Khắc Tinh - Cổ Cửu Châu

chương 67: 67: “cũng bất lịch sự quá rồi đó”

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tạ Diễn không nhớ mình rời quán rượu như thế nào, quanh quẩn trong tâm trí đều là mấy câu hỏi của Cù Tranh Viễn.

Cậu luôn cho rằng mình đã phán định hình phạt tù có thời hạn cho Cù Tranh Viễn, đối phương có thể tránh khỏi việc chịu đựng hình phạt tử hình đau khổ, bước ra ngoài bình thản sống qua ngày, kết quả là Cù Tranh Viễn tự định cho mình hình phạt tù chung thân.

Thật sự đòi mạng mà.

Cậu gọi ngẫu nhiên một chiếc xe trở về đơn vị, lấy xe mình rồi về nhà thì đã gần hai giờ sáng.

Còn chưa mở đèn cậu đã nghe thấy một tiếng mèo kêu, trong góc nhà có một đôi mắt tròn xoe nhìn cậu chằm chằm không chớp.

“Hôm nay anh hơi bận, anh về trễ rồi.”

Chuyện đầu tiên khi Tạ Diễn thay giày xong là dọn phân và cho mèo ăn.

Đứa nhỏ vội vàng chui ra từ trong ổ mèo, rũ rũ bộ lông rồi kêu to đi đến bên chân cậu.

Một con mèo Bombay thuần đen có một bộ lông đen nhánh óng ánh, vẻ ngoài cũng rất đẹp, chỉ tiếc là chân phải của nó bị cụt mất một năm trước, lúc Tạ Diễn làm đổ thùng rác đã phát hiện ra nó.

Khi ấy nó bị vật nặng nghiền nát chân phải đến nỗi lộ ra một phần xương trắng hếu.

Nó nằm thoi thóp giống như sắp chết, lúc đưa đến bệnh viện cắt bỏ một phần hoại tử mới giữ được một mạng nhỏ.

Kể từ đó, dù gió dù mưa nó vẫn theo Tạ Diễn, đuổi thế nào cũng không đi.

Tạ Diễn đặt tên cho nó là Sư Tử, bắt chước phong cách đặt tên của Cù Tranh Viễn.

Tiếng nước truyền ra từ phòng tắm, Sư Tử liếm bát ăn sạch sẽ rồi đi đến chỗ đang sáng đèn.

Tạ Diễn trần như nhộng đứng trong phòng thuỷ tinh, trên đầu bao phủ một mớ bong bóng xà phòng trắng sữa, cậu giơ một tay tuỳ tiện lau đi.

Cửa phòng bị móng vuốt nhỏ đẩy mở tạo ra một ít tiếng động, Tạ Diễn quay người nhìn nó: “Bé nhìn gì mà nhìn, ăn cơm xong chưa?”

Đứa nhỏ liếm miệng, hạ mông ngồi xuống ngay bên ngoài cửa kính.

Nó ngẩng đầu nhìn cậu, như đang thưởng thức cảnh đẹp nào đó nên đôi mắt nhỏ không hề chớp.

Tạ Diễn bị nó chọc cười: “Cô gái nhỏ như bé có thể giữ chút liêm sỉ không? Có ai như bé nhìn chằm chằm đàn ông tắm rửa không?”

Sư Tử làm như không nghe thấy.

Tạ Diễn kéo mở cửa thuỷ tinh, lấy ít nước vẩy lên mặt nó, đứa nhỏ lúc này mới lắc lắc cái đầu rồi chạy ra ngoài.

Sau khi tắm xong, cậu khoác lên người một chiếc áo choàng tắm rộng rãi, hai tay chống bên bồn rửa, giọt nước trên tóc men theo tóc mai tí tách rơi xuống.

Một khi cậu thả lỏng đầu óc thì trước mắt lại hiện ra cảnh tượng giương cung bạt kiếm lúc tranh cãi với Cù Tranh Viễn, cùng với tiếng thủ thỉ khe khẽ sau trận hỗn loạn.

Có lẽ đây là lần cuối mình nghe thấy nó nhỉ.

Vì lúc Cù Tranh Viễn ôm cậu nói muốn tái hợp, cậu đã từ chối.

Trước khoảnh khắc cửa phòng đóng lại, cậu nghe thấy Cù Tranh Viễn nói rằng sớm biết kết quả như thế này, anh sẽ không mở cửa, ít nhất anh vẫn còn hồi ức làm bạn, em đã phá huỷ chút nhớ nhung sau cùng của anh rồi.

Gió ngoài cửa sổ thổi vào, thổi đến nỗi da đầu người ta ớn lạnh.

Tạ Diễn lau sạch nước mắt, sấy khô tóc, đi ra ngoài đóng cửa sổ, sau đó kiệt quệ cả thể xác và tinh thần ngã lên giường, cơ thể bật nhẹ hai cái trên tấm nệm mềm mại.

Sư Tử lại ngủ rồi, nó đang phát ra âm thanh nhỏ khò khè.

Bây giờ cậu rất ngưỡng mộ mấy bé động vật nhỏ này vì chúng sẽ không bị chuyện trần tục thường ngày quấy nhiễu, có phú phụ bần, có tổ là có thể ngủ.

Cậu như cái bánh nướng nằm lật qua lật lại gần nửa giờ mà vẫn không hề buồn ngủ, cậu vươn tay rút ra một cái máy tính bảng từ trong ngăn kéo tủ đầu giường.

Máy tính bảng là Tạ Mạn để lại, đã dùng nhiều năm rồi, từng sửa mấy lần, nhưng hình nền luôn không đổi.

Ngày đó bọn họ đi chơi sở thú, Tạ Mạn giơ tay khoác vai cậu, khoé miệng cười lộ ra hai lúm đồng tiền duyên dáng.

Nụ cười của chị rất ngọt ngào, tựa như nước hoa quả ướp lạnh ngày hè.

Mỗi lần Tạ Diễn nhìn thấy nụ cười này thì nước mắt lại bắt đầu rơi như cơn mưa đầu mùa hạ.

Lúc nhỏ, cậu luôn nghĩ rằng đời người rất dài, tất cả còn sớm lắm, bất cứ chuyện gì cũng có thể hoàn thành trước thời hạn, dù có chia ly cũng chỉ là nhất thời mà thôi, người mình muốn gặp thì nhất định sẽ gặp được.

Nhưng cậu không ngờ, có những cuộc chia ly là cả một đời người.

Cũng không thể ngờ rằng, đây sẽ là bức ảnh chụp chung cuối cùng của cậu và Tạ Mạn.

Tạ Diễn ngắm nhìn bức ảnh rất lâu, khi màn hình dần tối đi, cậu lại vươn tay bật sáng thêm lần nữa.

Lúc sạp đồ ăn sáng trên đường sắp dựng lên, cậu mới miễn cưỡng rơi vào giấc mộng.

Trong mơ cậu trở về thời còn đi học.

Thời tiết rất nóng, lá cây long não bên đường đều bị nắng chiếu đến vàng giòn.

Tạ Mạn nằm nhoài trên bàn nhỏ ở ban công phác hoạ thiết kế, bụng chị giấu dưới chiếc váy hoạ tiết hoa lộn xộn hơi nhô cao bao lâu nữa bé cưng sẽ ra đời, đối với chị mà nói thì công việc giấy tờ hơi quá sức, sau khi nằm nhoài vẽ vời thêm một lúc, chị phải ngồi thẳng dậy và vươn tay xoa bóp chỗ xương cụt.

Tạ Diễn bảo chị không cần phải làm nữa, Tạ Mạn nói có khách hàng đặt âu phục, chị muốn làm xong trước lúc Đoan Ngọ.

Mọi thứ trong giấc mơ không hề logic, giống như một đoạn phim cắt ghép lộn xộn, đang giờ ăn cơm trưa mà Tạ Mạn lại buộc tóc đuôi ngựa, tinh thần phấn chấn ra ngoài gặp khách hàng.

Trong tiềm thức, cậu nghĩ đủ cách để ngăn cản chị, nhưng trong mộng cảnh, vì không có ký ức về tương lai nên cậu chỉ cười dặn dò chị về sớm chút.

Trong nhà đều là đồ liên quan đến bé cưng, ngay cả quần áo sơ sinh, bình sữa, giường em bé, đồ chơi nho nhỏ,… cũng đã sớm chuẩn bị xong.

Cậu tiện tay cầm chuông lắc tay lên lắc vài cái.

Chuông lắc tay mới tinh dần dần trở nên cũ kỹ, rỉ sét, khiến cậu bị dọa đến nỗi vứt nó đi ngay.

Trong lòng bàn tay ẩm ướt dính rất nhiều gỉ sắt.

Cậu ngửi thấy một mùi máu tươi khiến người ta sởn gai ốc.

Trời tối rất nhanh, giống như muốn mưa.

Tạ Mạn ra ngoài không mang theo dù, cậu muốn hỏi chị ở đâu, nhưng điện thoại của Tạ Mạn làm thế nào cũng không liên lạc được.

Lúc nửa đêm, mưa vẫn rơi không ngừng, cậu mang theo dù lao vào màn mưa, nhưng lại tình cờ gặp một nhóm cảnh sát.

Giấc mơ này chỉ diễn ra được một nửa, Tạ Diễn đã giật mình tỉnh giấc.

Cậu chạm vào gáy theo bản năng, mồ hôi dính đầy tay, áo choàng tắm bị mồ hôi thấm ướt gần hết, dính sát vào lưng.

Mấy năm nay cậu rất ít khi mơ, nhưng mỗi lần mơ đều mơ thấy ác mộng.

Cậu cũng không còn nhớ được lần cuối cùng mơ một giấc mơ bình thường là chuyện của khi nào nữa rồi.

Bác sĩ nói do áp lực công việc quá lớn, suy nghĩ quá mức nhưng cậu biết là không phải.

Ác mộng sáng sớm làm tinh thần người ta uể oải, cậu mở điều hoà hạ nhiệt cho mình, tốn một khoảng thời gian dài mới bình ổn được nhịp tim.

Cậu thay quần áo, lên ban công thay nước, đổ thức ăn cho Sư Tử.

Cân nhắc đến việc hai ngày này lại phải tăng ca, ngoài đổ đầy lượng đồ ăn của một tuần cậu còn cho nó thêm hai miếng cá khô.

Lúc đánh răng, cậu tiện thể xem qua điện thoại một lúc, không có tin nhắn cũng không có ai gọi đến, Cù Tranh Viễn thực sự không còn liên hệ với cậu nữa.

Đối phương hết lòng tuân thủ lời hứa và mở ra một chương mới cho cuộc đời, rõ ràng là chuyện tốt nhưng không hiểu sao, cậu vui không nổi.

Hiện thực và giấc mơ như được trộn lẫn vào nhau, vậy là cuối cùng, chẳng còn thứ gì để mong chờ nữa rồi.

“Anh đi đây.” Tạ Diễn nói lời chào với Sư Tử.

Đứa nhỏ kéo cơ thể vụng về của nó, túm cửa dõi theo cậu.

Trước khi đóng cửa, Tạ Diễn do dự một hồi rồi ngồi xổm xuống, ôm nó hôn một cái.

Từ nhà đến đơn vị hơi xa, do công việc thường ngày yêu cầu nên mấy năm trước, Tạ Diễn đã tốn vài vạn tệ mua một con xe second-hand.

Giá cả không mắc còn tiết kiệm xăng dầu, ngoại trừ điều hoà khởi động chậm thì những thứ khác không có vấn đề gì.

Chỉ là cả chặng đường cậu gặp phải vài cái đèn đỏ, còn không nhanh bằng ông cụ chạy xe đạp trên vỉa hè.

Đến cửa đồn công an đã tám giờ rưỡi.

Vì chuyện tối qua, cậu theo bản năng quét mắt qua nơi mà chiếc Land Rover đỗ tối đậu xe vẫn là chỗ đó, nhưng hôm nay nó bị một chiếc Volkswagen màu đen thay thế, ghế lái trống lẽ sự kiên nhẫn và dũng khí của Cù Tranh Viễn đã bị cậu mài mòn hết rồi.

Cậu tắt máy xuống xe, bước vào ngôi nhà nhỏ của đội hình cảnh.

Nhìn thấy đồ ăn sáng đang bốc hơi nóng trên bàn làm việc, cậu lập tức thu lại tâm trạng buồn bã, tập trung tinh thần vào công việc.

“Kết quả khám nghiệm tử thi bên phía pháp y đã có rồi, cả hai thi thể đều không tìm thấy chất độc gây nguy hiểm.

Căn cứ vào phân tích dung dịch trong bụng, họ chết vào khoảng hai giờ sau khi ăn cơm, cũng chính là buổi gặp gỡ lúc hai giờ chiều vào ngày hôm đó, giống với dự đoán của chúng tôi.”

“Trước tiên cứ loại trừ giết người vì tình, vợ chồng son mới kết hôn chưa lâu, trạng thái tình cảm luôn rất tốt.

Chúng tôi cũng kiểm tra điện thoại rồi, không có gì bất thường.”

Trong lúc đồng nghiệp báo cáo tiến triển công việc, Tạ Diễn vừa ăn vừa ghi chép, sau khi nuốt trôi ba cái bánh bao thịt xuống bụng, cậu nhanh chóng uống hết một ly sữa đậu nành lớn: “Người đàn ông đó có mâu thuẫn gì với đồng nghiệp ở chỗ công tác không?”

“Trước đây người đàn ông đó là CFO của một công ty linh kiện xe hơi, mấy tháng trước vừa mới nghỉ việc, vừa nhảy việc đến công ty mới chưa được mấy ngày, còn chưa làm quen với đồng nghiệp, theo lý mà nói sẽ không có mâu thuẫn gì lớn.”

Tạ Diễn: “Vậy công ty ban đầu thì sao, đã kiểm tra chưa?”

“Em đi ngay đây.” Khương Phi nói.

Vụ án này chúng ta đã phối hợp với đồng nghiệp bên tổ điều tra án kinh tế, lấy được hóa đơn giao dịch thẻ của người chết từ phía ngân hàng.

Họ phát hiện có mấy khoản tiền chuyển khoản không tra được nguồn gốc, tổng cộng hơn vạn.

Sau khi điều tra toàn bộ, họ đoán nguyên nhân chết có liên quan đến số tiền bí ẩn này.

Do người chết từ vùng khác đến Hạ Thành công tác, muốn kiểm tra phải bắt đầu từ ngọn nguồn nên Tạ Diễn mang theo một người hỗ trợ đi thẳng đến quê của người chết, thăm hỏi điều tra khắp nơi.

Trong mấy ngày đi công tác, bọn họ ở trong một nhà nghỉ nhỏ gần nhà của nọ.

Hoàn cảnh thô sơ, điều kiện nhà nghỉ chỉ có thể dùng một từ “kinh khủng” để hình dung.

Trong phòng chỉ có hai cái giường đơn và một cái bàn tồi tàn, ngay cả bình nước nóng cũng không có.

Nếu có cậu cũng chẳng dám dùng.

Trong không khí thoang thoảng một mùi kỳ lạ, chuyện đầu tiên Tạ Diễn làm mỗi lần về phòng là mở cửa sổ thông gió.

Cửa sổ mang phong cách hơn hai mươi năm trước, có một mặt kính và chỉ có thể đẩy mở hướng ra bên ngoài, lúc đóng thì đẩy khoá xuống.

Mỗi ngày Khương Phi đều ầm ĩ đòi về nhà ăn cơm ba má nấu.

Tạ Diễn và Khương Phi chung một phòng.

Đêm hôm khuya khoắt, Khương Phi trốn trong chăn nói chuyện yêu đương với cô bạn gái nhỏ còn đang đi học của cậu.

Hình tượng cảnh sát chính nghĩa, sáng sủa, khoẻ khoắn thường ngày chẳng còn sót lại chút gì, miệng thốt ra toàn lời trêu ghẹo, làm cho gương mặt be bé của bạn gái nhỏ đỏ bừng.

Bình thường Tạ Diễn sẽ hoài niệm năm lớp ấy, có thể nói đó là quãng thời gian tuyệt vời nhất đời này của cậu.

Giấc mơ trong tim, người yêu cạnh bên.

Từng trải qua thăng trầm nhấp nhô của đời người mới biết bình thản và an yên đều là món quà của thiên đường.

Thời gian dài đằng đẵng, cậu nhìn Cù Tranh Viễn từ diễn viên tuyến yên lặng vô danh trở thành ảnh đế vô cùng nổi tiếng, nhìn người ấy ban đầu chỉ có tài khoản fan cấp cho vạn phúc lợi của fan, cũng nhìn dòng chảy của định mệnh đẩy bọn họ cách ngày càng xa.

Đêm đã khuya, Khương Phi miễn cưỡng đặt điện thoại xuống, cố gắng đè nén niềm vui mà tình yêu mang đến, chôn đầu vào gối trộm cười, thỉnh thoảng quay đầu nhìn xem mình có la hét đánh thức người giường bên không.

Tạ Diễn nhắm mắt từ đầu đến giờ, giả vờ đã ngủ.

Tổ chuyên án ở lại gần một tuần ở tỉnh khác mới điều tra rõ vụ án.

Kẻ sát hại hai người chết là đồng nghiệp nam, hai người vốn làm cùng một công ty, chung tay biển thủ công quỹ hơn vạn.

Nhưng sau chuyện này, người chết trở mặt, dự định độc chiếm khoản tiền lớn nọ, do đó hung thủ mới cùng em trai lên kế hoạch vụ án mạng này.

Suy nghĩ của Khương Phi ngay thẳng thật thà, luôn rất khó hiểu hành động như này: “Làm người là thật thà kiếm tiền, mặc dù vạn hấp dẫn nhưng đâu đáng dùng sinh mạng đổi.”

Tạ Diễn nói: “Thứ hung thủ muốn không phải giết người phải ngồi tù, mà là sau khi “tôi” cầm được vạn này, nửa đời còn lại không phải lo chuyện cơm ăn áo mặc rồi.

Thực ra mỗi người đều có thể trở thành kẻ sát nhân, chỉ là ngọn nguồn kích thích ra mặt xấu xa của họ khác nhau thôi.”

Khương Phi gật đầu, qua mấy giây lại phản bác: “Cũng không phải mỗi người đâu, cho dù thế nào em chắc chắn không có khả năng giết người!”

Tạ Diễn cười không nói gì.

Vụ án kết thúc, một nhóm người lần nữa trở lại Hạ Thành.

Cuối cùng Tạ Diễn cũng có thể thở phào một hơi, về nhà cậu sẽ vuốt mèo, ngủ một giấc đến khi tự tỉnh, ngày hôm sau thức dậy lại bận rộn công việc mới.

Cuộc sống công việc đều tiến hành tuần tự từng bước.

Tuy nhiên, ở trong tiềm thức, cậu vẫn muốn nhìn thấy người ấy.

Nhưng chiếc Land Rover màu trắng ấy sẽ không còn xuất hiện ở cổng cục cảnh sát nữa.

Và lúc cậu đang ngỡ rằng cuộc đời họ sẽ không giao nhau thêm lần nào nữa thì vận mệnh bất ngờ tàn nhẫn đá cậu một cái, nói với cậu rằng chuyện chia tay này chưa kết thúc đâu.

Khoảng hơn bốn giờ sáng, có một cậu trai hơn hai mươi tuổi chạy đến đồn công an báo án, nói mình bị một người đàn ông quấy rối tình dục, lai lịch của đối phương rất lớn, cậu cũng không biết phải làm thế nào.

Viên cảnh sát tiếp nhận báo án kiên nhẫn dò hỏi: “Cậu cố gắng miêu tả một chút tình hình lúc đó cho chúng tôi nhé, đối phương nói gì, sau đó chạm vào chỗ nào của cậu?”

Dường như cậu trai nhớ lại gì đó, trên mặt lộ ra biểu cảm chán ghét: “Mỗi một nơi đều chạm, tôi cảm thấy cực kỳ buồn nôn…”

“Giữa lúc đó cậu có phản kháng không?”

“Có phản kháng…” Cậu trai gật đầu, “Tôi rất bài xích chuyện thế này, nhưng hắn đe dọa tôi nếu như không thuận theo ý hắn, cảnh phim của tôi sẽ bị xoá bỏ.

Mối quan hệ trong vòng giải trí của hắn rất rộng, có thể tuỳ tiện nói một câu đã phá huỷ tương lai của tôi.

Lúc đó tôi thực sự rất sợ, cũng không có nhiều thời gian để tôi cân nhắc, chỉ có thể thuận theo hắn… Nhưng tôi nghĩ đi nghĩ lại vẫn không muốn nuốt cục tức này xuống, tôi muốn để cho mọi người biết hắn thật sự là một tên cặn bã, là kẻ suy đồi, là khối u ác tính của giới giải trí.”

Án kiện “u ác tính” nhanh chóng được báo cáo lên cho bộ phận điều tra của cục thành phố xử lý.

Trước tiên Khương Phi tra hệ thống thông tin, con ngươi trong nháy mắt mở lớn, một tiếng vang lớn rung trời làm Tạ Diễn đang nằm bò ra bàn làm việc chợp mắt bị dọa giật bắn.

“WTF! Mãnh liệt vậy luôn!” Ghế của Khương Phi trượt đến bên Tạ Diễn, “Vừa nhận được báo án, nam nghệ sĩ đang được yêu thích lợi dụng chức vụ gọi diễn viên mới đến phòng, hơn thế nữa còn quấy rối tình dục cậu ấy, hai người đàn ông làm chuyện đồng tính luyến ái, giới giải trí thật sự cmn loạn quá!”

Tạ Diễn cười một tiếng, mở rộng hai tay vươn vai: “Là em quá thuần khiết thôi, còn có chuyện này nữa, có thể đổi “đồng tính luyến ái” không? Cũng bất lịch sự quá rồi đó.”

Khương Phi đã không rảnh để lịch thiệp nữa, tiếp tục ồn ào: “Vấn đề là anh biết nam nghệ sĩ đang được yêu thích này đó! Cù Tranh Viễn! Em fuck em hoàn toàn không nhìn ra anh ta là loại người này, trời – – em vừa nhớ anh ta từng chạm áo của em là em cảm thấy mắc ói quá luôn.”

Tạ Diễn còn chưa ngáp xong thì dừng, cậu quay đầu, không thể tin được nhìn cậu ấy chằm chằm: “Em nói cái quái gì đó?”.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio