Khắc Tinh Của Ngài Tổng Tài Lạnh Lùng

chương 5

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trong đêm tối, Mạc Ưu và Hỉ Lạc ngồi ở hoa viên hóng mát, Hỉ Lạc vẫn rên ư ử bên cạnh Mạc Ưu như trước. Ngắm nhìn khu nhà cao cấp và căn nhà trống dưới núi Lâm Lập, trong đầu cô không ngừng hiển hiện hình ảnh cậu bé trai cùng con chó năm đó ngồi ở chỗ này ngẩn người.

Lúc ấy trong lòng của anh nghĩ gì? Có giống như cô bây giờ cảm thấy khung cảnh này rất tuyệt, rất thoải mái, hay là tình nguyện dùng tất cả để đổi lấy có được cha mẹ ở bên?

Vấn đề này chỉ có ma vương mới có thể cho cô đáp án, nhưng cô lại không thể thử nhổ râu lão hổ . . . . . Nếu như cô thật sự hỏi anh, ma vương nhất định sẽ tức giận đến giơ chân, sau đó nghĩ hết biện pháp trừng phạt cô?

Mạc Ưu cảm thấy mình đang suy nghĩ vớ vẩn, bật cười ra tiếng.

Hạ Thiên Khoát đứng ở một bên ước chừng năm phút đồng hồ, Mạc Ưu hoàn toàn không phát giác. Anh cũng không quấy nhiễu cô, nhưng ánh mắt lại vẫn theo dõi từng biểu lộ biến hóa phong phú trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô. Chỉ thấy cô nhìn về phương xa thoáng cái khẽ nhíu mày, trong chốc lát lại lộ ra nụ cười bất đắc dĩ, cuối cùng nụ cười sáng sủa lại tác động nơi đáy lòng yếu ớt nhất của anh.

“Chuyện gì mà cười tươi vậy?” Tuy rằng rất muốn xem thêm biểu lộ thoải mái hiếm thấy của cô, nhưng anh vẫn là nhịn không được lên tiếng.

Anh muốn biết chuyện gì làm cho cô vui vẻ như vậy, lần đầu tiên muốn biết ý nghĩ của cô, muốn hiểu rõ cô.

“Hạ tiên sinh?!” Ma vương này như thế nào mỗi lần xuất hiện cũng không lên tiếng, chuyên môn thích dọa người hả?

Mạc Ưu vội ngồi thẳng người lên, nhưng nhìn kỹ biểu lộ của Hạ Thiên Khoát rồi lại nhịn không được nhớ tới hình ảnh tưởng tượng vừa rồi, cô cảm thấy rất muốn cười, chỉ có thể liều mạng nín cười.

“Cười cái gì?”

Hạ Thiên Khoát càng truy vấn, Mạc Ưu càng nhịn không được bật cười, cuối cùng chỉ có thể bò trên ghế mà cười một cách khổ sở.

Chưa bao giờ có người ở trước mặt anh cười đến khoa trương như vậy, hơn nữa rất có thể là đang giễu cợt anh, Hạ Thiên Khoát lại không có tức giận, ngược lại không khống chế được bị cô làm vui vẻ lây.

“Không nói phải không?”

Người phụ nữ này dám can đảm giễu cợt trước mặt anh, anh phải biết rõ cô cười cái gì!

“Hỉ Lạc, liếm mặt cô ấy!” Hỉ Lạc nghe lời triển khai công kích, tùy ý Mạc Ưu trái trốn phải giấu nhưng không cách nào đào thoát, rốt cục nhịn không được cười to lên tiếng.

“Ai nha! Hỉ Lạc. . . . . . Đừng mà! Ha ha ha. . . . . .”

“Nói nhanh cô rốt cuộc đang cười cái gì?” Hạ Thiên Khoát như thẩm tra phạm nhân đứng ở một bên xem kịch vui.

“Không. . . . . . Không nói. . . . . . Ha ha ha. . . . . . Không được liếm nữa . . . . .” Mạc Ưu đương nhiên liều chết cũng không thể nói ra chuyện trêu cợt anh trong đầu! Nhưng niềm vui này tích tụ trong ngực đã lâu, hễ bộc phát là không thể thu lại được.

“Không nói sao? Vậy cũng chớ trách tôi. . . . . .” Khóe miệng Hạ Thiên Khoát nhếch lên, không có hảo ý tươi cười tới gần cô, theo đó duỗi ngón tay ra giáp công chọt lét Mạc Ưu, Hỉ Lạc được thể cũng theo đó liếm lấy khiến cô càng khó chống đỡ.

“Ha ha ha. . . . . . Đừng mà . . . . . Ha ha ha. . . . . .” Mạc Ưu sợ nhột nhất! Cô rốt cuộc bất chấp hình tượng cả người nằm trên mặt ghế, thân thể cuộn thành một khối né tránh hai phe giáp công, cười đến chảy nước mắt.

“Còn không nói sao?” Hạ Thiên Khoát dứt khoát ngồi ở bên người cô tiếp tục bức cung, trên mặt toát ra vẻ hào hứng hiếm thấy.

“Không. . . . . . Ha ha. . . . . . Không nói. . . . . . Ha ha ha. . . . . .” Nói thì kết cục còn thảm hại hơn, cô mới không phải đứa ngốc.

“Vậy cũng chớ trách tôi không khách khí!” Ngón tay của anh bắt đầu công hướng cái eo mẫn cảm của cô, Mạc Ưu rốt cục phát ra một tràng cười điên dại, không thể không cầu xin tha thứ.”Không. . . . . . Tha cho tôi. . . . . .”

“Chuẩn bị nói chưa?” Hạ Thiên Khoát còn không có đình chỉ công kích.

“Tôi. . . . . . Ha ha ha. . . . . . Tôi nói. . . . . .”

Hạ Thiên Khoát ý bảo Hỉ Lạc án binh bất động, mình cũng dừng lại động tác cúi xuống nhìn cô.”Nói mau vừa nãy cười cái gì!”

“A. . . . . . Tôi. . . . . .” Mạc Ưu vẫn ngăn không được nụ cười, ngực kịch liệt phập phồng thở hào hển, lại thêm hơi thở nam tính thổi trên mặt cô, càng làm cho cô cơ hồ thở không nổi.

Cô thẹn thùng quay đầu đi, Hạ Thiên Khoát lại cho rằng cô không muốn nói ra chân tướng, bàn tay ôm trọn gương mặt của cô đối diện với mình.”Còn không mau nói!”

“Tôi. . . . . .” Thế này thì bảo cô làm sao mở miệng đây! Thực tế cái tư thế này cực kỳ mập mờ. . . . . . Mạc Ưu khẽ cắn môi, mặt phấn ửng hồng lộ ra thần sắc khó xử mà lại ngượng ngùng.”Anh. . . . . . Anh thả tôi ra đã. . . .”

“Không thả! Trừ phi cô nói ra!” Vốn thầm nghĩ trêu cợt cô, nhưng là vừa cúi sát gương mặt trắng hồng nhỏ nhắn của cô, Hạ Thiên Khoát cảm giác thân thể nổi lên sự bạo động khó hiểu, ngữ khí của anh cùng biểu lộ bắt đầu có vẻ mập mờ, như là loại tán tỉnh tràn đầy sức hấp dẫn ——

“Anh thả tôi ra trước đã. . . . . .” Mạc Ưu không dám nhìn thẳng anh, bởi vì đôi mắt vốn lạnh lùng như băng giờ đây lại chớp động lên hai ngọn lửa, cô bị nhìn đến toàn thân nóng lên, không tự chủ phát ra tiếng hờn dỗi. Hạ Thiên Khoát không trả lời, chỉ nhìn thẳng chằm chằm vào cô, khuôn mặt tuấn tú càng ngày càng tới gần.

“Hạ ——” Lời chưa nói ra miệng đã bị đôi môi nóng bỏng dán lên ngăn chặn, Mạc Ưu trừng lớn mắt, theo khóe miệng truyền đến cảm giác trơn ướt, cô theo phản xạ nhắm đôi mắt lại, đắm chìm trong sự tiếp xúc kỳ diệu. . . .

Anh đầu tiên là thử loại nhẹ hôn cô một cách nhu nhuận, như nhấm nháp món ăn thượng đẳng trơn mịn, đem hai cánh môi khéo léo lại căng tròn nhuộm thành đỏ bừng xinh đẹp.

“Uhm. . . . . .” Cái cảm giác này. . . . . . thật quái dị! Cô thường xuyên cùng Bảo Bảo hoặc Hỉ Lạc chơi hôn nhẹ, nhưng cô chưa bao giờ biết môi người đàn ông lại mềm mại mà co dãn như vậy, Mạc Ưu nhịn không được chu miệng lên mặc anh liếm láp, bốn cánh môi giằng co chặt chẽ kề nhau.

Vẻn vẹn chỉ có thế này đã không thể thỏa mãn Hạ Thiên Khoát, trong nội tâm khao khát lập tức tăng cao, thế công càng thêm kích cuồng.

Dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng cạy mở đôi môi anh đào đã mềm ra, lưỡi nóng ướt linh hoạt không kiêng nể gì cả thăm dò vào trong miệng cô, dùng cái lưỡi cuồng mãnh chiếm cứ.

“Uhm. . . . . .” Mạc Ưu không tự chủ yêu kiều lên tiếng, cái lưỡi bị động mặc ý anh vần vò, chậm rãi bắt đầu tò mò đáp lại anh. Cảm giác cô e dè và bị động, anh càng hết sức trêu chọc cô, liếm láp theo một cách cuồng bạo trước nay chưa từng có.

“Uhm. . . . . .” Mạc Ưu dựa vào bản năng đáp lại sự đột kích của anh, kìm lòng không đặng phát ra tiếng rên rỉ nhỏ nhẹ dồn dập. Cảm giác khác thường từ dưới bụng tháo chạy đến toàn thân, cô cảm thấy toàn thân máu chảy rất nhanh, chỉ có thể bất lực vặn vẹo thân hình.

Anh không ngừng dùng đầu lưỡi cùng cô chơi đùa, vừa rút khỏi khoang miệng của cô thì cô liền không thể chờ đợi được đưa cái lưỡi đinh hương nhô ra truy tìm lưỡi của anh, lại còn ngậm lấy lưỡi anh. Sự hưởng ứng nóng bỏng càng cổ vũ thế công của anh, bàn tay đồng thời chiếm lấy đôi gò bồng đảo, cách lớp quần áo sờ nắn không ngừng, nắm chặt bầu ngực tròn.

“Uhm. . . . . .” Mạc Ưu không tự chủ ưỡn ngực lên, không biết muốn thoát khỏi cái loại đùa cợt tra tấn này hay là chờ mong càng nhiều, thân thể vùng vẫy nhưng lại càng ngày càng kích cuồng.

Đang lúc dục hỏa thiêu đốt, Hạ Thiên Khoát đột nhiên buông Mạc Ưu ra ngồi dậy, cố gắng ổn định hô hấp ngắm nhìn cô.

Không được tiếp tục! Nếu không anh thực ở chỗ này muốn cô. . . . . . Mạc Ưu vẫn nằm ở trên ghế dài híp nửa đôi mắt nhìn anh, cánh môi bị hôn đến sưng đỏ khẽ nhếch, ngực phập phồng kịch liệt, còn chưa thanh tỉnh từ trong màn sương mù tình dục.

“Đi rửa mặt đi, tôi đem bữa tối đến.” Hạ Thiên Khoát rất nhanh ổn định hô hấp, khuôn mặt lạnh lùng, sau khi ra lệnh liền đứng dậy rời đi.

Giọng nói lạnh lùng trong nháy mắt giội tắt Mạc Ưu đang mê man, cô lấy tay vuốt trán cực lực ổn định hô hấp, phát hiện ra không thể dùng sức, chỉ cảm thấy toàn thân mềm mại vô lực.

“Vẫn chưa chịu dậy?” Hạ Thiên Khoát vừa bước đi vài bước quay đầu lại, cau mày nhìn bộ dáng yếu đuối thở dốc không thôi của cô lại cảm thấy đáy lòng xúc động.

Cho rằng vết thương ở tay của cô lại đau, anh đành phải đến gần cô lần nữa.

“Tôi. . . . . . Không còn sức lực.” Mạc Ưu trừng lớn đôi mắt vẫn còn đang bị phủ một lớp sương mù, bộ dáng có vẻ rất yếu ớt, thật là vô tội.

Hạ Thiên Khoát không nói gì, chỉ là xòe bàn tay ra đưa cho cô. Hàm răng khẽ cắn môi hồng nhuận, Mạc Ưu chần chờ một chút mới duỗi tay trái ra nắm lấy, tùy ý anh dùng lực kéo mình đứng lên.

Đợi cô đứng dậy rồi, Hạ Thiên Khoát lại không chút quan tâm buông tay cô ra, bàn tay một mực nắm tay của cô, cô đi vào trong nhà, Hỉ Lạc thì ngoan ngoãn đi theo phía sau.

Vào phòng, anh như trước lạnh giọng nói: “Đi rửa mặt, sau đó ăn bữa tối.”

“Ừm. . . . . .” Mạc Ưu chỉ có thể ngây ngốc gật đầu, nâng chân mơ màng đi vào phòng tắm. Nhìn vào gương một hồi lâu, cô giật mình nhìn hai má phấn nộn bị bao phủ một màu đỏ ửng, cảm giác được mình trong gương nhìn rất lạ lẫm. Cô đưa ngón tay vỗ về cặp môi đỏ mọng bị hôn đến sưng, xúc cảm lửa nóng kia tựa hồ còn đọng lại trong đầu. . . . . .

Cô đờ đẫn nhìn vào gương một hồi lâu, cho đến khi bên ngoài truyền đến tiếng Hạ Thiên Khoát. “Rửa mặt cần lâu như vậy sao? Tôi sắp chết đói rồi đây!”

Mạc Ưu như ở trong mộng sực tỉnh lại, cho là anh đang chờ cô đem bữa tối bưng lên bàn, tranh thủ thời gian dùng nước giội cho thoáng cái mặt, tẩy đi đoạn ký ức không thực vừa rồi.

Cô bước nhanh vào phòng ăn, Hạ Thiên Khoát đã ngồi ở ghế chủ, trước mặt anh là đĩa mì Ý nóng hổi bốc khói nghi ngút, chỗ bên cạnh cũng có một cái đĩa.

Mạc Ưu nhất thời bần thần, càng không biết làm thế nào đối mặt với cái tình huống bất thường này.

“Đừng ngốc ở đó làm gì? Còn không mau ngồi xuống ăn!” Hạ Thiên Khoát không kiên nhẫn thúc giục, Mạc Ưu lại vội vã tránh đi.

“Giữa trưa . . . còn dư mì, tôi ăn ở phòng bếp là được rồi.”

“Giữa trưa để đến giờ không thể ăn, đổ đi!” Hạ Thiên Khoát cầm lấy nĩa bắt đầu ăn. Mạc Ưu tìm cớ khác.”Để tôi lấy đồ ăn cho Hỉ Lạc trước.”

“Tôi làm rồi!” Hạ Thiên Khoát có chút bị chọc tức, buông dĩa ăn tức giận nhìn cô, “Cô rốt cuộc có ngồi xuống ăn không?”

Người phụ nữ này thật không đáng yêu, anh hiếm khi giúp người khác chuẩn bị bữa tối. Cô rõ ràng ra sức khước từ! Hạ Thiên Khoát khó chịu nghĩ.

“Ừm. . . . . .” Mạc Ưu đã nghĩ không ra lấy cái cớ gì khác, đành phải ngồi xuống bên cạnh anh, dùng tay trái cầm nĩa ăn múc lên một ít mì.

Hai người đều không mở miệng, trong không khí tràn đầy biến hoá kỳ lạ, Mạc Ưu lại cảm thấy có chút khẩn trương, lại càng không hiểu chính mình vì sao không cự tuyệt, thậm chí có chút ít tham luyến sự tiếp xúc thân mật như vậy. . . . . .

Cõi lòng đầy tâm tư, Mạc Ưu cúi đầu nhìn đĩa mì, tay trái không thuận nên chỉ có thể từng chút từng chút một múc mì lên. Ăn được một nửa thì đĩa mì trước mặt đột nhiên bị bưng lên, Hạ Thiên Khoát di chuyển cái ghế đến ngồi gần cô, lấy nĩa ăn quấn một khối mì Ý trong dĩa của cô. Mạc Ưu ngẩn người.”Còn không mau hé miệng?” Hạ Thiên Khoát không kiên nhẫn ra lệnh, cô chỉ có thể ngây ngốc nghe theo, để anh đút mì đưa vào trong miệng.

Mạc Ưu cúi thấp đầu nhai mì, hương nồng cà chua tương trấp trong miệng lan ra, hương vị chua chua ngọt ngọt tựa hồ đã lan tràn ở đáy lòng.

“Tôi chỉ không muốn cô lấy cớ tay bị thương lười biếng quá lâu, không cần cảm tạ tôi!” Anh lại đưa lên một gắp, không kiên nhẫn nhếch miệng.

Mạc Ưu nhẹ vỗ về cổ tay bị thương bên cạnh, nhai nuốt mỹ thực được đưa vào trong miệng, đáy lòng đầy cảm giác ấm áp không được tự nhiên.

Liên tục vài ngày đều như vậy khiến Mạc Ưu có thể nói là thụ sủng nhược kinh tới cực điểm.

Đồng thời, cô cũng không ngừng suy đoán vì sao hành động củaHạ Thiên Khoát chuyển biến lớn như vậy, theo như lời anh là hi vọng tay của cô mau khỏi, không cho cô lấy cớ lười biếng, hay là bởi vì nụ hôn kia của cô? Tuy nhiên về sau anh không hề hôn cô, nhưng xúc cảm này vẫn giữ tại môi cô, thậm chí theo sự săn sóc không tính là dịu dàng kia xâm nhập vào đáy lòng cô. . . . . .

Đêm nay, Hạ Thiên Khoát cứ theo lẽ thường mang bữa tối về, Mạc Ưu cũng tự nhiên đứng chờ anh tại cửa ra vào, dùng biểu tình có chút ngượng ngùng nói: “Anh đã về rồi!”

“Ừ!” Hạ Thiên Khoát hừ nhẹ một tiếng, trên mặt không biểu lộ gì. Anh trực tiếp đi vào phòng bếp, đem bữa tối từng món lấy ra.

Mạc Ưu vội vàng đi theo phía sau, nâng tay phải đã bỏ băng vải quơ lên trước mặt anh.”Tay của tôi đã tốt lắm, tôi tới tự lấy là được rồi.”

Hạ Thiên Khoát thả đồ ăn trong tay ra, nhàn nhạt nói: “Vậy sau này tôi không cần phải “hầu hạ” cô nữa.”

Ngữ khí của anh nghe chừng có chút mất hứng, dường như trước kia làm như vậy là vạn bất đắc dĩ hoặc là vũ nhục thân phận tôn quý của anh, nhưng chỉ có chính anh mới cảm thụ được cái cảm giác mất mát kỳ lạ này.

“Cám ơn anh. . . . . .” Cho là anh đang phàn nàn, Mạc Ưu vội vàng mở miệng cảm ơn, khẩu khí lại có vẻ xa cách, thậm chí mang theo sự thất vọng, những việc làm trước kia thực ra có nguyên nhân rất rõ ràng, chỉ là chính cô nghĩ sai, suy nghĩ lung tung . . . . .

“Từ nay về sau cẩn thận một chút, đừng nghĩ tôi sẽ lại hầu hạ cô!” Anh không biết nên xử lý cái cảm xúc lạ lẫm này như thế nào, đành phải dùng vẻ lạnh nhạt thường ngày để che dấu.

“Tôi biết. . . . . .” Mạc Ưu lặng yên hâm nóng đồ ăn, cũng hiểu được hết thảy lại trở về như ban đầu.

Phép màu đã biến mất. . . . . . Có lẽ, nó chỉ tồn tại trong ảo tưởng của cô.

Đêm nay trời nóng lạ thường, mặc dù có bật điều hòa, Mạc Ưu vẫn buồn bực không ngủ được, cô quyết định đến hoa viên hít thở không khí, co quắp tựa ở ghế nằm nhìn lên bầu trời đêm toả sáng, vốn tưởng rằng cảnh tượng như vậy có thể làm cho những suy nghĩ táo bạo thoáng bình tĩnh, nhưng mấy ngày nay hình ảnh cùng anh bên nhau lại không ngừng xuất hiện trong đầu, còn có nụ hôn kia. . . . . .

Mấy ngày nay anh lại trở lại vẻ lạnh nhạt như trước, phảng phất trước đây hết thảy chưa từng xảy ra, cô cũng cẩn thận giữ một khoảng cách với anh, tự nhắc nhở rằng giữa người hầu và ông chủ nên có chừng mực. Chỉ là, một khi trái tim đang đóng kín bị mở ra một góc, rất nhiều suy đoán cùng ảo tưởng không nên có sẽ thừa dịp len vào, ngay khi cô đang muốn bình tâm lại thì một rung động không nhỏ bỗng kích khởi. Không thể tiếp tục như vậy nữa, cô không thể lại nhảy múa theo tiết tấu của ma vương! Mặc dù Mạc Ưu tự cảnh cáo chính mình như vậy, nhưng cũng không thể phủ nhận lòng cô đã bị kích khởi gợn sóng.

Nhìn qua bể bơi đang tỏa ánh sáng xanh lam dưới ánh trăng, bể bơi đầy nước xanh trong tựa hồ kêu gọi cô, bơi lội tựa hồ là phương pháp tốt để khôi phục lại sự bình tĩnh. Nhưng mà, cô căn bản không mang đồ tắm.

Hiện tại đã hai giờ đêm, ngẩng đầu nhìn về phía phòng ngủ chính thất ở lầu hai tối như mực, cô nghĩ thầm ma vương chắc đã ngủ say, vì vậy cởi áo T – shirt và quần ngắn, trên người chỉ mặc nội y màu trắng kiểu thể thao cùng quần lót bằng bông, khởi động ấm người một chút, liền chậm rãi bước vào trong bể bơi.

Cô đầu tiên là bơi kiểu ếch qua lại mấy lần, cảm nhận cảm giác nổi trên mặt nước, cảm giác mình như là một ngôi sao nhỏ phiêu du giữa tinh không mênh mông.

Cô nhắm mắt lại thả lỏng thân thể như ở trạng thái không trọng lực, thẳng đến cảnh giới vô niệm . . . . . .

Hạ Thiên Khoát bị tiếng khua nước rất nhỏ đánh thức, trong nhà tuy có lắp đặt thiết bị an ninh, nhưng anh vẫn cảnh giác, không dám lơ là. Sau khi xuống giường, đi chân trần chậm rãi bước về hướng bên cửa sổ, xốc lên một góc bức màn, không phát hiện kẻ xâm nhập khả nghi, lại bắt gặp một Mỹ nhân ngư tuyệt sắc. Thật vất vả mới thoáng bình tĩnh được nỗi lòng, lại bị cảnh tượng trước mắt đảo loạn lần nữa.

Từ nhỏ anh đã học cách không cho bất kỳ kẻ nào làm ảnh hưởng đến tâm tình của mình, trong lòng anh cũng không thấy khác biệt giữa sự thất vọng và chờ mong. Nhưng từ sau khi người phụ nữ này xuất hiện, anh bắt đầu cảm thấy không đúng.

Đối với các loại ý nghĩ và hành động không nên có, anh vừa tức giận chính mình mất tự chủ, tầm mắt và suy nghĩ rồi lại vẫn không tự chủ được vòng quanh cô, tựa như kim loại đã bị nam châm hấp dẫn.

Anh thừa nhận trên phương diện nào đó cảm thấy cô rất hấp dẫn, bởi vì cô và những người phụ nữ mình gặp qua không giống, nhưng chỉ là cảm giác mới lạ quấy phá nhất thời, hay là việc bỗng có người làm bạn khiến cho anh bắt đầu sinh ra tình cảm ỷ lại? Hạ Thiên Khoát cũng không trả lời được.

Trên thương trường bất luận việc khó gì đều không thể làm cho anh nhíu mày, nhưng ở phương diện tình cảm, anh còn là một đứa trẻ vừa chập chững học bước, ngay cả mình muốn đi đâu cũng không biết.

Nhưng có thể khẳng định là, chỉ cần nhìn thân thể lồi lõm hấp dẫn bơi trong nước, dục vọng từ lâu chưa bị khai phá liền tự động bừng bừng phấn chấn, càng làm mãnh liệt thêm cảm giác lần trước hôn môi cô. Anh vội vàng muốn có được cô, muốn cảm nhận lần nữa xúc cảm nhấm nháp cô trong miệng, như tơ lụa nhẵn nhụi, nếm từng tấc làn da nõn nà, thậm chí giữ lấy cô. . . . . .

Mạc Ưu nằm trôi nổi trên mặt nước, cảm giác có chút buồn ngủ, cô chậm rãi bơi hướng chỗ,cầu thang mở rộng đầu ngón tay lại bỗng nhiên đụng phải một làn da ấm áp, sợ tới mức cô kinh hô một tiếng, cả người mất thăng bằng ngã vào trong nước.

Đứng ở trong nước Hạ Thiên Khoát liền vươn tay vớt cô lên, cô bị sặc nước, chỉ có thể bắt lấy cánh tay của anh ho mãnh liệt.

“Tôi thật sự đáng sợ như vậy sao?” Cô phản ứng giống như gặp quỷ làm cho trong lòng của anh có chút không vui.

Mạc Ưu vẫn ho khan không ngừng, không cách nào trả lời, chỉ có thể dùng ánh mắt nén giận nhìn anh, trong nội tâm thầm mắng: Ai bảo anh luôn vô thanh vô tức xuất hiện?

Gò má cùng và bờ môi yêu kiều vì ho khan càng thêm ửng hồng, nhìn thấy nét mặt của cô mang theo giận dữ, lại làm cho Hạ Thiên Khoát nhìn đến mê mẩn, đôi mắt thâm thúy lập tức trở nên u ám, hai ngọn lửa dục vọng bắt đầu chớp động lên.

Mạc Ưu ở bên cạnh thở hào hển, nhưng ánh mắt như là bị anh giữ chặt không cách nào dời đi.

Ký ức về nụ hôn kia làm trong cơ thể lại dâng lên luồng nhiệt khí, làm cho cô hít thở càng thêm dồn dập, dòng điện kỳ diệu trong lúc đó lưu chuyển trong sóng mắt, sáng lên, khi cô còn không kịp phản ứng thì bờ eo bé nhỏ đã bị nâng lên, bị giữ chặt trong lồng ngực tinh tráng của anh, môi mềm trong nháy mắt đã bị chiếm lấy.

Lưỡi của anh bá đạo tiến quân thần tốc, cô chủ động mở ra đôi môi anh đào đón ý hưởng ứng anh cuồng mãnh xâm chiếm, trong miệng theo hai đầu lưỡi quấn giao không ngừng thấm ra nước bọt từ khóe miệng rỉ xuống.

Sự tự cảnh cáo cùng lý trí đều bị tình cảm mãnh liệt này cọ rửa mà tan biến, cô tựa hồ đối với loại xúc cảm thân mật này đã thành nghiện, thậm chí khát vọng càng nhiều. . . . . .

“Uhm . . . . .” Bị hôn đến thần trí mê loạn, Mạc Ưu cảm giác toàn thân nổi lên khoái cảm tê dại, thực tế dưới bụng truyền đến áp lực cùng nhiệt khí khó hiểu, làm cho cô nhịn không được giãy dụa eo thon, làm hai trái rất tròn trước ngực ma sát lấy lồng ngực rắn chắc của anh.

Hạ Thiên Khoát dùng bàn tay chống đỡ thân thể nhẹ bỗng, nhưng cô không ngừng vặn vẹo khiến anh thiếu chút nữa chân đứng không vững, tay anh vuốt ve đồng thời tách ra đôi chân thẳng tắp thon thả của cô, để thằng nhỏ bừng bừng phấn chấn vểnh lên vừa vặn đứng vững giữa nơi ấm áp của cô, ngực càng bị hai gò núi mềm mại truyền đến từng trận tê dại. Tay trái vây quanh sau lưng cô cởi móc áo nịt, rất nhanh giải phóng hai gò bồng đảo bị áp bách đến cơ hồ muốn bật ra.

Tay trái lặng lẽ chen vào giữa hai lồng ngực kề sát, chiếm cứ ngọn đồi đẫy đà, cảm giác mềm mại trong tay làm dục vọng trong cơ thể anh càng thêm phẫn trương, bờ mông hướng gần sát u cốc thẳng tiến.

“Uhm . . . . .” Đỉnh nhũ phong truyền đến từng luồng điện giật bao phủ toàn thân, Mạc Ưu chỉ có thể như chết đuối bắt được cọc vịn chặt cánh tay cường tráng của anh, cảm giác như sẽ chết đuối trong biển dục vọng . . . . . Cô bất an giãy dụa thân hình, nụ hoa nhỏ đang mềm mại trong lòng bàn tay anh càng thêm khoẻ mạnh nhô lên, chỗ tư mật càng làm dục vọng nóng rực của anh nóng bừng như lửa. Chỉ đụng chạm thì không thể thỏa mãn Hạ Thiên Khoát đói khát đã lâu, anh hôn đến càng lúc càng kích cuồng, thân thể cũng bởi vì hưng phấn run nhè nhẹ.

Ôm lấy thân thể mảnh khảnh của cô đi về hướng cầu thang, anh chậm rãi đẩy cô ngã xuống bên hồ bơi, áo lót vướng ở cánh tay nhẹ nhàng trượt xuống trong nước, hai trái rất tròn bật lên lọt vào trong tầm mắt, đỉnh nhũ phong bị dục vọng nhuộm đến đỏ tươi khiêu khích đung đưa. Cái lưỡi nóng ướt đưa ra, dọc theo chiếc cổ duyên dáng một đường dao động từ dưới lên, thêm nữa là bàn tay nhẹ nhàng nắm lấy đỉnh núi mềm mại, bầu ngực mê người thoáng cái liền bị công chiếm.

Từng trận khoái cảm do đỉnh nhũ phong bị đùa nghịch truyền đến toàn thân, Mạc Ưu chỉ có thể ngâm nga thành tiến theo bản năng g, đồng thời từng cảm giác thân trên truyền đến chỗ tư mật, cảm giác thật kỳ quái, một luồng nhiệt dịch lạ lẫm bắt đầu chảy ra. . . . . .

Nhìn ra cô đã bị dục vọng làm thần hồn mê loạn, bàn tay đang sờ loạn nơi kiều đồn càng dọc theo khe hở quần lót tìm kiếm từ phía dưới, đầu ngón tay quét nhẹ qua nồng đậm cỏ thơm trực tiếp đảo hướng nhụy tâm, không ngoài ý muốn phát hiện chỗ đã phủ lên một tầng mật dịch động tình.

Thân thể Mạc Ưu run lên, hai chân theo phản xạ kẹp càng chặt, lại ngăn không được thế công của đầu ngón tay, ngược lại anh dùng lực đạo càng kịch liệt khều mạnh hoa tâm đã mẫn cảm đến cực điểm, kích ra càng nhiều ái dịch. Cô ép chặt lấy hai chân thân thể khom xuống muốn tránh đi sự tra tấn lửa nóng.

Đầu ngón tay Hạ Thiên Khoát cũng không buông tha cô, một mực thăm dò qua lại trong hoa tâm chặt khít.

“Đừng. . . . . .” Có chút đau đớn xen lẫn khoái cảm, cảm giác chưa bao giờ có, lạ lẫm mà lại cuồng mãnh khiến Mạc Ưu khó có thể chống đỡ, cô chỉ có thể càng cuộn lại thân thể dưới thân anh cao giọng ngâm gọi.

Mạc Ưu không ngừng rên rỉ càng cổ vũ thế công của Hạ Thiên Khoát, anh muốn thâm nhập, làm cho phân thân dưới đang đau đớn khát vọng được thay thế ngón tay hưởng thụ nơi ấm áp căng tràn của cô! Trong lúc xoa nắn kiều khu, anh bắt đầu kéo quần lót trắng của cô xuống, cặp chân đang quắp chặt anh tựa hồ muốn thoát khỏi vật cản cuối cùng nhưng tâm trí Mạc Ưu vốn đang mê loạn đột nhiên như bị gió đêm lay tỉnh, lấy lại được ý thức.

“Không được!” Cô thở nhẹ một tiếng, không biết từ nơi nào sinh ra khí lực ngẩng đầu lên cao, hai chân hướng bộ ngực anh đạp mạnh, Hạ Thiên Khoát không hề phòng bị lập tức ngã xuống hồ. Mạc Ưu chật vật kéo lại quần lót, dùng chút ý chí cuối cùng khởi động hai chân vốn đang mềm nhũn, không thèm để ý toàn thân xích lõa chạy khỏi hiện trường.

Hạ Thiên Khoát trồi lên mặt nước rất nhanh, nhìn thấy bóng lưng chạy trối chết của cô, kinh ngạc không thôi. Không ngờ tới phút cuối cùng cô lại còn một chiêu này, không khí không phải đang rất tốt, cô cũng rất say mê sao? Anh thật sự không hiểu nổi tâm tình của cô. Lúc này trên mặt nước đưa tới một vật thể màu trắng, cầm lên xem xét, phát hiện là áo lót của cô.

Nắm áo lót trong tay, Hạ Thiên Khoát thật không biết nên hình dung cảm giác thất bại trong lòng như thế nào.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio