Một tuần một chương làm tui thấy tội lỗi dễ sợ.
Cứ đà này thì chắc qua năm sau mới xong.
- -------------------------
Chương : Giang Trình rít gào: "Nó là cậu của mày đấy!"
Hôm nay Cù Tranh Viễn ăn mặc rất long trọng, một cái áo trench coat mẫu mới nhất của năm nay, phần eo hơi thu lại, hàng cúc áo thẳng thớm và đai lưng không đều rũ ở hai bên hông, quần tây lông dê, là ủi phẳng phiu trơn bóng, sang trọng nho nhã.
Tạ Diễn cực ngạc nhiên vì tạo hình của hắn, nhưng để ý hơn vẫn là bánh kem trên tay hắn.
"Đây cũng là fans anh tặng?"
"À," Cù Tranh Viễn giơ tay đưa qua, "Tôi không thích ăn, cho cậu."
Tạ Diễn sung sướng hài lòng ôm bánh kem, nhỏ giọng cảm khái: "Làm nghệ sĩ cũng thật hạnh phúc."
Cù Tranh Viễn cố nặn ra một nụ cười gượng gạo: "Cũng tàm tạm."
Có cậu mới hạnh phúc.
Tiêu Hằng Vũ gần như mới nửa lớp đến đây trông tiệm, dưới mười tám cái bóng đèn, lóe sáng đến hai mắt hắn đây suýt mù.
Trong tiệm người nhiều, Cù Tranh Viễn vất vả lắm mới đợi được một góc an tĩnh góc không tiếng ồn, dẫn Tạ Diễn đến ngồi đối diện hắn.
Hắn vừa đặt hoa và áo khoác đặt sang bên cạnh chuẩn bị gọi món, con đỉa bám đít họ Tiêu cũng theo vào, còn lớn mật ngồi bên cạnh Tạ Diễn, bày đặt trước mặt hắn gọi nước hoa quả pha nước chấm cho Tạ Diễn, ân cần giống hệt người giúp việc Philippine.
Cù Tranh Viễn cũng không cam lòng yếu thế, chuyên chọn món Tạ Diễn thích ăn mà gọi, nướng thịt bò, vớt bộ lòng, nhìn thấy hai má phúng phính căng tròn như Hamster của cậu liền có một loại cảm giác thỏa mãn lạ thường.
Hai đứa bạn cùng lứa tuổi đi với nhau thì đề tài chung rất nhiều, từ bài kiểm tra tháng, công việc làm thêm, sách vở, manga anime đến buôn dưa lê bán dưa chuột về chuyện yêu đương nhăng nhít, trời Nam biển Bắc đều có thể nói chuyện, toàn bộ quá trình Cù Tranh Viễn không chen mồm vào được, chẳng hiểu sao có cảm giác mình mới chính là bóng đèn.
Hắn rốt cuộc được khai sáng và ý thức một việc —— hắn và Tạ Diễn vốn dĩ không yêu đương với nhau.
Hắn nhớ rõ rành rành lúc trước Tạ Diễn từng nói, cậu và Tiêu Hằng Vũ chỉ là quan hệ bạn cùng lớp và bạn cùng phòng, nhưng chầu này xem ra, cảm giác của Tiêu Hằng Vũ đối với Tạ Diễn chắc chắn không ngừng lại ở đó.
Con trai giúp con trai lột vỏ tôm không khỏi cũng quá mờ ám mà, dù sao hắn cũng không vui vẻ lúc lột tôm cho Giang Trình tí nào.
Nếu nói có chuyện gì xấu hổ hơn việc ba người cùng nhau ăn cơm ở Lễ Tình Nhân, đó chính là người mình thích đã ngồi đối diện hắn, nhưng vẫn đang ăn đồ ăn người khác từng đụng qua.
Nhìn dáng vẻ ai đến cũng không cự tuyệt của Tạ Diễn, lại hồi tưởng vì đêm nay mình đã chuẩn bị bao nhiêu thứ, cảm thấy thật sự châm chọc, hắn càng ăn càng bực, cuối cùng dứt khoát buông đũa.
Tạ Diễn ngẩng mặt khỏi chén, trong miệng còn ngậm cánh gà, ngọng nghịu không rõ hỏi: "Ang ăng ngo gòi a (Anh ăn no rồi à)?"
Cù Tranh Viễn ôm cánh tay: "Không có gì tôi thích ăn hết."
"Chứ không phải toàn là anh gọi sao?" Tạ Diễn cảm thấy có chút không thể hiểu được, "Vậy bằng không anh muốn ăn cái gì? Một lát tôi cùng anh đi mua nhé."
Cù Tranh Viễn liếc Tiêu Hằng Vũ một cái, nổi giận đùng đùng nói: "Không cần, các cậu từ từ ăn đi, tôi ra ngoài hít thở không khí."
Trong buồng vệ sinh của trung tâm thương mại đèn đuốc sáng ngời, nhân viên dọn vệ sinh mời vừa dọn dẹp, trong không khí còn thoang thoảng mùi thơm mát.
Cù Tranh Viễn rửa tay xong, cũng không vội vã lau khô, mà là nhìn mặt mình trong gương, lâm vào mờ mịt.
Vốn tưởng rằng buổi tối này sẽ là một khởi đầu thật tốt, lại không nghĩ rằng hoàn toàn lệch khỏi quỹ đạo, hắn bắt đầu hoài nghi cảm giác Tạ Diễn đối với hắn có phải không giống với mình tưởng tượng ra hay không.
Nếu thực sự có ý tứ, vậy có thể nào lúc Lễ Tình Nhân đi hẹn hò mà lại gọi một mớ bòng đèn tới như vậy sao?
Hoặc có thể nói, đây là dấu hiệu từ chối?
Những phương thức Giang Trình bày cho để đoán thử đối phương có thích mình hay không, đều là nhằm vào chuyện yêu đương với người khác phái, đồng tính thì nên dùng phương thức nào để đánh giá?
Hắn xoa mặt, càng xoa càng không có tinh thần.
Di động trong túi vang lên, hắn chờ mong móc ra, sau khi phát hiện là Giang Trình, khóe mắt lại rũ xuống.
"Gởi tin nhắn cho cậu sao không trả lời lại hả, buổi tối cùng ăn cơm không? Dẫn theo cô bạn gái kia của cậu luôn," Giang Trình cười xấu xa nói, "Tôi thuận tiện đem vài thứ cho cậu."
Cù Tranh Viễn thành thật nói: "không dùng đến."
Giang Trình cả kinh: "Tình huống như thế nào?"
Cù Tranh Viễn bực bội gãi gãi tóc, mái tóc hoa hòe lòe loẹt trong nháy mắt đã rối tung: "Tôi cảm thấy có thể tôi hơi xúc động rồi......"
Giọng điệu mang chút sám hối làm trong lòng Giang Trình càng thêm hết hồn: "Cậu không mang áo mưa đã đè con người ta ra địu à? Vậy mà gọi là xúc động một chút!"
"......"
"Chuẩn bị đám cưới chạy bầu?" Giang Trình hỏi.
Thật ra hắn cũng muốn làm con người ta có bầu lắm, nhưng khổ nỗi kiểu này thì sao làm được.
Giang Trình không sợ chết trêu chọc: "Cậu nói xem cậu có thể đẻ con trước bố cậu hay không nhò? Sau đó cháu trai của bố cậu còn lớn tuổi hơn cả con trai ổng ha ha ha ha ha ha ha......!Tôi cười tụt quần luôn."
Tuy rằng Tạ Diễn sinh con thì không thực tế, nhưng Cù Tranh Viễn nghe xong cũng cười thành tiếng.
Cù Tranh Viễn đột nhiên rời khỏi ngược lại mới có cảm giác tồn tại, Tạ Diễn nhìn bó hoa tươi nằm một góc sô pha và bánh kem dâu tây trên bàn, càng nghĩ càng cảm thấy kỳ quái, chờ đến lúc cậu quyết định buông chén đũa đuổi theo, đã không thấy Cù Tranh Viễn đâu hết.
Gọi điện thoại, đang ở chế độ máy bận.
Ước chừng đợi hơn năm phút, điện thoại Cù Tranh Viễn rốt cuộc cũng nghe máy, nhưng người đã đi rồi.
Tạ Diễn sửng sốt: "Anh không phải còn chưa ăn no sao, anh đi đâu đó?"
"Giang Trình tìm tôi ăn cơm, cùng mấy đứa bạn cũ tề tựu, buổi tối tự cậu về nhà đi."
"À, thế à......" đáy lòng Tạ Diễn nổi lên chút mất mát, cậu có thể cảm nhận được cảm xúc của Cù Tranh Viễn đêm nay không đúng lắm, nhưng lại không thể nói không đúng chỗ nào.
"Có thể là cảm thấy ăn lẩu với tụi mình nhàm chán quá đó." Tiêu Hằng Vũ nói, "Cậu đừng làm phiền ảnh, cứ ăn xong đi, một lát đi gắp thú không?"
Tạ Diễn lắc đầu: "Tui không cần, cái cần gắp thú yếu sinh lí lắm, căn bản không gắp được."
Tiêu Hằng Vũ cười nói: "Tui gắp cho cậu, tui có thẻ hội viên, bên trong còn hơn hai trăm tệ chưa dùng."
"Ồ tố kề." Cậu và Tiêu Hằng Vũ cùng nhau ăn sạch cái bánh kem dâu tây kia luôn.
Buổi tối còn bài tập về nhà phải làm, Tạ Diễn không dám ở lại sảnh trò chơi lâu quá, sau khi gắp được một con thỏ bông đã cảm thấy mỹ mãn về nhà.
Hổ Tử đã đói meo đói mốc, chạy đến bên chân cậu kêu meo meo, Tạ Diễn làm xong nhiệm vụ của một bạn sen cần cù, lên lầu làm bài tập.
Bất tri bất giác,đã hơn hai tiếng trôi qua, dưới lầu vẫn không có chút động tĩnh, cậu đi ra ngoài ban công thăm mèo.
Hồi tết khi Cù Tranh Viễn có mua vài cái đèn ngôi sao treo trên cửa sổ ở ban công, vẫn chưa lấy xuống, giờ phút này đang lập loè ánh sáng màu vàng nhạt ấm áp.
Cậu bỗng nhiên nhớ tới trên ban công của cái biệt thự siêu lớn nhà Cù Tranh Viễn cũng có đèn ngôi sao giống cái này, cái đêm đầu tiên gặp mặt, bọn họ mặt mũi trợn trừng chùi đít cho Hổ Tử, Cù Tranh Viễn còn đưa khăn ướt dính shit của Hổ Tử hù dọa cậu.
Hình ảnh rõ ràng như hôm qua, cậu nhéo nhéo khuôn mặt béo ú của Hổ Tử, nhoẻn miệng cười.
Thành phố yên tĩnh, mây mù che khuất ánh trăng dần dần tiêu tán, từ phía chân trời hiện ra ánh sáng lạnh lẽo.
Trong quán bar nằm trên đường Nam Thanh, ca sĩ phòng trà hát một bài hát tiếng Anh tiết tấu chậm rãi.
Trên trần sân khấu gắn một quả đèn cầu thật lớn, chậm rãi xoay tròn, ánh sáng lấp lánh thoáng qua trước mặt Cù Tranh Viễn.
Điều hòa trong phòng độ ấm rất cao, hơn nữa uống chút rượu, hắn nóng đến mức gò má phiếm hồng, tháo khăn quàng cổ xuống, cởi áo khoác ra.
Cái bàn tròn nhỏ trước mặt còn đặt vài ly rượu Cocktail và chút đồ ăn nhẹ, nhân viên phục vụ mặc đồng phục lúc đi qua hỏi bọn hắn có cần dẹp li rỗng không.
Cù Tranh Viễn gật gật đầu: "Mang thêm cho tôi hai viên kem, một ly Hawaii, một ly hoa hồng hun khói."
"Dạ vâng." Phục vụ sinh nhanh chóng ghi nhớ, lại ngẩng đầu xác nhận với hắn thêm một lần.
"Cậu còn uống nữa à?" Giang Trình kinh ngạc cảm thán.
"Mai không có việc gì làm, nghỉ ngơi." Cù Tranh Viễn cầm cái li trước mặt hớp một ngụm.
Mấy bạn học cũ đã đi rồi, chỉ để lại Giang Trình và hắn bơ vơ trên một băng ghế sofa dài cách sân khấu không xa.
Trên sân khấu là một cô gái trẻ trung xinh đẹp đang hát, tiếng ca trong trẻo, thường hay liếc mắt nhìn xuống hắn, lúc Cù Tranh Viễn nhìn qua lại, cô ta lại nhanh chóng né tránh.
Qua vài lần, mặt cô ta đỏ bừng, một khúc ngắn còn hát không thành tiếng.
Ba bài hát kết thúc, là thời gian ngắn ngủi để xuống sân khấu nghỉ ngơi, chắc là vào phòng nghỉ uống miếng nước trang điểm lại, nhưng hôm nay cô ta lập tức đi về phía ghế dài của Cù Tranh Viễn.
Ánh mắt của người chung quanh dõi theo từng bước chân cô, cùng nhau dời tầm mắt đến đây.
Cô ta lấy hết can đảm hỏi Cù Tranh Viễn có bạn gái không.
Giang Trình lập tức lải nhải: "Không có không có, cậu ta đã độc thân năm, chỉ chờ em xuất hiện đó."
Cù Tranh Viễn liếc mắt nhìn anh một cái.
"Vậy có thể thêm bạn bè WeChat không?" Giọng của cô gái lúc nói chuyện run lẩy bẩy.
Trước công chúng không thể để con gái nhà người ta mất mặt được, Cù Tranh Viễn vô cùng ga lăng giao ra mã QR, sau khi thêm bạn bè thành công câu đầu tiên chính là: Thật xin lỗi.
Nụ cười của đối phương cứng đờ, nhưng mau chóng trả lời lại: Là em mới nên xin lỗi, quá đường đột, anh đã có người mình thích rồi à?
Cù Tranh Viễn: Ừm.
Đối phương hỏi: Theo đuổi?
Giang trình còn tưởng rằng bọn họ đang tán gẫu, hưng phấn trêu ghẹo: "Nhân duyên với con gái không tồi nhá, vậy mà cũng được nữa, sao không có ai chủ động thêm bạn bè với tôi chứ."
Cù Tranh Viễn chính vội vàng trả lời tin nhắn, theo bản năng đáp lại: "Nhân duyên với con gái không tồi thì có cái tác dụng qué gì."
"Cậu thật là được tiện nghi còn khoe mẽ!" Giang Trình nhấp miếng rượu bạc hà, cười bỏ ly rượu xuống, một lúc sau mới thấy có gì đó hơi sai sai, "Lời của cậu vừa rồi là có ý gì thế hả?"
Cù Tranh Viễn cũng phản ứng, giả ngu: "Cái gì mà ý với chả tứ?"
"Cậu nói mấy lời Nhân duyên với con gái không tồi thì có cái tác dụng qué gì là có ý gì? Lời nói của cậu có ẩn ý!" Giang Trình hét lên.
Cù Tranh Viễn bị chọc trúng tâm sự, tâm phiền ý loạn thả điện thoại xuống, gắp hai miếng khoai tây chiên nhét vào miệng.
Hắn càng không trả lời, Giang Trình càng hăng hái, chọt chọt ngực hắn, gằn từng chữ một: "Thằng, này, sao, mày, kì, cục, kẹo, vậy, hả!"
Cù Tranh Viễn lại gắp miếng khoai tây chiên khác chấm sốt: "Chỗ nào mà kì cục?"
Giang Trình híp mắt: "Chứ chẳng lẽ còn muốn nhân duyên với đồng tính?"
Trong đầu Cù Tranh Viễn lập tức hiện lên một gương mặt tươi cười.
Hắn chần chờ trong giây phút ngắn ngủi làm Giang Trình kinh ngạc không thôi: "Không lẽ cậu thật sự thích con trai à?"
Cù Tranh Viễn quay đầu nhìn anh.
Giang Trình nhanh chóng trùm áo khoác lên: "Tôi không phải."
Cù Tranh Viễn nốc một hơi.
Chất cồn tạm thời làm tê liệt hệ thần kinh của hắn, tư duy và ý thức của thôi thúc hắn nói ra những cảm xúc của mình.
Một ly hoa hồng hun khói xuống bụng, hắn xoa xoa miệng: "Cậu còn nhớ nhóc gay mà hôm bữa tôi kể với cậu không?"
"Hả." Giang Trình đã bị hắn dọa sợ tới mức trợn mắt há hốc mồm, "Cậu không phải là......"
"Ừ." Cù Tranh Viễn cười thẳng thắn, "Tôi có chút thích thích người ta."
Giang Trình đơ người.
Cù Tranh Viễn và Giang Trình là bạn bè mặc chung một cái quần thủng đáy, không có gì riêng tư đáng nói, hơn nữa hắn đã biết Giang Trình không kỳ thị Gay, cho nên không hề giữ lại nói hết những chuyện đã trải qua trong khoảng thời gian này.
Mắt Giang Trình trừng lớn như chuông đồng, cả buổi mới nhấm nuốt tiêu hóa nổi từng câu từng chữ, nước miếng bay tứ tung rít gào: "Nó là cậu của mày đấyyy anh hai!"
Cù Tranh Viễn đã uống vài ly, giọng nói và biểu cảm đều phê phê ngáo ngáo: "Vậy thì sao, cũng đâu có quan hệ huyết thống, lên giường rồi thì không thể không gọi tôi là chồng mà."
Giang Trình cả kinh đến mức tóc dựng đứng, không thể tin tưởng nhìn hắn: "Tôi gọi đồ ăn không đủ nhiều đúng không, say thành như vậy."
Cù Tranh Viễn cười nói: "Tôi thật sự không có say."
Giang Trình hớp miếng rượu bình tĩnh lại: "Vậy cậu có cảm giác với người ta hồi nào hả?"
Cù Tranh Viễn ôm gối dựa cười ngây ngô, gò má hắn ửng đỏ, đang trong trạng thái say khướt.
"Tôi cũng không biết, nhưng những cảm giác mà cậu miêu tả ấy, tôi đều có."
Giang Trình không khỏi lo lắng cho hắn: "Nhưng nhóc ấy vẫn là cậu trên danh nghĩa của cậu đó, mối quan hệ này làm sao tiến triển được?"
"Không phải còn chưa kết hôn sao, có thể hay không thành còn chưa biết được đâu, ông bà nội của tôi không thế nào đồng ý, hôn sự cũng vẫn trì hoãn." Cù Tranh Viễn thở phào nhẹ nhõm, "Tôi cảm thấy tôi rất hư hỏng, tôi chẳng hy vọng hôn sự của bọn họ có thể thành tí nào, Tạ Diễn cũng không hy vọng việc này có thể thành."
"Cũng bình thường mà." Giang Trình quàng vai hắn, "Nếu là tôi, tôi đã sớm quậy banh nóc."
Hai tay Cù Tranh Viễn ôm ngực, nhìn chằm chằm miếng chanh trên miệng ly ngây người.
"Bố tôi cảm thấy tôi không có tiền đồ nhỉ, từng tuổi này còn muốn sinh đứa thứ hai, nhưng mà thật sự thì tôi không có tiền đồ mà." Giọng hắn nói chuyện rất nhỏ, càng giống lầm bầm lầu bầu hơn, có điều Giang Trình vẫn nghe thấy.
Thật ra anh cũng hiểu rõ tâm tình của Cù Tranh Viễn, bọn họ đều sinh ra và lớn lên trong gia đình giàu có.
Người đi trước sáng lập cơ nghiệp khổng lồ, kẻ đi sau rất khó vượt qua được, tưởng chừng như là đỉnh cao nhân sinh, thật ra là vách núi cheo leo.
Từ khi sinh ra, đã bị dán cái mác con trai của XXX, kế thừa gia sản sẽ bị nói là ăn bám cha mẹ, ra ngoài gây dựng sự nghiệp lại bị người nhà ghét bỏ bất hiếu.
Gây dựng sự nghiệp thành công thì rất hiếm, gây dựng sự nghiệp thất bại người người cười chê.
Nhiều lần Giang Trình hâm mộ cũng rất bội phục Cù Tranh Viễn, anh không có dũng khí lớn như Cù Tranh Viễn.
"Cậu mới có mấy tuổi, mấy lời này nói hơi sớm quá rồi đó." Giang Trình vỗ vỗ bờ vai của hắn an ủi.
Cù Tranh Viễn nhún vai, lại hỏi xin nhân viên phục vụ một phần trái cây, đồ uống có cồn càng uống càng khát còn có hơi buồn nôn.
Giang Trình hỏi: "Vậy tình huống của cậu và Tạ Diễn bây giờ như thế nào? Lễ Tình Nhân mà, sao cậu không ăn cơm với cậu ta?"
Lời này chọc đến tử huyệt, Cù Tranh Viễn quay đầu nhìn anh: "Tôi không biết em ấy có thích tôi hay không nữa."
Một người có lòng tự trọng rất cao, nếu không chắc chắn trăm phần trăm thì sẽ không có dũng khí thẳng thắng thừa nhận tình cảm của mình, bởi vì sợ thất bại, sợ rằng mình dũng cảm đơn phương sẽ đổi lấy một mớ hiểu lầm, sợ hãi trường hợp mất khống chế, xấu hổ.
Đặc biệt là giống Cù Tranh Viễn, một thanh niên có lòng tự trọng cực kì cao.
Giang Trình thật sự quá hiểu hắn, trước sau như một dâng lên ý tưởng xàm xí: "Vậy dò xét thử xem, chẳng hạn như tiếp xúc cơ thể hay gì gì đó."
"Tôi đã thử cách rồi." Cù Tranh Viễn đem chuyện đã trải qua cả buổi trưa và tiếng lòng thổ lộ ra hết, rồi sau đó lại tức giận nói, "Em ấy chẳng kiềm chế tí nào, đối xử với ai cũng tốt, đặc biệt là thằng ngốc to con họ Tiêu, mỗi ngày ngọt ngào dính nhau như hai cục thịt, đậu má tao cứ nhìn thằng đó là thấy phiền."
Giang Trình chống cằm tự hỏi một lát, đột nhiên nghĩ ra: "Cậu nói coi có phải nhóc ta cũng đang thử lòng cậu không nhỉ?"
Thần kinh Cù Tranh Viễn nhảy dựng: "Có ý gì?"
"Chính là cố ý mập mờ với người khác, muốn nhìn cậu có ghen hay không á, trên TV đều diễn như vậy, lúc này xem thử ai không nhịn nổi."
Cù Tranh Viễn tỉnh ngộ, vỗ đùi, vui mừng ra mặt: "Cậu nói rất có đạo lý đó, sao tôi không nghĩ ra vậy cà!"
- ---R^E--&U-----P –L()À---C-n t---ó-------------
Mấy chỗ tui để mày-tao là khi cảm xúc thay đổi nên sửa lại cho nó đúng tí xíu chứ tiếng Trung chỉ có ni với wo.
Tọi nghịp ông Viễn đi tin lời ông Trình >-.