Mấy năm sau
Trong giang hồ nghe đồn có một khách điếm rách nát ở bên sông, lão bản là một người có tướng mạo thực bình thường, suốt ngày mặc một thân thanh sam.
Điếm tiểu nhi trẻ tuổi đầu bóng loáng, cười rộ lên là lộ hai cái răng nanh, dáng vẻ rất hiền lành.
Khách tưởng bình thường mà lại chẳng bình thường, bởi vì thức ăn của quả thực vô cùng đặc biệt, người đến ăn đông đến độ cửa bị đạp bung.
Sau đó, khách điếm lão bản rơi vào đường cùng, phải trưng một thông báo, nói rằng khách điếm chỉ tiếp tối đa năm mươi vị khách một ngày, vô luận bần phú sang tiện, chỉ cần trả tiền là ăn cơm, khoản đãi bình đẳng.
Vì vậy, khách điếm liền có một cái tên — Ngũ Thập gia.
[: Ngũ thập là số , ý chỉ quán cơm chỉ tiếp vị khách một ngày.]
Thế mà Ngũ Thậpgia này lại có thểnghĩ ra cách phá đi hy vọng vung tiền như rác, thậm chí không ngại giở trò lạm quyền để đến thưởng thức mỹ thực của chúng quan lại quý nhân.
Còn với những kẻ thử đe dọa dụ dỗđủ kiểu với lão bản hoặc buộc y phải theo về nhà để làm món ăn, chung quy, kết cục đều là tự mình đánh mình, thực mất mặt. Lúc đó mới thấy chưởng quỹ của khách điếm lợi hại thế nào.
Mọi người qua khách điếm đều biết, trong khách điếm nho nhỏ có tận hai gã chưởng quỹ!Tuy hai người đều xấu xí, nhưng một người mặc bạch y, người còn lại mặc hắc y, rất dễ nhận biết.
Bạch y chưởng quỹ bình thường khi cười đều khiến người ta có cảm giác như gió xuân về, nhưng nếu ngươi hôm nào vận đỏ, đến đúng hôm có kẻ gây gổ trong quán, có thể chứng kiến được một vở Xuyên kịch đổi màn đặc sắc hơn cả kịch thật. Những kẻ cao to đen hôi ấy cứ thế bị ung dung ném ra ngoài. Ngươi nghìn vạn lần đừng tỏ vẻ kinh ngạc, cúi đầu tiếp tục ăn cơm là tốt rồi.
[: Xuyên kịch: kịch hát Tứ Xuyên, lưu hành ở tỉnh Tứ Xuyên và một số vùng ở Quý Châu, Vân Nam, Trung Quốc.]
Còn hắc y chưởng quỹ kia thì ngược lại hoàn toàn, mặt lúc nào cũng âm trầm, lúc nào cũng đen xì, nhưng cũng phải nói lại, khí chất lạnh lùng nghiêm nghị kiểu này thực hấp dẫn không ít tâm hồn thiếu nữ của các cô nương. Có điều, nếu ngươi không cẩn thận bắt gặp hắc y chưởng quỷ và lão bản ở cùng một chỗ, nghìn vạn lần đừng lên tiếng cũng đừng nói lung tung, đừng hoài nghi vẻ mặt ôn nhu của hắc y chưởng quỹ, cúi đầu đi tiếp là được rồi.
Nháo sự tới cửa cũng được, hãm hại lừa gạt cũng được, tất cả những chuyện liên quan đến khách điếm lão bản đều bị hai chưởng quỹ đến tên cũng không biết kia vô thanh vô tức xử lý.
Dần dà, mọi người đều không nhịn được phải suy đoán, sau lưng khách điếm rách nát này rốt cục là thế lực nào chống lưng, có thể tồn tại giữa hỗn loạn như vậy?
Nhưng vô luận mọi người nhìn vào thế nào, người trong khách điếm đó vẫn mộc mạc như cũ, vẫn bình thường như cũ, cũng vẫn thiện lương như cũ.
Suốt một năm dài, chung quy có mấy tháng chỉ bạch y chưởng quỹ trông , rồi lại mấy tháng tiếp, không thấy bóng dáng bạch y chưởng quỹ đâu, nhưng hắc y chưởng quỹ thì nhất định xuất hiện.Vào mấy ngày lễ tết, hai chưởng quỹ mới khó có dịp ở cùng một chỗ, đặc biệt là hai tháng cuối năm, khách điếm nhất định không treo bảng kinh doanh, khách quan muốn thưởng thức mỹ thực hả, các ngươi phải kiên nhẫn.
Về phần bí mật sau lưng khách điếm, ngươi hỏi ta?
Hà hà, ai mà biết?
—– CHÍNH VĂN HOÀN —–