đầu Tạ Diễn, thậm chí có thể ngửi được mùi dầu gội thoang thoảng.
"Tôi thấy chắc đã chín bảy phần rồi đó!" Tạ Diễn bỗng nhiên ngẩng đầu, cái ót trực tiếp đâm vào cằm hắn, "Áu" ngẩng đầu lên: "Anh làm gì thế?"
Cù Tranh Viễn che cằm dở khóc dở cười: "Cậu đâm tôi mà còn hỏi tôi?"
"Đâm" cái gì mà "đâm"?" vành tai Tạ Diễn bị hoàng hôn chiếu đến phiếm hồng, "Anh có biết dùng từ không? Đó gọi là đụng, không cẩn thận lỡ đụng vào."
Cù Tranh Viễn: "Đâm với đụng có gì khác nhau sao?"
Tạ Diễn hừ nhẹ một tiếng, không thèm để ý đến hắn.
Cánh tay Cù Tranh Viễn một lần nữa vòng qua eo cậu, cầm theo hai sợi dây, hơi khom lưng, cánh tay và đầu ngón tay đồng thời dùng lực.
Eo Tạ Diễn thon, dây thừng dư ra tới một khúc lớn, cũng đủ để hắn buộc thành một cái nơ con bướm xinh đẹp.
Sau khi buộc xong, hắn không tự giác nhìn chằm chằm cái eo thon gầy của Tạ Diễn.
Con trai sao eo lại nhỏ như vậy? Cảm giác ôm gọn bằng một tay......!Thậm chí còn có thể nhấc lên.
"Thơm quá!"
Tạ Diễn dùng cái xẻng đặt bò bít tết lên dĩa sứ, rưới nước sốt chuẩn bị lúc nãy lên, thêm mấy bông cải xanh và hạt bắp trang trí.
"Quả thực là tác phẩm nghệ thuật." Cậu vỗ tay nhiệt liệt.
Cù Tranh Viễn thu hồi tầm mắt và mấy cái suy nghĩ lung tung, cười nhạo một tiếng: "Cái này à? Cái cục "ấy ấy" của Hổ Tử quả thật là tác phẩm có một không hai."
Tạ Diễn liếc xéo hắn: "Anh thật ghê tởm."
Cù Tranh Viễn khom lưng ngửi chút, thịt không cháy, mùi khá thơm, cũng không biết ăn vào vị thế nào.
"Có phải anh không thích trứng chiên không?" Tạ Diễn hỏi.
"Sao cậu biết?" Cù Tranh Viễn hỏi lại.
"Lần trước nấu mì cho anh anh không có ăn trứng gà trong tô, lần này không nấu cho anh nữa." Tạ Diễn nói.
"Tôi thích ăn trứng luộc lòng đào." Cù Tranh Viễn nghiêng người, từ góc độ này, chỉ có thể thấy lỗ tai nhỏ của cậu, "Cậu biết làm không?"
Tạ Diễn nhẹ nhàng nói: "Cái này có gì đâu, còn không phải là đừng nấu chín quá sao."
Lúc ăn cơm, Cù Tranh Viễn mới biết đây là Tạ Diễn lần đầu tiên nấu bò bít tết và mì ý, cậu ta còn không biết dùng dao nĩa, có điều hương vị không tệ lắm, khá hơn nhiều so với tưởng tượng của hắn.
Hổ Tử ngồi ở trên ghế nhìn, Tạ Diễn cắt từng miếng thịt đút cho nó.
"Đúng rồi, bắt đầu từ ngày mai thời gian nghỉ ngơi của tôi có thể sẽ không ổn định, cậu không cần chờ tôi cùng nhau ăn cơm." Cù Tranh Viễn nói.
"Anh muốn làm gì thế?" Tạ Diễn hỏi.
"Tôi kí hợp đồng với CG, tiếp theo muốn đi học, học rất nhiều cái." Cù Tranh Viễn nói.
"Thật hả? Vậy thì tốt quá!" Tâm tình áy náy của Tạ Diễn lúc trước hóa thành hư vô, còn hưng phấn hơn Cù Tranh Viễn, "Vậy sao anh không nói sớm chút đi, bằng không tôi đã làm thêm chút đồ ăn chúc mừng anh."
Cù Tranh Viễn ăn xong, buông dao nĩa lau miệng: "Chỉ là kí hợp đồng thôi, đâu có gì ghê gớm, nếu có cơ hội đóng phim chúng ta lại ăn mừng."
"Vậy khi nào ánh có thể đóng phim?" Tạ Diễn hỏi.
"Không biết," Cù Tranh Viễn đút miếng bông cải xanh cho Hổ Tử, "Loại chuyện này bảy phần dựa vào nỗ lực còn chín ba phần còn lại dựa vào may mắn, không vội vã được."
Tạ Diễn: "......"
Sau khi ký hợp đồng với CG, những tháng ngày rảnh rỗi của Cù Tranh Viễn không còn tồn tại nữa.
Bởi vì hắn không tốt nghiệp trường sân khấu điện ảnh, nên phải trải qua nhiều khóa đào tạo khác nhau, tựa như một sản phẩm, từ thiết kế gia công đến đóng gói đưa ra thị trường, phải trải qua một chặng đường dài lâu, gian khổ.
Có một khoảng thời gian rất dài, hắn đều là sáng sớm ra cửa, đến buổi tối tám chín giờ mới trở về, Hổ Tử một ngày ba bữa và vệ sinh cá nhân đều giao cho Tạ Diễn phụ trách miễn phí.
Tạ Diễn mỗi ngày cơm nước xong sẽ lên lầu đọc sách, lúc Cù Tranh Viễn về đến nhà sẽ không lên lầu chào hỏi cậu, vậy nên hai người ba bốn ngày cũng không gặp nhau lần nào, có điều giấy ghi nhớ lại dùng hết rất nhiều.
Đêm trước ngày khai giảng, Tạ Diễn không trọ ở trường, sắp ngủ bỗng nhiên nhận được tin nhắn của Chung Vị Thời, nói là đã có công việc làm thêm.
Chung Vị Thời: Có thể làm mọi lúc mọi nơi, không mệt, có thể làm ở nhà, không cần kinh nghiệm không cần bằng cấp! Chỉ cần một cái máy tính có thể sử dụng!
Tuy rằng nghe rất giống quảng cáo lừa đảo, nhưng Tạ Diễn vẫn rất chờ mong trả lời: Làm gì á?
Chung Vị Thời nghiêm túc: Tao có một đồng nghiệp, gã ta đang làm nghề phiên dịch, làm chút công việc kiếm sống làm phụ đề cho video, gã gửi video cho mày, gã lấy % mày lấy %.
Tạ Diễn: Làm phụ đề phim? Tao làm không được, trình độ tiếng Anh của tao chưa tốt lắm, làm sao nghe hiểu được?
Chung Vị Thời: Đàn ông làm sao có thể nói mình không được, yên tâm đi, đều là mấy video ngắn, không phải phim, mày dịch xong gã còn kiểm tra lại lần nữa, coi như là rèn luyện thính lực đi, nếu có thời gian tao cũng làm.
Tạ Diễn nghĩ ngợi: Vậy được rồi, trước tiên tao dịch thử một cái xem, nếu không được thì bỏ.
Chung Vị Thời gửi một số QQ tới, sau khi Tạ Diễn thêm bạn bè, đối phương gửi tới một tệp, bên trong có quy trình chỉnh sửa biên tập video và một tài liệu.
(Một cái app nhắn tin bên Trung Quốc)
Trong tài liệu là hướng dẫn làm thế nào để thêm phụ đề, nội dung ngắn gọn, Tạ Diễn học trong ba phút.
Cái người có tên tài khoản là Đằng Vân lại gửi tiếp cho cậu một cái liên kết để tải video về, nói dịch xong trực tiếp chia phần trăm với gã là được, dịch một video sẽ chuyển cho cậu tệ(~VNĐ), điều kiện đầu tiên là muốn bảo đảm chất lượng, không được tiết lộ nội dung của bộ phim ra ngoài.
tệ đối với Tạ Diễn mà nói đã là cái giá trên trời, cậu liên tục phát biểu tượng cảm xúc dập đầu cảm ơn.
Một video tệ, nói cách khác chỉ cần dịch video là có thể trả hết nợ.
Trong lúc tải video xuống, Tạ Diễn hăng hái lên kế hoạch cho công việc làm thêm bán thời gian này của mình,, sáng sớm, nghỉ trưa và thời gian tự học đều có thể tận dụng, mỗi ngày dành chút thời gian dịch hai cái.
Có điều nghe có hiểu đầy đủ không mới là vấn đề.
"Đinh đong", tiếng phần mềm nhắc nhở.
Tạ Diễn dựa theo hướng dẫn trong tài liệu mở hồ sơ, trên màn hình xuất hiện hai người đàn ông Âu Mỹ, đang ngồi ở trên giường chơi game, bối cảnh ánh đèn có chút tối tăm, như là ở tầng hầm, trên tường còn treo đàn ghi-ta.
Tạ Diễn thầm cầu nguyện trong lòng ngàn vạn lần đừng là mấy cái phim phóng sự nghiêm túc, nếu không cậu sẽ không thể dịch nổi.
Cậu nhìn thoáng qua thanh tiến trình, tức khắc cảm thấy tiền bị rút đi một chút, đoạn video này dài hơn ba mươi phút, lời thoại chắn chắn siêu nhiều.
Màu da và vóc dáng của hai người đàn ông kia khác biệt rõ ràng, cái người cao kia da màu lúa mạch khỏe mạnh, người lùn hơn một cái đầu da trắng, từ cánh tay lộ ra ngoài có thể thấy thân hình gã khá gầy.
Tạ Diễn sợ không nghe được đối thoại, cố ý vặn lớn âm lượng.
Hình ảnh trung, hai người nam nhân ăn ý mà nghiêng đi thân, thâm tình chân thành mà đối diện.
Đầu tiên là bản xem trước đơn giản, Tạ Diễn đang chuẩn bị mở bao hạt dưa cắn, người đang ông cao to bỗng nhiên xoay người đẻ cái người lùn, mãnh liệt hun môi, âm thanh lúc hôn và tiếng rên rỉ của người lùn đang giãy dụa từ trong loa phát ra.
"Đkm!" Tạ Diễn bị dọa đến lá gan muốn nứt ra, vẻ mặt đờ đẫn, lưng tựa sát chỗ tựa lưng của ghế dựa, sửng sốt khoảng chừng mười giây, trong bụng một đống nghi hoặc mới sợ hãi kêu lên, "Mẹ nó đang làm cái quần què gì vậy!"
- ----------Rồi rồi tui biết Tạ Diễn dịch trúng cái gì rồi nghen(^-^)-------------------.