Edit: Kem
Beta: Kem
Phạm vi liên quan của vụ án của câu lạc bộ Anh Hào rất rộng nên rất khó để thu thập chứng cứ, mãi đến tháng một năm sau, vụ án cuối cùng cũng được chuyển từ cục cảnh sát đến Viện kiểm sát nhân dân Hạ Thành để truy tố.
Trong phiên tòa sơ thẩm, toà án cho rằng Đào Dã và Đào Tập đã dùng bạo lực để ép buộc phụ nữ bán dâm, khiến trẻ vị thành niên mắc bệnh kín, kết luận hành vi của họ đã cấu thành tội hiếp dâm, tổ chức mại dâm và ép buộc mại dâm, tòa tuyên án cả hai tử hình, những người có liên quan sẽ nhận các mức phạt khác nhau như tù chung thân không được ân xá.
Điều đáng nói là vụ án này còn có sự tham gia của giám đốc sở Công an của một tỉnh nào đó, y là anh rể của Đào Dã và cũng có tên trong danh sách hội viên, đồng nghiệp bên bộ phận điều tra án kinh tế cũng mò ra được dấu vết y lạm dụng quyền lực để tham ô hối lộ, thậm chí lạm dụng công quỹ trong nhiều năm liên tiếp; với số lượng tội danh ấy, sau cùng y bị tòa kết án tù chung thân và bị tước quyền lợi chính trị suốt đời.
Hai anh em nhà họ Đào không chấp nhận phán quyết của phiên sơ thẩm lần thứ nhất, đệ đơn kháng cáo, kết quả của phiên tòa sơ thẩm lần thứ hai là – – giữ nguyên phán quyết ban đầu.
Bản thân Tạ Diễn là người đặc biệt không tin vào số phận nhưng ngay lúc này, cậu lại bất giác nảy sinh cảm giác kính sợ với vận mệnh và vạn vật.
Sau khi vụ án kết thúc, cậu hỏi Cù Tranh Viễn rằng hắn có thời gian để cùng cậu về quê một chuyến không, cậu muốn đến gặp người nhà, tiện thể nói cho Tạ Mạn biết kết quả của bản án.
Hiển nhiên Cù Tranh Viễn đồng ý.
Vé máy bay được đặt vào đầu tháng chín, nhiệt độ không khí ở vùng Giang Nam tăng cao, Tạ Diễn vừa bước ra khỏi sân bay vài phút mà hai má đã bị nắng chiếu đến đỏ ửng.
Cù Tranh Viễn lấy một bình phun sương lớn từ trong hành lý ra, phun đều lên khuôn mặt nhỏ của cậu, Tạ Diễn cười động tác của hắn giống hệt lính cứu hoả đang dập lửa.
Cù Tranh Viễn nói ra một câu rắm cầu vòng vừa học được từ fans: “Em chính là ngọn lửa, nếu không sao em có thể đốt trụi trái tim anh.”
Ý cười trong mắt Tạ Diễn dần dần biến mất, cậu ghét bỏ đáp lại: “Anh gớm quá.”
Cù Tranh Viễn khẽ hừ một tiếng: “Hồi nhỏ thì khen anh lãng mạn, anh nói cái gì em cũng cảm động.”
“Đó không phải là tuổi trẻ chưa hiểu sự đời à, nhìn anh hồi đó luôn thấy anh có hào quang của người trưởng thành.”
Mặt của Cù Tranh Viễn lập tức xệ xuống: “Còn bây giờ thì sao?”
“Có khí chất của mấy ông chú trung niên, dù sao…” Cậu chưa kịp nói xong đã bị một cánh tay ghì cổ, Tạ Diễn trợn hai mắt gào khóc, vội vàng ôm lấy tay hắn xin tha, “Em đùa thôi, anh luôn là ánh đèn dẫn đường chỉ lối cho em”
Cù Tranh Viễn buông lỏng tay, vừa vui vừa tò mò hỏi cậu: “Sao anh lại là ánh đèn dẫn đường được? Anh có cùng nghề với em đâu.”
“Không liên quan đến vấn đề nghề nghiệp, chỉ là em cảm thấy con người anh rất lạc quan, cũng rất biết an ủi người khác, có những lúc tâm trí em chẳng khác nào đã chết.”
Cù Tranh Viễn có thể đoán được cậu đang ám chỉ chuyện gì, hắn cười rồi xoa tóc cậu, “Vì có em nên anh mới lạc quan thế đó.”
Lúc quét dọn xong phần mộ vẫn còn rất sớm, Cù Tranh Viễn đã lên mạng tìm một rạp chiếu phim ở gần đây, phát hiện có bộ phim do Cổ Thiên Lạc đóng chính đang công chiếu.
Có rất nhiều người đến xem phim ở trung tâm mua sắm trong ngày nghỉ lễ, lượt phim lúc hơn ba giờ chiều gần như kín chỗ.
Cù Tranh Viễn đặt chỗ ngồi trong một góc thuộc dãy ghế cuối cùng, tuy góc nhìn không được tốt lắm nhưng Tạ Diễn không để ý chuyện này.
Cậu đã không đến rạp chiếu phim kể từ khi tốt nghiệp đại học nên hiện tại cậu thấy rất mới mẻ.
Đợi hơn nửa giờ nữa phim mới được chiếu, Cù Tranh Viễn đỗ xe ở trong garage dưới mặt đất, hỏi cậu có muốn đi dạo xung quanh không.
Tạ Diễn cảm thấy ngồi ngốc ở trong xe hít điều hoà còn sướng hơn.
Cù Tranh Viễn cười cười, hắn nhéo má cậu: “Em chưa ba mươi tuổi mà đã lười hơn anh rồi hả?”
Tạ Diễn điều chỉnh ghế nằm thẳng: “Còn không phải vì bình thường mệt quá sao, em cũng không muốn cử động, chỉ muốn đi ngủ thôi.”
“Haizz…” Mặt Cù Tranh Viễn đầy vẻ tiếc nuối: “Sao em không chịu nói sớm, biết thế anh đã đặt phòng khách sạn rồi, em còn nợ anh lần chưa trả nữa đấy!”
Tạ Diễn nhỏ giọng chửi “fuck”: “Anh phóng túng quá rồi đấy! Đàn ông hơn ba mươi thật sự đều như thế này à?”
Cù Tranh Viễn nhếch miệng: “Ý của em là anh như lang như hổ á hả?”
Tạ Diễn cười nhạt, bất lực trợn trắng mắt: “Rốt cuộc anh còn một miếng liêm sỉ nào không thế?”
Cù Tranh Viễn tựa lưng vào ghế nhìn cậu chằm chằm, một tay sờ tới sờ lui trên đùi cậu:“Thật ra, đàn ông bình thường sau ba mươi tuổi có thể sẽ không như vậy, nhưng ai bảo em ngon quá chi, mỗi lần thấy em cười, anh giống như bị trúng độc rồi vô thức lao đến.”
Cũng có vần phết.
Tạ Diễn cười đến nỗi đau bụng.
Người đàn ông như lanh như hổ đe cậu trên chỗ ngồi rồi hôn, ngại chỗ điều khiển của xe làm vướng víu nên hắn đưa cậu xuống ghế sau.
Xe này là xe thuê tạm, không gian chật hẹp, Tạ Diễn chỉ có thể cúi xuống khi ngồi lên đùi hắn nhưng điều này cũng không thể làm cản trở được quá trình bọn họ làm chuyện thân mật.
Tạ Diễn ôm má hắn, vểnh đôi môi ẩm ướt của mình hôn lên sống mũi hắn tựa như con gà con đang mổ, nốt ruồi nhỏ rồi đến đôi môi và cằm khiến hắn dính đầy nước miếng của cậu.
Cù Tranh Viễn cũng không chê bẩn, dùng động tác giống y hệt cậu mổ lên lông mày và đôi mắt đẹp đẽ kia.
Hắn vẫn còn nhớ lần đầu tiên mình gặp Tạ Diễn, đôi mắt của cậu là thứ mà hắn chú ý từ ánh nhìn đầu tiên.
Sau đó hắn còn cho rằng, có lẽ trên thế giới này sẽ không có một đôi mắt nào có thể đẹp bằng đôi mắt của Tạ Diễn.
Và nhiều năm trôi qua, hắn thấy đúng là không có thật.
Khi nụ hôn của hắn trượt xuống cổ cậu, Tạ Diễn cười không ngừng: “Ngứa quá! Đổi chỗ đi!”
Cù Tranh Viễn cọ qua cọ lại hõm vai cậu, cuối cùng dùng miệng cắn lên vành tai nhỏ đỏ ửng.
Bộ phim sẽ bắt đầu trong khoảng mười phút tới, Cù Tranh Viễn hôn lên đôi môi đỏ mọng của Tạ Diễn, “Buổi tối về nhà anh hay đi khách sạn trước?”
Tạ Diễn vặn vẹo hai cái trên đùi hắn rồi mới trở về ghế ngồi: “Đều được hết, em sao cũng được.”
Một tay Cù Tranh Viễn vẫn ôm eo cậu, dè dặt thăm dò: “Nếu không thì sau khi xem phim tụi mình về nhà trước, sau đó thì ngày mai ăn cơm với ba anh và mọi người, em thấy sao?”
Trong lòng Tạ Diễn vẫn còn hơi sợ đối với chuyện đi gặp phụ huynh nhưng cậu không muốn hắn khó xử nên đã bày ra vẻ rất vui mừng.
“Được nha.”
Họ bước vào thang máy trong nhà xe để đi lên rạp chiếu phim ở tầng bốn, Cù Tranh Viễn đã vũ trang đầy đủ ngồi trên ghế mát xa ở khu nghỉ ngơi, người qua đường cũng không nhận ra hắn là ai.
Sau khi đèn trong sảnh chiếu phim được tắt hết, bọn họ mới nắm tay nhau lẻn vào tìm chỗ ngồi.
Đây là lần đầu tiên Tạ Diễn được trải nghiệm cảm giác làm ăn trộm.
Cũng thú vị đấy chứ.
Trong bóng tối, tay Tạ Diễn chạm vào vào ly Coca ướp lạnh, khi cậu định cầm nó lên để uống, Cù Tranh Viễn cũng mò qua, nương theo ánh sáng của màn hình lớn, Tạ Diễn phát hiện có hai chiếc ống hút đang được cắm trên trong Coca.
Vì vậy, mỗi khi uống Coca, trán cả hai người sẽ chạm vào nhau.
Cậu vừa uống vừa cười, khi Cù Tranh Viễn nhả ống hút ra mới nhỏ giọng trêu đùa: “Em mới vừa thổi bong bóng ở trỏng đó!”
Cù Tranh Viễn cười khúc khích: “Anh cũng vậy.”.