Edit: Sa
Beta: Kem
Thông qua sự kiên trì không ngừng nghỉ của Tạ Diễn, sự việc cuối cùng cũng đón chào một bước ngoặt quan trọng.
Sau khi Tô Mỹ Phương khai nhận, cảnh sát lập tức triệu tập chồng bà ta là Vương Tinh đến cục cảnh sát tiếp nhận điều tra.
Trình độ văn hoá của Vương Tinh không cao, nói chuyện không có logic, tố chất tâm lý cũng rất bình thường, dưới sự tra hỏi của Tạ Diễn, chỉ dăm ba câu ông ta đã lộ ra sơ hở rồi khai báo tình hình thực sự.
Là Triệu Thanh bảo ông ta liên hệ với người khác ngụy tạo chứng cứ sau đó liên hợp với Đường Tụng, vu khống Cù Tranh Viễn quấy rối tình dục.
“Vậy Đường Tụng thì sao, anh có quen biết cậu ta không?” Tạ Diễn hỏi.
Sự việc đã bại lộ, vì rửa sạch tội danh của mình mà Vương Tinh đã khai báo từng việc: “Cậu ta chỉ là tình nhân bé bỏng Tạ Thanh bao nuôi mà thôi, vết thương trên người cậu ta cũng do Triệu Thanh làm.”
Sự việc không chỉ nhắc đến một bước ngoặt lớn gây sốc, mà còn hít được một vụ drama lớn của giới giải trí.
Tạ Diễn ngạc nhiên đến nỗi mắt chữ A mồm chữ O, nhưng cậu đã trải qua đào tạo chuyên môn, sẽ không tùy tiện hóng chuyện.
Cậu điềm tĩnh gõ bàn: “Chuyện này chúng tôi biết cả rồi, chọn cái nào hữu ích nói thôi, họ bắt đầu khi nào?”
“Đâu đó hơn một năm thì phải, Triệu Thanh thường gọi tôi đón Đường Tụng đến khách sạn.” Vương Sinh nhớ lại, ông ta để lộ một nụ cười thâm thuý, “Bọn họ chơi rất hăng, nhét đồ ở bên dưới, sau đó rút không ra luôn, gọi bác sĩ đến khó khăn lắm mới lấy đồ ra được, còn có một lần là lúc chương trình…”
Tạ Diễn mặt không cảm xúc ngắt ngang ông ta: “Chọn ra trọng điểm nói là được rồi, tại sao bọn họ muốn hãm hại Cù Tranh Viễn?”
Khương Phi bĩu môi, nghĩ thầm cái vế sau mới là trọng điểm của anh chứ gì.
Vương Sinh: “Ông chủ chúng tôi nhìn không vừa mắt tên họ Cù lâu rồi, hắn hại công ty chúng tôi tổn thất không ít tiền.”
Sau khi sự việc được làm rõ, Đường Tụng lấy thân phận đối tượng bị tình nghi một lần nữa bị mang về đồn cảnh sát.
Vóc dáng Đường Tụng không cao, chỉ tầm một mét bảy, nhưng nước da rất trắng, sau gáy buộc một chỏm tóc nho nhỏ.
Cái thứ này chắc xem nhiều phim TVB rồi, cho dù Tạ Diễn hỏi thế nào, cậu ta cũng sống chết một câu: “Trước khi luật sư của tôi đến đây, tôi sẽ không nói gì hết.”
Tạ Diễn dở khóc dở cười với cậu ta, cậu liếm khóe môi nói: “Ngay cả Triệu Thanh cũng nhận tội rồi mà cậu còn giữ im lặng sao? Không sợ hắn ta đổ hết tội lên đầu cậu à?”
Đường Tụng khẩn trương ngay tức thì: “Anh có ý gì?”
Tạ Diễn thấy chiêu này hiệu nghiệm thì vặn mở bình nước uống một ngụm cà phê, từ tốn nói: “Những vết thương trên người cậu cũng đều là hắn làm nhỉ?”
Đường Tụng im lặng không nói, ngón tay thon dài đan vào nhau rồi nắm chặt.
Tạ Diễn nhướng mày: “Cậu biết trong “Luật Hình sự” có một điều khoản gọi là tội vu khống hãm hại không? Bịa đặt sự thật vu khống hãm hại người khác, cố ý làm người khác chịu truy cứu hình sự thì phải bị kết án phạt tù.
Cậu không nên nghĩ rằng cậu không nói thì chúng tôi không biết gì hết, chúng tôi chắc chắn đã nắm giữ đầy đủ chứng cứ mới có thể đưa cậu đến đây.”
Bởi vì tách ra thẩm vấn nên Đường Tụng không biết rốt cuộc Triệu Thanh đã khai báo những gì với cảnh sát.
Cậu ta hoàn toàn rơi vào cảnh khốn cùng, một mặt lo lắng cho tương lai của bản thân, một mặt lại đối diện với rủi ro ngồi tù, căng thẳng không biết phải làm gì.
Tạ Diễn cũng không nói chuyện mà bình tĩnh nhìn cậu ta chăm chú, giống như thú dữ nhìn chằm chằm con mồi trên thảo nguyên.
Đường Tụng bất an cúi đầu, một hồi thì cạy móng tay, một hồi lại xoay nhẫn, hai chân run rẩy như giẫm lên máy may.
Qua một lúc, Tạ Diễn đưa mắt ra hiệu với Khương Phi, Khương Phi ngầm hiểu bước ra khỏi phòng.
Đường Tụng đặt ánh nhìn lên người cậu, cổ duỗi ra thật dài, tựa như chỉ cần nhìn theo bóng lưng kia thì linh hồn có thể cùng thoát ra ngoài vậy.
Cửa phòng thẩm vấn lại được đóng kín, Đường Tụng ngó Tạ Diễn một cái rồi lại lập tức cúi đầu.
Trong phòng dán miếng cách âm rất dày, yên tĩnh đến nỗi có thể nghe thấy âm thanh kim đồng hồ chuyển động.
Bầu không khí kì lạ mà nghiêm trọng.
Không lâu sau đó, Khương Phi ung dung trở lại, đến gần bên tai Tạ Diễn thì thầm, Đường Tụng vô cùng lo lắng nhìn chằm chằm hai người họ, yết hầu nhấp nhô.
Thực ra Khương Phi chỉ đang nói nhỏ vài chuyện về bạn gái mà thôi, Tạ Diễn bày ra kỹ thuật diễn cấp bậc Oscar, nghe xong thì cười hiểu rõ, nhìn Đường Tụng nói: “Cậu không nói, có người nói thay cậu rồi.”
Đường Tụng lo lắng nói: “Cái gì?”
Tạ Diễn không để ý cậu ta, ôm một chồng văn kiện và ly giữ nhiệt đứng dậy: “Cậu chắc chắn không nói phải không, vậy căn cứ theo lời họ nói mà viết báo cáo thôi.”
Đường Tụng giờ mới mặt như đưa đám xin tha: “Tôi có thể huỷ bỏ báo án không?”
Tạ Diễn vui vẻ: “Cậu chịu nỗi oan ức lớn thế này, tại sao muốn huỷ bỏ?”
Cậu ta lại chà xát các ngón tay.
Tạ Diễn thấy thời cơ chuẩn bị đến thì ngồi xuống, giọng điệu cũng dịu dàng hơn chút: “ Cậu với Cù Tranh Viễn không thù không oán, không đến nỗi bất chấp nguy hiểm lớn thế này để hại anh ta chứ?”
Đường Tụng gật đầu: “Tôi không muốn hại anh ta.”
“Vậy cậu nói xem, chuyện này rốt cuộc là do ai sắp đặt, mục đích là gì?” Tạ Diễn gõ mép bàn, nhắc nhở cậu ta, “Cậu phải biết rằng đã đến nơi này rồi, có thể giúp cậu chỉ có bản thân cậu thôi, im lặng trốn chạy chỉ làm cho vấn đề trở nên ngày càng nghiêm trọng, cậu hiểu ý tôi không? Cậu mới hơn hai mươi tuổi, còn trẻ thế này, chặng đường vẫn còn dài lắm.”
Đường Tụng ngước mắt nhìn cậu: “Vậy anh có thể giúp tôi không?”
Tạ Diễn không tỏ ý kiến: “Trước tiên cậu khai báo rõ phần cậu biết đi.”
Đường Tụng thở dài, bắt đầu nói: “Là Triệu Thanh bảo tôi làm thế…”
Triệu Thanh và Cù Tranh Viễn vì một vài nguyên nhân về phương diện kinh tế nên cứ luôn không vừa mắt nhau.
Từ nửa năm trước, Triệu Thanh đã bắt đầu sắp đặt kế hoạch này, yêu cầu Đường Tụng phối hợp, mục đích là muốn huỷ hoại địa vị của Cù Tranh Viễn trong giới giải trí.
Thực ra trong kế hoạch của hắn, hắn không hề muốn tiễn Cù Tranh Viễn vào tù, vì đây là sự việc chứa hiệu ứng Rashomon, cũng không có chứng cứ trực tiếp, xác suất thắng kiện rất thấp.
Hiệu ứng Rashomon: là hiện tượng xảy ra khi một sự kiện được các cá nhân liên quan diễn giải theo nhiều cách khác nhau, thậm chí trái ngược nhau.
Tên hiệu ứng được đặt theo một bộ phim nổi tiếng của đạo diễn Nhật Bản Akiro Kurosawa năm .
Để Đường Tụng xuất hiện với mục đích thu hút sự chú ý của mọi người, trước hết cứ buộc chặt cái mũ đồng tính luyến ái lên đầu Cù Tranh Viễn, tiếp đó đẩy đề tài này lên.
Mấy cái hotsearch ban đầu đều là hotsearch đặt mua, hắn muốn lợi dụng sự tò mò và cảm giác chính nghĩa của quần chúng ăn dưa đông đảo, nhân đó hắt chậu nước bẩn lên người ai kia.
Mạng xã hội bốn phương tám hướng có thể khiến một người nổi tiếng, cũng có thể khiến một người hoàn toàn mất hết danh dự trong một đêm.
Người nhà Cù Tranh Viễn liên lạc với Đường Tụng là một chuyện ngoài ý muốn, nhưng chuyện ngoài ý muốn này gãi đúng chỗ ngứa của người khác, càng chứng thực tội danh của Cù Tranh Viễn.
Bước cuối cùng là giả làm người bị hại đáng thương, giả vờ tha thứ cho đối phương, sau đó tìm tài khoản marketing luật sư trên từng diễn đàn để viết mấy bài báo thương mại tóm lược toàn bộ sự việc.
Thoạt đầu nhìn giống người có chuyên môn đang phân tích kết quả, trên thực tế là đang đẩy trách nhiệm về trên người Cù Tranh Viễn, ám chỉ sau lưng Cù Tranh Viễn có một thế lực hùng mạnh hơn đang giúp hắn đè sự việc lần này xuống.
Cứ như thế, cư dân mạng sẽ càng bằng lòng lên tiếng cho Đường Tụng yếu đuối không nơi nương tựa.
Ban đầu cậu ta nghĩ rằng, theo hiệu suất xử án của cảnh sát Hạ Thành, đoán chừng vụ án này phải điều tra mười ngày nửa tháng, lúc đó dưa nên ăn thì cư dân mạng đã ăn đủ rồi.
Cái mác “tội phạm quấy rối tình dục” và “đồng tính luyến ái có ham muốn đặc biệt” đã dính chặt lên người Cù Tranh Viễn, có kéo cũng kéo không xuống, giá trị thương mại của hắn sẽ sụt giảm mạnh, ít nhất trong hai năm này rất khó trở mình.
Đợi qua vài năm lại tẩy trắng thì cũng đã đến tuổi tứ tuần, một nam nghệ sĩ của quá khứ còn có thể tạo ra biến cố gì nữa chứ?
Nhưng cậu ta không ngờ rằng sẽ có người cắn chặt không nhả vụ án này.
Trong một khoảng thời gian rất ngắn, toàn bộ sự việc đã được điều tra rõ.
Một vài cảnh sát nhân dân tập trung trong phòng hoà giải.
Hai mắt Đường Tụng sưng phù như quả hạch đào, không ngừng xin lỗi Cù Tranh Viễn: “Anh ơi, em thực sự không cố ý, lúc đó Triệu Thanh hắn…”
Cù Tranh Viễn không kiên nhẫn ngắt lời cậu ta: “Đừng gọi tôi là anh.”
Đường Tụng quỳ bịch xuống, Cù Tranh Viễn bị doạ bật nhảy cách xa khoảng một trượng, cánh tay tựa súng máy chỉ cậu ta từ phía xa xa: “Cậu làm gì đó? Mau đứng lên cho tôi! Cái chiêu giả vờ đáng thương này không có tác dụng với tôi đâu!”
Cảnh sát nhân dân đứng ở giữa làm công tác hòa giải, hy vọng hai bên chuyện lớn hoá nhỏ, chuyện nhỏ hoá không.
Đường Tụng xin lỗi với khuôn mặt đẫm nước mắt, Triệu Thanh ở bên cạnh cũng thừa nhận lỗi lầm, đồng ý bồi thường một khoản phí tổn thất danh dự.
Cù Tranh Viễn nhún vai, bày ra biểu cảm lực bất tòng tâm: “Tôi không thiếu tiền.”
Hắn mời đoàn luật sư giỏi nhất xử lý vụ kiện này, gộp chung cả những tài khoản marketing kia kiện luôn một thể.
Tối đó, tình hình dư luận cũng hoàn toàn thay đổi.
Sau khi Tạ Diễn bàn giao vụ án, cậu tìm đồng nghiệp chuyên môn phụ trách hoạt động mạng Internet nhờ giúp đỡ, một vài tài khoản tuyên truyền có dấu V xanh đã chia sẻ chuyển tiếp vụ án lần này.
Vì vậy mà Cù Bình Sinh và trợ lý của hắn còn đặc biệt ghé qua đồn cảm ơn cậu.
||||| Truyện đề cử: Cố Tổng Lại Phát Điên Rồi! |||||
Đương nhiên, trước khi Cù Bình Sinh đến ông hoàn toàn không biết người phải cảm ơn là Tạ Diễn, ông chỉ nghe luật sư nói lần này hiệu suất xử án của cảnh sát rất cao, nếu không thì tổn thất của công ty sẽ không thể lường được.
Đúng là sự đời khó mà nói trước được, Tạ Diễn cũng không ngờ đời này còn có thể gặp lại Cù Bình Sinh.
Cù Bình Sinh mập hơn mấy năm trước một chút, trên đầu điểm thêm nhiều sợi bạc, nhưng tinh thần cùng vẻ ngoài vẫn duy trì rất tốt, thêm vào đó có sự tô điểm của áo sơ mi và quần tây, trông ông có vẻ trẻ hơn người cùng tuổi nhiều.
Không giống những đồng chí trong đội cảnh sát, mới hơn bốn mươi mà mấy đứa nhỏ nhìn thấy đều gọi ông ơi.
Chỉ với ánh nhìn đầu tiên, Cù Bình Sinh xém chút nữa không nhận ra Tạ Diễn, ông quan sát cậu từ đầu đến chân một hồi rồi mới hỏi: “Em làm việc ở đây à?”
“Vâng.” Tạ Diễn gật đầu, cậu bình thường không hay mặc đồng phục cảnh sát, hôm nay còn rất tuỳ ý mặc áo thun chữ T phối với quần âu, do đó cậu giải thích rằng, “Tôi tốt nghiệp thì vào đội cảnh sát thực tập, vụ án của con trai anh trước đó do tôi phụ trách.”
Cậu đặc biệt dùng ba chữ “con trai anh” nhằm kéo thêm khoảng cách với Cù Tranh Viễn, hy vọng rằng Cù Bình Sinh không nghĩ nhiều.
Nhưng Cù Bình Sinh không nghĩ như thế.
“Hai đứa gặp lại nhau khi nào?”
“Tháng trước xử án thì bất ngờ gặp lại, sau đó thì không liên lạc, cho đến khi vụ án này được chúng tôi tiếp nhận.” Tạ Diễn nói thành thật.
“À.” Cù Bình Sinh gật đầu, lại quan tâm nói, “Chị em vẫn khoẻ chứ?”
Vẻ mặt Tạ Diễn dần ảm đạm, nói một cách vô cảm: “Cũng chia tay rồi mà ông còn quan tâm đến mấy chuyện này làm gì?”
Cù Bình Sinh nhìn cậu chằm chằm, mới chỉ qua tám năm, ông cảm thấy sự thay đổi của đứa trẻ này thực sự quá lớn rồi.
Không chỉ dáng vẻ bên ngoài, giọng điệu và vẻ mặt cũng là kiểu cảm giác xa cách lạnh lùng.
“Hai người thuê phòng sống bên này à?”
Tạ Diễn nói thẳng: “Ông lo tôi và Cù Tranh Viễn nối lại tình xưa phải không?”
Cù Bình Sinh cười ngại ngùng, không lên tiếng.
“Chuyện này thì ông vẫn nên nói với anh ấy đi, tôi thực sự không có gì để nói cả.” Tạ Diễn bưng ấm trà hỏi, “Ông có muốn ngồi thêm một chốc nữa không? Nhưng chỗ chúng tôi không có có trà ngon đến thế để tiếp đãi đâu, chỉ có trà hoa cúc thôi, hạ hoả.”
Cù Bình Sinh biết nhìn sắc mặt người khác, nghe được vài phần ý tứ đuổi khách trong giọng điệu của cậu, ông vội đưa ít hoa quả và bánh ngọt qua: “Mấy thứ này em cầm chia cho đồng nghiệp cùng ăn nhé.”
“Khụ.” Thiếu chút nữa Tạ Diễn bị sặc nước trà trong miệng, cậu vội xua tay từ chối: “Cái này không được đâu, không ổn lắm.”
Cù Bình Sinh đẩy đồ qua: “Anh biết các em không nhận lì xì, những thứ này cũng không phải đồ gì quý giá, vài thứ ăn được thôi, lần này vất vả cho mấy em rồi.”
“Xử án là trách nhiệm, đều là việc phải làm mà…” Tạ Diễn đứng lên, lùi lại đi ra khỏi phòng tiếp đón, chỉ giỏ trái cây trong tay ông, “Mấy thứ này ông cầm về trước đi, chúng tôi thực sự không thể nhận, tôi đi trước đây.”
Cù Bình Sinh bước ra khỏi cửa chính đồn cảnh sát, khi ấy trời đã sắp tối rồi.
Cây hoa quế bên đường thoang thoảng đưa hương, ông nhớ đến rượu gạo nếp cùng bánh trôi be bé mà Tạ Mạn thường làm.
Ông biết chứ, đã nhiều năm vậy rồi mà trong lòng con trai mãi không buông bỏ được Tạ Diễn, sở dĩ ông có thể hiểu được cũng do thời gian nói cho ông biết.
Trong tình yêu không sợ tổn thương lẫn nhau, sợ nhất là để lại nỗi tiếc nuối.
Yêu mà không có được, trong tim mãi mãi cất chứa một nỗi vấn vương.
Nó sẽ không trắng trợn chạy ra làm ầm ĩ, nó chỉ đến vào mỗi đêm khuya thanh tĩnh, khi con người rơi vào trạng thái mệt mỏi, dưới hoàn cảnh tuyệt vọng rồi khi chạm đến chiếc van ấy, hồi ức chợt như dòng nước ùa về, hết lần này đến lần khác nhắc nhở ông rằng ông đã đánh mất một nửa phần linh hồn còn lại của mình.
Ông không đi tìm Cù Tranh Viễn nữa mà ngồi máy bay đi thẳng về nhà.
Sau khi kết thúc vụ án, Tạ Diễn có một khoảng thời gian rất dài không gặp được Cù Tranh Viễn vì mỗi người đều quá bận, nhưng thỉnh thoảng cậu sẽ nhận được một vài “tin nhắn quấy rầy”, chẳng hạn em ăn cơm chưa, em ngủ dậy chưa, đi ngủ chưa, tóm lại đều là mấy lời vô nghĩa mập mờ mấy cặp tình nhân gửi cho nhau.
Tính chất công việc của Tạ Diễn khá đặc thù, bình thường nói được vài chữ đã bận tiếp rồi, lần nữa trả lời có khi là mấy tiếng đồng hồ sau vụ việc nào đó.
Song kiểu suy tính thiệt hơn này vẫn không làm suy sụp được sự tích cực của ảnh đế Cù.
Ngày Quốc Khánh hôm ấy, Tạ Diễn vác cái đầu nặng nề đến đơn vị trực ban, vừa mới dừng xe xong, nhân viên trực ban của phòng bảo vệ đã vẫy vẫy tay với cậu.
Một bó hoa tươi nằm trên bàn, đồng nghiệp trực ban nói là bà chủ tiệm hoa gần đây đưa đến, còn cười cậu có số đào hoa nữa.
Tạ Diễn gật đầu nói câu cảm ơn, nhận lấy bó hoa khổng lồ.
Cậu chẳng nghiên cứu gì về hoa cả, chỉ nhận ra bên trong có vài đóa hướng dương và cúc dại nhỏ xinh, sắc hoa sáng trong sạch sẽ, chứa đựng sức sống tràn đầy, cùng với đoạn giấy gói xanh biếc càng làm bó hoa thêm hút mắt.
Lúc sắp đi đến thang máy cậu mới phát hiện bên trong còn kẹp một bức thư nhỏ dùng con dấu sáp niêm phong lại.
Cậu vừa nhớ lại xem mấy vụ án cậu xử gần đây có cái nào đáng để người báo án cảm ơn như thế này không, vừa mở bức thư ra.
Không cần ký tên, cậu liếc mắt cũng nhận ra kiểu chữ ấy.
– – Rất lâu về trước, có một chàng trai đã thích một bé nam sinh xinh đẹp, do đó anh ta rất phấn khởi mua một bó hoa tươi muốn tặng cho người mình thích, nhưng anh không dám thừa nhận mình thích cậu trước công chúng, chỉ đành nói rằng hoa tươi do fan tặng.
Nhưng sau đó anh ta nghĩ lại, yêu mến một người đâu có gì sai?
Vậy nên anh ta lại mua một bó hoa tươi, tặng cho bé nam sinh mà anh thích thuở đầu, mong rằng bé nam sinh ấy cũng có thể thích anh..