Khách Điếm Đại Long Môn

quyển 1 chương 32: cha làm xằng quá!

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Hắn không hề biết rằng người mình nuôi dưỡng lại hấp dẫn đến như vậy. Điều này thôi thúc hắn không cần phải khách sáo với cô. Dù cô có là đứa con gái do một tay hắn chăm nom hay không? Dù hắn có phải là người cha mà con gái luôn tôn kính hay không?

Cô không hiểu chuyện, hắn chỉ cần dỗ cô rằng đó là chuyện tốt. Đợi cảm giác cầm thú ngấm sâu vào lồng ngực, hắn như con ngựa hoang bắt đầu lao vào cô.

Không thể xem tiếp được nữa. Rốt cuộc phải là kẻ điên thế nào mới có thể viết ra những thứ sách dung tục không chịu đựng nổi như thế? Long Hiểu Ất day day Thái Dương, dựng đứng lông mày, dường như chỉ cố hết sức gập cuốn sách đó lại mà không phải là ném nó vào tường, quăng xuống đất rồi giẫm nát nó.

Cha làm xằng quá.

Hừ! Đúng là cái tên sát với nội dung của cuốn sách. Đúng là làm xằng mà. Loại cầm thú sẵn sàng hại cả con gái mình đâu có giống một người cha.

Hắn hoàn toàn không thấy giật mình hay lo lắng về mình chút nào. Hắn hoàn toàn không đồng tình với người cha cầm thú trong truyện. Đoạn người cha cầm thú “cũng” muốn đánh bại vị hôn phu tương lai của “con gái” mình chỉ ngẫu nhiên trùng hợp với suy nghĩ của hắn, hắn tuyệt đối không thừa nhận bản thân mình lại có cái thứ dục vọng thấp hèn như người cha kia, hắn cũng chưa từng có ý định ép người ta xuống giường như tên cầm thú đó. Đối với một cô nhóc còn tè dầm, hắn có thể nghĩ ra những thứ gì chứ? Hơn nữa, sao hắn có thể bắt nạt một kẻ không hiểu chuyện? Hứ, đúng là kể cũng chẳng hết cái sự “tinh thông” của nàng, có mở đầu nàng ra thì cũng chỉ thấy có đồ ăn là đồ ăn, không thì chỉ còn có dâm thư mà thôi.

Nếu hắn đối xử với nàng như trong sách thì liệu nàng có há miệng tròn mắt hỏi hắn là có phải bị chú ngựa Bôn Tiêu đạp trúng đầu không?

Điều này không khiến hắn nổi giận. Điều khiến hắn không thể nhẫn nại được chính là kẻ đáng chết nào đó lại viết thêm hàng chữ kinh tởm ở trang cuối cùng của cuốn sách:

Đầu tháng sau, tiếp nối cuốn “Cha làm xằng quá” là cuốn “Cha, người ta muốn”. Nhớ tìm mua nhé. Long Tiểu Hoa, không được quên đâu đấy. Thích chết đi được!

Dường như hắn có thể nghe thấy tiếng cười quái dị chói tai khi nàng viết những dòng chữ đó. Hắn hít một hơi thật sâu. Nhân lúc hắn không có nhà, ngày nào nàng cũng ở trong phòng gặm nhấm mấy cuốn tiểu thuyết vớ vẩn, lại còn dám tỏ ra thích loại sách viết về loài cầm thú ấy trước mặt hắn nữa. Ngoài chuyện hắn chưa ép nàng nằm ra giường thì hắn chăm nom nàng có điểm gì không bằng người cha cầm thú này? Sau bạch mã lại là cầm thú. Sao nàng không có hứng thú như người bình thường. Sở thích của nàng là loại nam nhân như vậy sao?

Xem ra tối nay, nàng không cần ăn cơm nữa rồi. Nên phạt nàng quỳ ở từ đường, trước linh vị của mẹ nàng để hối lỗi về những điều mình đã làm mất mặt tổ tông.

- Huynh nói huynh muốn mua cuốn Cha, người ta muốn tặng tôi sao?

Hắn đang định trừng phạt nàng thì tiếng Long Tiểu Hoa không biết sống chết từ ngoài cửa vọng vào. Miệng còn trực tiếp nói tên cuốn sách mà vì nó, hắn chỉ muốn bóp chết nàng:

- Long Nhi, nếu muội có thể học thuộc cách sử dụng bàn tính thì đừng nói là một bộ mà đến mười bộ ta cũng có thể mua cho muội.

Giọng Bạch Phong Ninh vừa châm chọc vừa nhạo báng vang lên bên tai hắn. Hắn lập tức đứng lên bước ra ngoài cửa.

- Thực sự huynh có thể lấy được bút tích của vị nhân sĩ viết cuốn đó để tặng tôi sao?

- Long Nhi, ta đã gạt muội bao giờ chưa?

- Tuyệt quá! Có được bút tích của người ta rồi. Tôi thích nhất là tiểu thuyết của ông ấy. Tôi cũng thích cả cuốn Sói cưỡi ngựa bạch đến của ông ấy nữa.

- Long Nhi có sở thích chọn sách khá giống ta. Ta rất thích những cuốn đại loại như Nương tử không chịu cảnh góa bụa.

- Đúng, đúng. Tôi cũng thích cuốn truyện đó. Nhân vật nam chính đối xử với quả phụ đó rất tận tình. Hóa ra hai chúng ta đều thích những cuốn tiểu thuyết như vậy. Thật đúng là có duyên…

Cạch!

Tiếng Long Hiểu Ất mở cửa cắt đứt từ “duyên phận”, tách ánh mắt gần gũi của hai người ra xa. Chỉ thấy Long Tiểu Hoa vừa nhanh như chớp rụt tay lại tránh khỏi bàn tay của Bạch Phong Ninh. Xem ra bọn họ vốn đang định diễn cảnh hội ngộ tri âm dạt dào cảm xúc, nhưng vì cánh cửa mở quá mạnh nên hai bóng lưng vội quay đi như để che dấu điều gì đó, và hành động của Bạch Phong Ninh cũng bị dở dang.

Nụ cười nhẹ nhàng, cánh tay giơ lên vẫn chưa kịp tóm lấy tay của kẻ “hạnh đỏ vượt tường” thì đã hụt hẫng trong không khí. Hắn cũng không ngại ngùng, thu tay lại phẩy chiếc quạt giấy che trước ngực, nhẹ nhàng hóa giải cảnh tượng không được quang minh chính đại này, như chẳng hề bị người ta bắt gặp đang làm chuyện xấu. Hắn cúi chào Long Hiểu Ất:

- Long huynh!

Huynh cái đầu hắn đó. Loại người mà đến nguyên tắc cơ bản là không được ve vãn vợ của huynh đệ mình mà cũng không biết, xưng huynh gọi đệ với hắn, chi bằng tự kiếm cái sừng cắm lên đầu mình cho xong!

Cảnh tượng che đậy thái quá trước mắt khiến Long Hiểu Ất phải cười lạnh một cái. Ở ngay trước mắt hắn mà cũng dám yêu đương vụng trộm? Lại còn vụng trộm một cách khoa trương lộ liễu như vậy, chính xác là cố tình để cho hắn nhìn thấy. Hừ! Thật không hổ danh là nhóm hai người hứng thú với đống dâm thư!

- Huynh đến đây làm gì?

Khẩu khí chẳng hề chào đón, cộng thêm thái độ lúc này, có thể giải thích câu nói ấy là: “Gặp rồi thì mau biến đi!”.

- Hôm nay, ta đến đúng là khách không mời. - Bạch Phong Ninh nói.

- … - Trong từ điển của Long Hiểu Ất, “khách không mời” và “mặt dày vô sỉ” chẳng có gì khác nhau cả.

- Nghe nói Long huynh muốn thu xếp cuộc sống sau này cho phu nhân trước của mình, Bạch mỗ cảm thấy bản thân có thể gánh vác được. Bạch mỗ lại chưa có thê tử nên cũng muốn đến thử xem. Mong là Long huynh…

Bạch Phong Ninh vẫn chưa nói hết câu thì đã thấy thái độ của Long Hiểu Ất chẳng hề vui chút nào. Long Hiểu Ất trừng mắt hướng về phía “cành hạnh đỏ” đang lén lén lút lút đứng ở cửa phòng, hai tay khoanh trước ngực, giận dữ nói:

- Ai cho cô đến đây? Cô nhàn rỗi lắm sao?

- Tôi… Tôi… - Cành hạnh đỏ bị quát, bắt đầu nhích dần về phía Hoàng tử bạch mã, chỉ mong thoát khỏi ánh mắt lạnh lùng của Mẹ kế.

- Đứng yên. Không được nhúc nhích!

- Ồ!

- Bây giờ thì xoay người đi về phòng cô, đem cuốn Điều răn nhi nữ đến đây. Cô sẽ chép phạt cho ta cô hiểu thế nào là “Luân thường đạo lý”, thế nào là “Lễ nghĩa liêm sỉ”, thế nào là “Gái chính chuyên không lấy hai chồng”.

- Hả? - Thế thì nàng sẽ phải chép phạt cả đời sao? Bị hai người đàn ông hôn hại nàng không thể chính chuyên một chồng được nữa rồi. Lẽ nào mục đích hắn hôn nàng là như vậy? Đừng mà. Phương thức ngược đãi này đúng là rất tàn nhẫn đối với nàng.

- Còn không mau đi đi! - Hắn dùng đôi môi đã từng hôn nàng phát ra mệnh lệnh lạnh lùng và tàn khốc.

- … Ờ… - Nàng ấm ức nhìn Bạch mã hoàng tử. Lần này thì hoàng tử của nàng thấy rõ rồi nhé. Khi không có chàng, nàng luôn bị ngược đãi như vậy. Còn nữa, chàng đừng quên lấy bút tích của vị nhân sĩ viết cuốn tiểu thuyết kia cho nàng đấy. Nàng chớp mắt ra hiệu.

Bạch Phong Ninh nhếch môi đáp lại ám hiệu của nàng, đầu hơi nghiêng nghiêng tỏ ý nàng hãy học xong cách sử dụng bàn tính, hắn sẽ đến đón nàng. Kẻ đáng thương tung tẩy chạy về phòng chịu sự giày vò của cuốn Điều răn nhi nữ, ánh mắt vẫn hy vọng được giải phóng.

Bạch Phong Ninh cười lạnh lùng không nói gì, chỉ nhìn theo chiếc nơ bướm đang chập chờn trên đầu nàng. Ừm, nói đến mấy cuốn tiểu thuyết là dường như nàng hoàn toàn quên mất đầu mình đang bị thương, cũng chẳng hề quan tâm đến hình tượng của mình khi đội cánh bướm đó trước mắt hắn. Thật là quá siêu phàm! Lại còn hoàn toàn không để ý đến hắn nữa chứ? Cành hạnh đỏ này không dễ hái chút nào. Nó đã cắm rễ sâu vào lòng phủ, không chịu đi theo hắn nữa rồi.

- Nhìn đủ chưa? - Long Hiểu Ất dựa vào bên cửa, giọng trầm trầm, cảnh cáo kẻ đang chú ý vào người vợ cũ của mình, cảnh cáo kẻ không biết liêm sỉ là gì, đừng có to gan định lấy đồ của người khác một cách trắng trợn như vậy.

- Huynh đã muốn gả cô ấy đi thì sao còn ngăn cản ta làm gì? - Bạch phong Ninh cười phe phẩy quạt, giọng điệu ngọt ngào châm chọc ai đó.

- Trong lòng huynh nghĩ thế nào, huynh và ta đều rõ. - Long Hiểu Ất nhìn hắn, đầy vẻ khinh bỉ, thật sự không thể chịu nổi kẻ này: - Ta đã nói không cần huynh nhiều chuyện.

- Huynh lôi thôi rườm rà như vậy, ta thấy không vừa mắt mà thôi.

- Nếu vậy thì huynh cứ việc nhắm mắt vào. - Để hắn bớt phải phiền lòng khi thấy kẻ này qua lại với nàng.

- Để cô ấy đi cùng ta không được sao? Như vậy những ngày sau này của huynh sẽ thay đổi. Ít nhất cũng đỡ phải gặp mặt.

- … - Long Hiểu Ất liếc nhìn Bạch Phong Ninh: - Đi với ai cũng không thể đi với huynh!

Nói xong, hắn xoay người bước vào thư phòng để mặc Bạch phong Ninh bước vào theo, đóng cửa lại.

- Chà! Huynh ra dáng nhạc phụ rồi đấy. - Bạch Phong Ninh nhìn những cuốn sách xếp trên giá: - Có điều những cuốn sách này khiến người ta… - Cảm thấy lo lắng.

- …

- Ta không muốn nói nhiều đến những chuyện khác. Huynh nói thực đi. Huynh còn muốn ta phải đợi bao lâu nữa. - Bạch Phong Ninh cười, hỏi trực tiếp.

- …

- Ta và huynh đều biết tình hình trong kinh thành. Nếu huynh không cam lòng thì đây là cơ hội duy nhất.

- Ta chẳng có gì không cam lòng.

- Nói như vậy là huynh cam tâm tình nguyện mang tội danh bị đuổi khỏi hoàng thành sao?

- …

- Ông ta già rồi, hồ đồ rồi, không biết mình đang làm gì nữa rồi. Cứ ngồi ở vị trí đó đến lúc trút hơi thở cuối cùng. Giữ cả triều đình trong tay, quốc khố trống rỗng, thuế má tăng cao. Huynh thật sự không sợ có người làm phản, lật đổ triều đình sao?

- Hừ! Nếu có thể dễ dàng lật đổ triều đình thì huynh việc gì phải đến tìm ta. Tự huynh ra tay là được rồi.

- Huynh thật sự không hề lưu luyến hoàng thành chút nào sao? Đúng vậy. Từ nhỏ ta đã đọc sách thánh hiền, đọc đến phát đần, đầu óc chỉ biết trung thành mù quáng, không dám làm phản. Ta đến tìm huynh chỉ vì một câu. Trung thần không thờ hai chủ. Ta không có hứng thú với lão hoàng đế già đó. Ta chỉ có hứng thú cùng tận hưởng thời hoàng kim với huynh, Long Hiểu Ất.

- Vậy sao huynh biết, ta muốn tạo nên thời hoàng kim này?

- Nếu huynh cam lòng thì đã không năm nào cũng chạy sang nước láng giềng.

- …

- Quốc khố trống rỗng, sổ sách lung tung, không có huynh không được. Sao ban đầu huynh lại rút lui? Đến lúc quay về rồi, nhân lúc ông ta còn chưa thoái vị, chúng ta mau quay về kinh thành thôi.

- Ta đã nói với huynh từ lâu rồi. Ta đã có khế ước bán thân, không thể đi được. - Long Hiểu Ất nhắm mắt lại, lần sờ chiếc bàn tính trên bàn.

- Khế ước bán thân sao? - Bạch Phong Ninh cười lạnh lùng, gập quạt lại: - Nếu huynh thật sự để ý chuyện đó ta sẽ đi lấy về cho huynh. Nhưng ta chỉ cần huynh nói một câu, huynh có cam lòng không? Đừng vì chuyện khác, mẹ huynh…

- Lúc nào cần, ta sẽ tự đi đòi về. - Hắn buông bàn tính vội ngắt lời Bạch phong Ninh. Đẩy cửa sổ ra, hắn ngẩng đầu nhìn bầu trời đang tối dần, quay lại lạnh lùng nói: - Huynh nói không muốn làm phản thần sao?

- Ta không có hứng làm hoàng đế. - Bạch Phong Ninh nhún vai cười.

- Vậy nếu ta muốn thay đổi triều đại thì sao?

- …

- Nếu ta cứ muốn làm phản thần tặc tử thì sao?

- …

- Huynh sẽ không cho rằng ta cam lòng quay lại lấy lòng kẻ đó, nhận những thứ ông ta bỏ đi chứ?

- …

- Ta không cần thứ ông ta bỏ đi. Nếu cần, ta sẽ tự cướp lấy. Như vậy, huynh còn muốn cùng ta quay về kinh thành làm chuyện trời long đất lở nữa không?

- … Nếu huynh đã chọn ta, nếu huynh muốn làm phản thì ta đành quay về nhét sách thánh hiền xuống dưới gối thôi.

điều đó chứ?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio