Bị anh gõ lên trán Ái Linh ăn đau trừng mắt nhìn anh hai tay ôm trán cả đôi môi nhỏ nhắn đều vểnh cả lên, Từ Ngôn Mặc thấy thế thì bật cười ha hả, anh vươn tay xoa đầu cô.
" Được rồi môi của em sắp vểnh lên đến mũi rồi kìa, chúng ta đi ăn chút gì trước đi....nhóc con..."
Ái Linh đưa tay sờ sờ môi mình....ấy cũng đâu đến nổi như anh nói đâu nhỉ, cái tên này chắc chắn lại trêu cô rồi...hừ...
Nghĩ nghĩ lại ấm ức nhưng không thể làm gì được anh, cô chỉ có thể co dò chạy cho kịp bước chân anh....tên này làm gì mà đi nhanh thế không biết.
phút sau...
Ái Linh mở to hai mắt trân trân nhìn vào bên trong một cửa tiệm....cái bảng hiệu ghi chữ Pizza to đùng đùng....đây không phải chỗ lần trước cô đưa anh đến ăn pizza đó sao...
Từ Ngôn Mặc thấy Ái Linh vẫn đứng im một chỗ không nhúc nhích có chút nghi hoặc hỏi cô.
" Em làm sao thế??".
Đam Mỹ Hay
Ái Linh lườm anh, cô lấy di động trong túi ra gõ gõ....
" Anh thật sự muốn ăn cái này...."
Từ Ngôn Mặc nhướn mày nhìn cô, rồi nhìn vào bên trong cửa tiệm ánh mắt vô cùng vô cùng bài xích...rồi lại nhìn về phía cô....
" Em....!thích ăn..."
Ái Linh đỡ trán lần trước là cô muốn chơi xỏ anh nên mới đưa anh đến đây chứ không phải cô thích ăn pizza nha....Ái Linh thở dài....haizz cái tên này...cô chủ động đi đến nắm tay kéo Từ Ngôn Mặc đi về hướng khác...!
Từ Ngôn Mặc có chút sững sờ nhìn bàn tay nhỏ nhắn đang nắm lấy tay mình trong lòng không khỏi dâng lên cảm giác vui vẻ, cứ thế anh rất tự nhiên từ bị động thành chủ động nắm lấy trọn cả bàn tay cô.
Ái Linh đang mãi nghĩ về việc đi ăn gì, thế nên cô vẫn cứ vô tư không nhận ra được hành động của anh, trong đầu lúc này loé lên một nơi cô chỉ cố sải bước chân thật mau về phía một tiệm mì ven đường gần đó...
Vừa đến nơi ông chủ đã nhiệt tình ra tiếp đón hai người.
" Ohh...cô bé cháu lại đến đấy à...."
Chủ tiệm mì là một bác trung niên ngoài tứ tuần, ông thấy Ái Linh đến liền nhận ra cô ngay....xem ra là khách quen rồi...
Ái Linh mỉm cười cuối đầu chào ông bác, cô đưa hai ngón tay ra hiệu lấy hai bát mì, ông bác chủ tiệm vui vẻ trả lời cô.
" Được được....cháu chờ một lát có ngay có ngay..."
Từ Ngôn Mặc vẫn giữ im lặng từ lúc bước vào đến giờ, anh lẵng lặng nhìn cô thuần thục lấy giấy ăn lau sạch đũa dùng.
" Linh Linh...em không thích ăn pizza sao?"
Ái Linh lần thứ n trong ngày trừng mắt nhìn anh, cô lấy di động gõ gõ.
" Vậy anh thích ăn sao??"
Từ Ngôn Mặc bật cười, anh khẽ lắc lắc đầu, rồi nhướn người mặt đối mặt với cô...
" Anh không thích....nhưng...!nếu em thích thì anh sẽ ăn...."
Động tác lau đũa trong tay của Ái Linh khẽ khựng lại, cô mở to mắt nhìn anh tim không hiểu vì sao lúc này lại bất chợt đập nhanh hơn....!thình thịch...thình thịch....
Từ Ngôn Mặc thấy cô lại tiếp tục ngẩn người anh không nhịn được cười ra tiếng, Ái Linh lúc này nhìn thấy anh có ý trêu mình....thẹn quá hoá giận cô ném đôi đũa lên người anh...
Từ Ngôn Mặc nhanh nhẹn thoát được Ái Linh thấy vậy liền nhắm vào ống đũa bên cạnh vươn tay muốn ném qua, Từ Ngôn Mặc thấy không ổn liền nắm lấy hai tay cô.
" Ấy....ấy nhóc con em là con gái phải thùy mị nết na....anh sai rồi...Linh Linh bình tĩnh nào....!ha......"
Ái Linh hừ lạnh một tiếng rụt tay lại lườm anh trong đầu lại thầm mắng một câu....tên đầu gỗ chết tiệt....