Editor: Gạo Đen
Chương : hẹn hò
Lần cuối cùng Cù Tranh Viễn đi dạo công viên hải dương đã là chuyện của năm cấp ba, đi cùng Giang Trình và mấy đứa bạn trong lớp, lúc ấy lâu lâu mới được thả lỏng một lần, mọi người chỉ lo mập mờ xà nẹo với crush, chỉ có mỗi hắn, đeo camera trên cổ nghiêm túc chụp ảnh gấu bắc cực.
Về đến nhà mới phát hiện, mọe điện thoại Giang Trình toàn ảnh chụp chung với gái.
Bây giờ hắn mới hiểu được cảm giác của Giang Trình khi đó.
Gấu bắc cực nào đáng yêu bằng bạn trai hắn!
Cù Tranh Viễn giơ điện thoại, vừa định nói cục cưng chúng ta chụp ảnh cùng nhau đi, Tạ Diễn đã giành trước một bước: "Em muốn chụp với gấu bắc cực, anh đứng sau chụp cho tụi em một tấm đi
"......"
Thậm chí còn to gan chỉ huy: "Anh ngồi xổm xuống rồi chụp, như vậy trông em sẽ cao thêm chút."
"Hai ta còn chưa chụp tấm nào chung hết, em và con quỉ gấu này có gì mà chụp mãi thế." Cù Tranh Viễn chạy đến bên chỗ cậu, giơ tay choàng qua vai rồi điều chỉnh chế độ tự động.
Ánh đèn trong công viên mờ ảo, người lại đông, chờ cả buổi mới tìm được một góc độ thích hợp, Cù Tranh Viễn hơi khụyu gối, tốt bụng hạ mình để cao bằng cậu.
"Mặt em nhỏ xíu luôn." Cù Tranh Viễn nhéo nhéo quai hàm cậu.
Góc cạnh của Tạ Diễn không rõ ràng như hắn, vẫn còn vẻ múp múp của con nít, nhéo rất đã tay, quả là mềm như sắp chảy nước.
Tạ Diễn cười hí hí ngây ngô, đẩy điện thoại hắn lên cao một chút, để gấu bắc cực làm nền.
Gió lạnh trong công viên thổi tóc bay phất phơ, Tạ Diễn nghiêng người ôm eo Cù Tranh Viễn.
"Tách", thời gian và nụ cười xán lạn đều được giữ lại trong giây phút ngắn ngủi.
Góc độ, ánh sáng, nụ cười, hành động, tất cả đều vừa vặn, ngay cả gấu bắc cực cũng rất phối hợp nhìn về phía màn ảnh, chỉ là khi chụp, cánh tay Cù Tranh Viễn bị ai đó cọ trúng, có một khuôn mặt mơ hồ thoáng lướt qua, hắn muốn xóa đi chụp lại tấm khác nhưng Tạ Diễn sống chết cũng không muốn ôm hắn trước mặt mọi người nữa.
"Ông bác mới nãy nhìn chúng ta bằng ánh mắt rõ kì cục." Tạ Diễn ghé vào tai hắn nhỏ giọng thầm thì.
Cù Tranh Viễn dõng dạc: "Chắc đang hâm mộ tôi đây có người ôm đó."
Tạ Diễn ghé nửa người vào bức tường thủy tinh trong suốt, nhìn chằm chằm con gấu bắc cực vụng về kia: "Mắt nó đáng yêu quá trời luôn."
"Chỉ là cặp mắt đen như hai hột đậu thôi mà."
Cù Tranh Viễn đứng một bên, tìm đúng góc độ, chụp lén mặt Tạ Diễn vài tấm.
"Lông nó xù xù mềm mềm, em muốn sờ thử chút."
"Lông tôi cũng xù xù nè, sao em không nghĩ đến việc sờ tôi?" Cù Tranh Viễn đưa đầu qua, "Mới vừa cắt tóc đó."
Sờ tới rất là mềm, sờ lui lại có hơi đâm tay, Tạ Diễn đẩy ai kia ra xa: "Em thích vuốt Hổ Tử hơn."
Cù Tranh Viễn: "Vậy kiếp sau tôi đầu thai làm mèo của em, xong em phải chăm sóc tôi thật tốt nghe chưa."
"Không được, kiếp sau em cũng muốn yêu đương với anh nữa." Tạ Diễn nhỏ giọng nói.
Cù Tranh Viễn thỏa mãn cười to: "Vậy em cũng có thể đầu thai làm mèo luôn, chúng ta sinh một đám mèo con."
"Vậy lỡ em lại thành mèo đực thì sao?" Tạ Diễn hỏi.
Cù Tranh Viễn cười đen tối: "Có như nào thì em cũng là mèo mẹ thôi......"
Tạ Diễn hiểu ra rồi, cậu liếc hắn một cái, co chân đi mất.
Cù Tranh Viễn vội vàng đuổi theo, đụng vào vai cậu: "Em có là mèo đực tôi cũng sẽ tìm được em."
Tạ Diễn bị đụng đến lảo đảo, dùng sức đẩy người về phía sau.
Trước khi đi, Cù Tranh Viễn tốn rất nhiều tiền mới gắp được một con gấu bắc cực màu trắng tặng cậu làm kỷ niệm.(=))) chắc vẫn còn kay vụ em được trai tặng gấu bông)
Con gấu to bằng cái cặp, đôi mắt đen nhánh, vừa khờ vừa đáng yêu.
Tạ Diễn vùi đầu cọ cọ bụng gấu bắc cực, Cù Tranh Viễn cười nói, "Sướng lắm phải không, em có thể gối đầu lên được đó."
"Nồ nô em phải ôm nó ngủ nà." Tạ Diễn thơm lên đầu nó.
Tận mắt chứng kiến địa vị trên giường của mình sắp bị một con gấu cướp mất, Cù Tranh Viễn lập tức cướp cái con thú bông khốn này khỏi vòng tay Tạ Diễn: "Em đặt tên cho nó chưa?"
"Vậy tên Cù Tranh Hàng nhé, từ rày về sau nó là em trai ruột của anh rồi đó." Tạ Diễn nói.
Cù Tranh Viễn ngửa đầu cười to: "Sao em vẫn nhớ rõ chuyện đó vậy kìa."
"Cả đời cũng không quên được, anh đúng là đồ lừa đảo."
Khi ra khỏi công viên hải dương, sắc trời vẫn còn sớm, bọn họ chậm rãi theo dòng người rảo bước trên đường phố.
Mặt trời lấp ló giữa khe hở của những tòa nhà cao tầng, khoác lên toàn bộ thành phố một lớp viền vàng ấm áp, những áng mây mỏng lững thững trôi trên bầu trời, màu xám nhạt, lam đậm và lớp bột mịn hòa quyện vào nhau tạo thành một bức tranh phong cảnh hòa hợp đến lạ.
Tạ Diễn tay trái ôm gấu, tay phải cầm kẹo hồ lô dâu tây, đường phèn được nấu đến trong suốt, cắn một miếng là kêu răng rắc.
Tạ Diễn ngậm miếng dâu tây thiệt to, đút kẹo hồ lô đến miệng Cù Tranh Viễn.
Cù Tranh Viễn cắn miếng tiếp theo, quay đầu nhìn cậu.
Tạ Diễn ăn cái gì cũng rất hay liếm môi, ẩm ướt mềm mại, càng liếm càng đỏ, hắn gian nan nhẫn nhịn những xao động trong lòng, dời tầm mắt đi.
Tạ Diễn tìm trên mạng thấy gần đây có một sân trượt băng trong nhà mới mở, vé vào cửa đang giảm giá.
"Anh biết trượt băng không?" Tạ Diễn hỏi.
Cù Tranh Viễn đắc ý cười cười: "Ngại quá đê, anh đây năm đó là hoàng tử bé của bộ môn trượt băng nghệ thuật, là vận động viên quốc gia cấp hai đấy."
"Oa --" Tạ Diễn há to miệng cảm thán xong lại nhanh chóng khép mồm hỏi "Vận động viên cấp hai là gì?"
"......" Cù Tranh Viễn không nghĩ tới mình cũng có ngày được phổ cập khoa học cho kẻ giỏi giang hơn mình gấp tỉ lần này nên giải thích vô cùng nghiêm túc "Vận động viên chia thành rất nhiều cấp bật, cấp hai chính là đám trâu bò nhất được chọn trong đội tuyển của tỉnh, trên cấp hai là vận động viên cấp một, loại này thì hầu hết toàn là tốp dẫn đầu của các giải thi đấu quốc gia, tiếp theo là cấp quốc gia, cấp quốc tế, cuối cùng là vận động viên cấp Thế vận hội Olympic, em có thể coi như đó là các kì thi, thành tích của vận động viên tương đương điểm số, có thể tham gia thế vận hội Olympic là những cá thể nổi bậc nhất trong số vài tỷ dân cư trên thế giới."
Tạ Diễn nghe hiểu: "Túm cái quần lại là anh là một trong những thành viên có sức ảnh hưởng rất lớn?"
"......"
Tuy nói như vậy không sai nhưng giấy chứng nhận vận động viên cấp hai cũng không dễ lấy.
Không bao lâu sau Tạ Diễn đã được lĩnh giáo sức hút từ hoàng tử bé của bộ môn trượt băng nghệ thuật.
Sân trượt băng có hai cửa sổ bán vé, người xếp hàng cũng ít, Tạ Diễn trả tiền xong đã tìm được một đôi giày trượt băng thích hợp với mình.
Nhân viên công tác dẫn bọn họ xuyên qua một cái hành lang quanh co, cách một lớp cửa kính đã nghe được âm thanh giòn vang khi giày trượt ma sát với mặt băng.
Cửa ra vào của sân trượt băng này không lớn, nhưng bên trong là một không gian rất rộng, sân băng hình chữ nhật được xây dựng dưới lòng đất, thiết kế rộng như sân thể dục m ở trường học.
Hơi lạnh ập vào mặt, Tạ Diễn không khỏi rụt rụt cổ lại, ngồi trước cửa thay giày.
Hôm nay là cuối tuần, người trong sân băng khá nhiều, nhìn sơ qua đều là mấy cặp đôi tay trong tay cùng rong ruổi trên sân, hoặc là một nhà ba người, đương nhiên không thiếu những người mới học còn đang giữ xe đẩy run bần bật, bên cạnh là lũ chiến hữu đang vừa đứng cười vừa cầm điện thoại chụp hình lại.
Lúc trước Tạ Diễn chỉ từng chơi trượt pa-tin, trình độ dừng lại mức trượt không ngã sấp mặt, bởi vì Tạ Mạn sợ cậu té bể đầu nên không dám để cậu chơi linh tinh.
Đây là lần đầu tiên cậu đeo giày trượt băng, có hơi khác giày trượt pa-tin có bánh xe, đầu tiên là không dễ đứng vững, hơn nữa mặt băng lạnh căm căm, ẩm ướt trông không có cảm giác an toàn, hai tay cậu đỡ lan can, vẫn chưa thích ứng nổi với cảm giác rét lạnh từ sân băng, hai bắp đùi cũng đang run lẩy bẩy.
Giờ phút này, hoàng tử bé của giới trượt băng đã lượn một vòng làm ấm cơ thể đang lộn trở lại, hắn tay dài chân dài, bỏ tí sức lực đã chuồn ra thật xa, phanh lại cũng không đâm vào tường, mà là xoay một vòng, lợi dụng lực
nhị cấp hoa hoạt tiểu vương tử đã ở mặt băng thượng nhiệt thân một vòng đã trở lại, hơi dùng một chút lực liền đi đều không đơn đủ xoay tròn, lợi dụng tả ngoại nhận phụ trợ chống đỡ, hoàn thành một cái không trung quay người, chân phải lạc băng.
Tạ Diễn nhìn đến trợn tròn mắt.
"Thấy sao? Muốn tôi đỡ em không hả?" giọng Cù Tranh Viễn từ nơi xa từ từ vọng qua.
"Không được, giờ em có hơi đuối." hai chân Tạ Diễn hơi khụyu xuống, ghé vào lan can, "Giày trượt băng này không giống như em tưởng tượng, đứng cũng đứng không vững, em có cảm giác mình sẽ ngã phụt máu mũi chứ chẳng đùa."
"Có tôi ở đây, không ngã được đâu." lòng bàn tay Cù Tranh Viễn hướng về phía trước, làm tư thế xin mời, Tạ Diễn duỗi tay nắm.
Nói nghiêm túc thì đây xem như cái nắm tay chính thức đầu tiên của bọn họ, bàn tay Cù Tranh Viễn lớn hơn cậu một cỡ, nắm lấy vừa ấm áp vừa vững chãi.
Vi diệu vãi, rõ ràng là ăn thức ăn giống nhau, độ ấm trong nhà cũng giống nhau, nhưng làn da Cù Tranh Viễn ấm áp hơn cậu rất nhiều.
Tay phải Tạ Diễn nắm chặt lấy lan can, hai cái giò run rẩy không ngưng, cúi eo còng lưng, lọ mọ nhích lên phía trước hệt như cụ bà tuổi.
Cù Tranh Viễn vui vẻ lắm, ngoắc ngoắc tay: "Đưa luôn tay kia cho tôi."
"Ngã sml đó." Lúc Tạ Diễn nói chuyện vẫn đang khiếp đảm nhìn chằm chằm mũi giày mình, cậu luôn có dự cảm rằng giây tiếp theo mình sẽ té như một con chó ăn cít.
"Tin tưởng bạn trai nhà em chút đi chứ!"
Cù Tranh Viễn mặt không đổi sắc nói: "Em biết không, sổ tay hướng dẫn vận động viên trượt băng có liệt kê những điểm quan trọng như sau: mỗi khi chúng ta học trượt băng với người mới muốn không sợ té ngã thì đầu tiên phải ở bên cạnh bảo vệ người mới học thật tốt, không để người kia bởi vì bị thương mà mất hết lòng nhiệt huyết và sự tự tin, đây là sứ mệnh của mỗi vận động viên trượt băng nghệ thuật như tôi cần phải hoàn thành."
Tạ Diễn nghe xong từng câu từng chữ, vừa kinh ngạc vừa cảm động, hạ quyết tâm giao luôn tay phải mình ra: "Vậy vận động viên thảm quá trời nhỉ, nếu lỡ người mới học có thân hình và cân nặng tương đối bự thì sao hở anh?"
"Cái này......" mặt Cù Tranh Viễn lộ vẻ khó xử, "Tôi cũng không biết, vừa rồi tôi đang xàm xí mà."
"Đù!" theo bản năng Tạ Diễn muốn nhấc chân đá hắn, nhưng ngẫm lại tình cảnh lúc này, mặt mũi dữ tợn lại rụt trở về.
Bọn họ mặt đối mặt, cách nhau một cánh tay, hai bàn tay nắm chặt lấy nhau, Cù Tranh Viễn nhẹ nhàng lui về phía sau, mỗi bước đi vững vàng, đều đặn và hết sức đẹp đẽ.
Hồi tiểu học hắn đã biết trượt băng, cấp hai đội hắn đại diện cho trường học đi thi cấp tỉnh giành giải nhất, chân tay hắn phối hợp rất ổn, nhưng bởi vì chiều cao nên độ dẻo dai và linh hoạt của các cơ tương đối yếu, rất nhiều động tác có yêu cầu cao hắn không thể hoàn thành.
Hơn nữa việc học bận rộn, huấn luyện viên thương lượng với nhà trường đều không tán thành cho hắn luyện tiếp.
Nhưng dù sao trượt băng vẫn là môn thể thao hắn luyện tập lâu nhất và cũng am hiểu nhiều nhất.
Lúc ban đầu, Tạ Diễn như con chó ai mới lượm về, ngồi xổm trên mặt đất không chịu đứng lên, nhỏ yếu, bất lực, đáng thương, động một chút đã sợ tới mức kêu la oai oái, hấp dẫn vô số ánh mắt và tiếng cười cợt.
Dần dần, dưới sự bảo vệ của Cù Tranh Viễn, cậu thử đứng thẳng lên, tuy rằng đầu gối run bần bật, nhưng miễn cưỡng có thể trượt hai cái.
Cù Tranh Viễn ôm eo cậu xoay tròn một vòng.
Một cao một thấp, một đen một trắng, lồng ngực gần như đụng sát vào nhau, nhìn từ xa giống một đôi tình nhân đang khiêu vũ trên băng tuyết.
Cù Tranh Viễn dắt cậu, trượt về phía sau một bước dài, rong ruổi khắp sân băng, Tạ Diễn há miệng hít gió, đến sợi tóc cũng hạnh phúc dào dạt cong vút lên.
"Anh giống chó trượt tuyết ghê." Tạ Diễn cười nói.
"Suy ra anh là chó Husky hở." Cù Tranh Viễn càng trượt lẹ hơn.
Tạ Diễn căng thẳng quá trời: "Từ từ từ từ đi mà! Phía sau có người!"
Cù Tranh Viễn lập tức dừng lại, quay đầu lại nhìn thoáng qua.
"Bịch --" Tạ Diễn đâm thẳng vào một vòng tay ấm áp, đụng vào cơ bắp căng đầy của Cù Tranh Viễn khiến cậu đứng dậy phải xoa sống mũi mấy hồi.
Người trong sân càng ngày càng nhiều, cũng may kỹ thuật của Cù Tranh Viễn cũng ổn, bọn họ uyển chuyển luồn lách qua từng kẽ hở.
Một lúc sau, Tạ Diễn cũng có thể cùng tay cùng chân lượn lờ trên mặt băng như con cánh cụt con đang lắc lư, cả buổi Cù Tranh Viễn vừa đứng ở một bên quay phim vừa cười sái quai hàm, rát cả cổ.
"Anh cười mà như ngỗng kêu í." Tạ Diễn vừa dứt lời đã bị một cậu nhóc không biết từ đâu ra đụng ngã ngồi trên mặt băng, điện thoại Cù Tranh Viễn cũng bị văng ra ngoài.
Thằng nhóc bị dọa xém xỉu, lồm cồm bò dậy khỏi mặt đất, luôn mồm nói xin lỗi.
"Không sao hết." Tạ Diễn nhặt điện thoại lên xoa xoa, may không vỡ màn hình, cậu bất ngờ phát hiện Cù Tranh Viễn đã cài tấm ảnh chụp chung ở công viên hải dương lúc nãy thành màn hình khóa.
"Té đau không em?" Cù Tranh Viễn đỡ khuỷu tay Tạ Diễn, túm người lên.
Tạ Diễn lắc đầu, cậu vốn tưởng té trên mặt băng sẽ rất đau, ấy vậy mà cũng chẳng ảnh hưởng gì nhiều, chỉ là quần có hơi ướt tí, cậu sờ soạng mông một hồi rồi đưa ra kết luận: "Gió thổi lạnh đít quá."
Cù Tranh Viễn cười tắt cmn thở.
Chơi mệt, Tạ Diễn mua bình nước khoáng, ngồi trên ghế đẩu nhỏ ven sân băng nghỉ ngơi.
Trong sân quanh quẩn một khúc dương cầm du dương, Cù Tranh Viễn lượn qua lượn lại trước mặt cậu theo nhịp, thỉnh thoảng lại gửi một nụ hôn gió nóng bỏng.
Đèn cầu trên đầu thong thả xoay tròn, dưới ánh đèn rực rỡ, Tạ Diễn lẳng lặng thưởng thức màn biểu diễn của anh người yêu.
Cù Tranh Viễn rất cao nhưng động tác lại uyển chuyển thanh thoát đến lạ.
Điệu nhạc đột nhiên lên cao, chân sau hắn đứng thẳng, không ngừng xoay tròn giống một con quay thật lớn, Tạ Diễn xem đến kinh hồn bạt vía, sợ hắn lỡ mất khống chế một cái sẽ té sấp mặt.
Hôm nay Cù Tranh Viễn mặc của cây đen, quần thể thao ôm lấy hai chân thon dài thẳng tắp, mỗi một lần nhảy lên không trung, Tạ Diễn đều ngồi đó đổ mồ hôi lạnh giùm hắn, nhưng lần nào hắn cũng có thể đáp đất vững vàng.
Rất giống một con thiên nga đen cao ngạo trên sân băng.
Ánh nhìn của mọi người xung quanh tập trung đến đây, có cứng họng nhìn trân trân, có khiếp sợ há hốc mồm nhưng phần lớn đều móc điện thoại quay phim lại.
Cù Tranh Viễn không luống cuống chút nào, thậm chí còn có thời gian liếc mắt đưa tình với Tạ Diễn.
Dưới sự chứng kiến của mọi người vây xem hắn hoàn thành một khúc ca.
Sân băng bỗng yên lặng một giây, sau đó tiếng vỗ tay văng lên bốn phía, Tạ Diễn vỗ tay theo rồi chắp hai tay quanh miệng hô to: "Trâu bò quá, làm thêm một khúc nữa đi."
"Muốn xem nữa thì đưa tiền đây."
Tiếng cười nắc nẻ vang lên khắp chốn, hai tay Cù Tranh Viễn chắp sau lưng, trượt đến trước mặt Tạ Diễn: "Em lạnh không?"
"Có hơi hơi."
Không biết vì sao tay Tạ Diễn rất lạnh, mặt cũng lạnh ngắt, Cù Tranh Viễn nắm lấy hai tay cậu chà xát, cảm thấy không có hiệu quả gì nên dứt khoát nhét vào bụng rồi đắp quần áo lên.
"Sao rồi? Đã ấm lên chưa?"
Cù Tranh Viễn đứng thẳng tắp trước mặt cậu như cây tùng cây bách, Tạ Diễn phải ngẩng đầu mới thấy rõ vẻ mặt của hắn, khóe môi cong cong rất đẹp, con ngươi sáng bừng như ánh sao Kim đêm hè.
Tạ Diễn nhịn cười không nổi.
Mới mấy tháng trước, Cù Tranh Viễn còn lấy bóng tuyết ném qua, thò hai bàn tay lạnh lẽo vào quần áo, vậy mà bây giờ đã học được cách ủ ấm tay cho cậu.
Cậu không ngừng cảm nhận được những thay đổi của Cù Tranh Viễn, thật sự phải thốt lên rằng: yêu đương con mẹ nó sướng vãi!
Dưới sự giúp đỡ của Cù Tranh Viễn, Tạ Diễn nhích từng chút một đến cửa nhưng ghế đã đầy người ngồi.
Cù Tranh Viễn không nói hai lời, khom lưng ngồi xổm xuống, cởi bỏ dây giày cho cậu: "Em đỡ vai tôi đi, nâng hai chân lên luôn."
Tạ Diễn đặt bàn tay lên bả vai dày rộng của hắn.
Cù Tranh Viễn cắt tóc, cái ót cạo ngắn củn, lúc cúi đầu, lộ ra cái cổ trắng nõn thon dài và hai đốt xương sống hơi nhô lên.
Tạ Diễn nâng chân, ma xui quỷ khiến duỗi tay sờ sờ sau ót hắn, lần mò vào trong quần áo.
Cù Tranh Viễn không những không rụt vai, còn hào phóng hỏi cậu sờ thấy sao.
"Ấm áp lắm!"
"Mỗi ấm áp thôi hả?"
"Sờ cũng hơi sướng."
"Sờ có đã tay hơn Hổ Tử không?"
"Sao anh cứ phải so đo với con mèo ấy nhỉ!"
Dây giày trượt băng cột khá chặt, Cù Tranh Viễn ngồi xổm trên mặt đất, cởi giày ra mà dứt khoát rút cái roẹt như chơi kéo co, lại còn tốt tính cột dây giày thể thao cho cậu nữa.
"Đổi cái giò khác."
Tạ Diễn vui tươi hớn hở thò chân phải qua.
Cù Tranh Viễn thay giày xong mà vẫn không quên trọng điểm, nhìn như không có việc gì sất nhưng cảm thán một câu: "Em cũng chưa sờ chỗ nào khác, sao biết không sướng bằng Hổ Tử."
Tạ Diễn lập tức liên tưởng đến một số hình ảnh khó nói, khuôn mặt nhỏ đỏ rực, do dự thỏ thẻ: "Chỗ nào vậy anh?"
"Giờ tôi là của em rồi mà, muốn sờ đâu thì sờ đi"
Cù Tranh Viễn cười xấu xa, Tạ Diễn lại suy nghĩ lung tung, cậu giãy giụa cúi đầu, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Em không có muốn sờ gì hết."
Cù Tranh Viễn hừ mũi, vẻ mặt rất vi diệu.
Tạ Diễn không hiểu nổi cảm xúc của hắn giờ phút này là gì, hoài nghi hay khó chịu, đang do dự có nên nói mấy câu dỗ dành không, Cù Tranh Viễn đã nhếch miệng nhẹ giọng nói: "Vậy làm sao bây giờ ta? Tôi thì ngược lại với em."
"......"
Tạ Diễn mặt đỏ tai hồng, nếu không có bàn tay Cù Tranh Viễn che chở, cậu đã cùng tay cùng chân đâm đầu vô gốc cây.
=====r=e=u=p=l=a=c=o=n=c=h=o
Hê hê tôi gõ chương này trong lúc ngồi chờ xem đá banh cho đỡ buồn ngủ.
Muaahaaha Việt Nam cố lên!!!!.