Trên bàn ăn rộng lớn Ái Linh ngồi cạnh Từ Ngôn Mặc thấp thỏm nhìn đôi vợ chồng trung niên đối diện.
" Linh Linh! đây là ba Ngôn Mặc, Ngôn Triết!.
còn đây là mẹ Ngôn Mặc, Nghê Giao!.
.
con cứ gọi là bác Từ với dì Từ là được! a!.
"
Nghe Từ lão gia giới thiệu một lượt Ái Linh khẽ mỉm cười gật đầu chào hỏi hai người, ba Từ lúc này lên tiếng.
" Không cần khách sáo con cứ tự nhiên như ở nhà là được rồi "
Ái Linh mỉm cười với ông hai mắt khẽ cong cong, ba Từ nhìn cô im lặng không tiếng động gật đầu hài lòng với Từ lão gia.
Từ Ngôn Mặc thu hết biểu cảm của mọi người vào trong mắt, khi thấy ánh mắt ba mình nhìn Ái Linh có chút khác là thì trong lòng anh không khỏi dâng lên nổi nghi hoặc.
Nhưng trên mặt anh vẫn thể hiện như không có việc gì, nhìn sang bên cạnh thấy Ái Linh đang cụp mi mắt không dám nhìn lung tung, anh mỉm cười đưa tay sang nắm lấy tay cô thầm trấn an.
" Đừng căng thẳng, không có việc gì cả "
Ái Linh nghe được lời anh nói cô ngẩng đầu lên nhìn anh môi khẽ cong lên, cô gật đầu.
Lúc này có người hầu bước vào, theo sau còn có một người.
" Chào mọi người! oh!.
dường như cháu đến không đúng lúc rồi!.
"
Đi cùng lời nói là một bóng hình thướt tha Tống Mộc Hạ với nụ cười đoan trang bên môi bước vào, lúc này mẹ Từ vẫn giữ im lặng từ nảy đến giờ bỗng trở nên vui vẻ đón tiếp Tống Mộc Hạ.
" Tiểu Hạ đến rồi sao "
" Vâng thưa dì cháu mới đến ạ "
" Ừm ừm! Tiểu Hạ đến rất đúng lúc chúng ta còn chưa dùng bữa con cùng vào ăn đi "
" Vâng thưa dì!.
"
Hai người mỗi người một câu chào hỏi đến vui vẻ mà trên bàn ăn không khí trở nên đông cứng, sắc mặt hai lão nhân gia đều xám xịt nhìn Tống Mộc Hạ rồi lo lắng nhìn sang Ái Linh.
Từ Ngôn Mặc cũng cảm nhận được một luồng hơi lạnh lẽo đang dần phát ra từ người Ái Linh.
Ái Linh không ngờ đến Tống Mộc Hạ sẽ đến, vậy thì cô đã hiểu rõ vì sao ánh mắt mẹ Từ nhìn cô từ đầu đến cuối liền có chút khác lạ rồi! haha! nghĩ đến đây bàn tay cô khẽ xiết chặt thành nắm đấm!
Từ Ngôn Mặc thu hết biểu cảm của cô vào trong đáy mắt, anh vươn tay một lần nắm lấy bàn tay của cô.
Ái Linh ngẩng đầu lên nhìn anh, anh chỉ mỉm cười dịu dàng rồi lắc lắc đầu! ý bảo, có anh ở đây!.
Trong lòng cô như có dòng nước ấm chảy qua, cô cũng nắm bắt tay anh khẽ mỉm cười rồi gật đầu với anh!.
ý nói, em biết!.
Tống Mộc Hạ khoé mắt nhìn hai người liếc mắt đưa tình, ánh mắt trở nên cay nghiệt thêm vài phần phóng thẳng lên người Ái Linh!
" E! hèm!.
ta thấy hôm nay mọi người có mặt đông đủ thế này!.
ta cũng có một việc muốn nói ra "
Lúc này Tống lão gia lên tiếng phá vỡ sự yên lặng trên bàn ăn, mọi người đều nhìn về phía ông.
" Ta và lão Từ đã bàn bạc với nhau, hai nhà dẫu sao cũng là chỗ quen biết nay chúng ta muốn hai nhà thân càng thêm thân, nên ta và lão Từ quyết định để Ái Linh và Ngôn Mặc đính hôn!.
đợi sau khi Linh Linh tốt nghiệp đại học thì sẽ tính đến việc kết hôn "
Ông suy nghĩ rồi chuyện này không thể để lâu cứ nhìn biểu hiện trước mắt là biết, ông phải tiên hạ thủ vi cường.
Ầm! ầm! ầm!.
ầm
Một thông báo động trời này như tiếng sấm giữa trời quang, Từ Ngôn Mặc Tống Mộc Hạ và mẹ Từ mỗi người một nét mặt khác nhau!.
rất! đặc sắc!.
.