Chính Hành đường.
Văn Sát bắt lấy cằm Mạc Ly, thô lỗ bắt Mạc Ly phải đối diện với mình.
“Hàn Tử Tự, mẹ nó đừng có ngây ngẩn nữa.”
Hàn Tử Tự kinh ngạc khi nghe Văn Sát rống lên, nhưng thật ra vẫn chưa phục hồi lại thần.
“Ta thua.” Hàn Tử Tự thừa nhận.
Nhưng Văn Sát, ngươi sao có thể xem là mình đã thắng?Nghĩ đến đây, Hàn Tử Tự lại rơi vào trầm mặc hiếm thấy.
“Thế thì hiện tại, chúng ta có thể nói tới việc giao dịch?”
Hàn Tử Tự gật đầu: “Thua là thua. Giao dịch có thể bàn luận, nhưng điểm mấu chốt là, ta không muốn tổn hại đến tính mệnh Mạc Ly.”
Ngón tay thô ráp của Văn Sát vuốt ve làn da Mạc Ly, cảm giác được sự trắng mịn khiến hắn thấy thích thú không thôi, “Chuyện này ngươi có thể yên tâm. Hắn có muốn chết, ta cũng không cho!”
Văn Sát khom người, chiếc lưỡi ấm áp lướt qua gương mặt Mạc Ly, ý tứ tràn đầy bỉ ổi loạn.
Mạc Ly giãy giụa không thoát, miễn cưỡng nhắm chặt hai mắt.
“Kỳ thật, ta vốn không hứng thú nhiều lắm với chuyện này. Nhưng mà trước kia là trước kia, bây giờ là bây giờ.Mạc Ly, ngươi không hận ta sao?”Văn Sát nhìn vẻ khuất nhục trên mặt Mạc Ly, ngữ khí bất giác hưng phấn.
“Còn nữa, ngươi không phải thấy Hàn Tử Tự rất buồn nôn sao?”Bàn tay Văn Sát thô lỗ vỗ vỗ khuôn mặt Mạc Ly, “Ngươi mở mắt ra đi, có thấy hắn buồn nôn đến độ không để được vào mắt ngươi không?”
Văn Sát cuồng tiếu, tiếng cười hóa thành vô số mũi dao nhọn, vô thanh vô tức khảm vào lòng Hàn Tử Tự.Đúng vậy. Chẳng được bao lâu, ta bất tri bất giác biến thành một kẻ không đáng để Mạc Ly đặt trong lòng.
Thanh âm như quỷ mị của Văn Sát còn tiếp tục, “Mạc Ly, biết phải làm thế nào để trả thù một người không?”
Hai tròng mắt Văn Sát dần dần chuyển thành màu huyết hồng, “Chính là làm chuyện mà hắn chán ghét!Ngươi không phải hận nhất ta và Hàn Tử Tự sao? Ha ha, vậy sẽ không bao giờ cho ngươi thoát khỏi chúng ta, vĩnh viễn phải thần phục dưới chân chúng ta!Làm sao? Có phải rất kích thích không? Hả?!”
Mạc Ly nghe vậy, kinh hoàng trừng lớn hai mắt.Lấp đầy ánh mắt, không còn là niềm tin, mà là sợ hãi, là tuyệt vọng.
Cằm Mạc Ly bị bắt lấy, không động được, nói cũng không ra lời.
Tuy chỉ có đôi con ngươi linh động, nhưng đã có thể láng máng nhìn ra cảm giác của Mạc Ly hiện tại.Mà hiện tại, đã không còn ai đểý đến tâm trạng của y.
Nơi đây ngập mùi máu tanh và sự tàn sát, trong quá trình chinh phục và bị chinh phục, y chưa bao giờ có khả năng trở thành nhân vật chính, chỉ là một thứ đồ vật mặc kẻ khác xâu xé mà thôi.
“Hàn Tử Tự, Thiên Đạo môn và Nhất Ngôn đường ít nhiều cũng đã đấu đá trăm năm nay. Tuy thế lực hắc bạch đôi bên tiêu diệt lẫn nhau còn dài, nhưng ngươi và ta đều biết, bên này không thể chiếm đoạt hoàn toàn bên kia.Hôm nay ngươi diệt Văn Sát ta thì có ích gì, Nhất Ngôn đường chẳng lẽ không còn tồn tại nữa? Ngươi giết được bao nhiêu lần?”
Hàn Tử Tự hiểu hàm ý của Văn Sát, nhưng từ nhỏ hắn đã được dạy dỗ sứ mệnh chính tà bất lưỡng tập, tín niệm đó đã dung nhập cốt thịt, không thể hai ba câu là lung lay.
Thấy Hàn Tử Tự im miệng, Văn Sát tiếp tục: “Ngươi đấu ta đấu, chỉ bất quá để các loại thế lực lắt nhắt thừa cơ cắn chúng ta một cái thôi. Giống như chuyện ngươi bị Thương Long môn ám hại, đó chẳng phải là ví dụ điển hình?”
Hàn Tử Tự tiêu hóa được một chút điều Văn Sát nói, “Ý của ngươi là…”
“Không sai, giống như ngươi suy nghĩ đó, lưỡng bại câu thương không bằng chúng ta hợp tác.”Vẻ mặt Văn Sát không biểu hiện: “Đương nhiên, chỉ là ngầm hợp tác.Chúng ta vì đối phương diệt trừ phe đối nghịch, củng cố thế lực, sau đó, vạch ranh giới cai trị.”
“Nghe không tồi, nhưng…” Hàn Tử Tự mở miệng, “Ta không thấy, ta và ngươi có cơ sở gì để hợp tác.”
Không sai, hợp tác nghĩa là tín nhiệm, tuy không phải là tín nhiệm vô điều kiện, nhưng cơ bản nhất vẫn phảilà hiểu và tin tưởng.
Hắc bạch lưỡng đạo phân tranh nhiều năm, lịch sử tồn tại sâu xa lâu rồi, bọn họ đều tước đi vô số mạng người của đối phương.
Thiên Đạo môn và Nhất Ngôn đường đều tự quản lý phân môn biệt phái, đều có những mối hận không đội trời chung thí phụ sát mẫu, đoạt thê diệt tộc khó nói rõ.Chỉ mỗi điểm này thôi, đã định trước rằng hai người không có khả năng cùng một phe.
Văn Sát cười lạnh: “Hàn môn chủ, không ngờ người thông minh như ngươi, đôi khi lại đầu óc như chết rồi!Ta nói là ‘hợp tác’, là chuyện riêng giữa ta và ngươi, liên quan gì đến bạch đạo hắc đạo?”
Hàn Tử Tự nhíu mày.
Hai người đều là khôi thủ của hắc bạch lưỡng đạo, chuyện giữa hai người, sao có thể phân tách với trách nhiệm.
“Dù sinh mệnh của chúng ta có dài nữa, tối đa cũng chỉ đến trăm năm. Sau khi ta chết bọn chúng muốn tranh đấu thế nào ta không quản, nhưng khi ta còn sống, ta không muốn phải mệt mỏi thế này.Hàn môn chủ, chúng ta nói thẳng nhé. Trong Thiên Đạo môn, quả thật không ít cơ sở ngầm của ta, mà ở Vô Xá cốc, cũng không ít người của ngươi phải không?”
Hàn Tử Tự đáp: “Thì sao?”
Văn Sát nói: “Những con muỗi kia, cả ngày ve vởn, bị đốt rất khó chịu!”
Hàn Tử Tự đã hiểu: “Ngươi muốn danh sách những kẻ nằm vùng của Thiên Đạo môn.”
“Đúng một nửa, mà cũng không hoàn toàn. Nếu là giao dịch, ta cũng sẽ không để ngươi thiệt. Danh sách nhữngkẻ ta sắp đặt vào Thiên Đạo môn, ta cũng có thể giao ra.”
Hàn Tử Tự cười khẩy một tiếng: “Ta sao biết được ngươi đưa danh sách thật hay giả? Vạn nhất ngươi lật lọng, lợi dụng việc này hãm hại chi sĩ của chúng ta, ta không đủ bản lĩnh để chỉnh lý cục diện rối rắm đó.”
“Nếu là ngày trước, cho dù đề nghị này hấp dẫn thế nào, cũng khó mà làm được…”Văn Sát cười nhạt, ngón tay khẽ dùng lực, sợi dây da dùng để trói Mạc Ly đứt xuống.
Do bị trói đã lâu, máu tuần hoàn đến tay chân Mạc Ly trì trệ khiến y sớm đã tê liệt, đột nhiên không có gì chống đỡ, thân thể mềm nhũn, ngã ngồi xuống.
Văn Sát thuận tiện kéo lấy mái tóc dài của Mạc Ly, khiến cả người y bị xách lên.
Da đầu đau đớn, Mạc Ly không khỏi rên rỉ.Hai tay bị Văn Sát bắt chéo sau lưng, mũi chân Mạc Ly cố gắng trụ trên đất, đột nhiên cảm thấy choáng váng.
“Bây giờ, không phải chúng ta có vật này để làm cơ sở tín nhiệm nhau sao?”
Hàn Tử Tự nhìn thoáng Mạc Ly, nói: “Ngươi buông hắn xuống trước đi.”
Văn Sát nhe răng: “Sao, đau lòng?”
Văn Sát hôn lên đường cổ cong cong ưu mỹ, lộ ra vì khuôn mặt bị ngẩng cao, phát ra âm thanh mút mát, “Ta và ngươi, đều không nỡ để tiểu hồ ly này chết, đúng không?”
Văn Sát thình lình quăng Mạc Ly lên chiếc bàn dài ở bên.
Do xung lực quá lớn, trán Mạc Ly va mạnh vào mặt bàn cứng, giấy bút trên bàn rơi xuống. Máu từ trán chảy dọc.
Dằn cơ thể Mạc Ly lại, Văn Sát lấy ra từ đai lưng một ống trúc cỡ ngón út, “Hàn môn chủ, ngươi hẳn biết đây là thứ đồ chơi gì?”
Hàn Tử Tự nhíu mày, không đáp.
“Thứ này so với Thể Hồ ti của ngươi còn quý giá hơn gấp nhiều lần!Cái này gọi là Hợp Hoan cổ. Cho tiểu hồ ly này dùng, trong nửa canh giờ, thân thể hắn sẽ nhớ rõ mùi vị những nam nhân đã hưởng dụng hắn.”
Văn Sát một tay kẹp cổ Mạc Ly, tay kia, mang theo tình sắc nồng đượm, tham dò thân thể bên trong vạt áo Mạc Ly, “Sau đó, cơ thể hắn sẽ càng lúc càng đãng, một tháng không được cùng những nam nhân ấy mây mưa một lần, thất khổng sẽ chảy máu mà chết.”
Đôi mắt mang theo ma tính của Văn Sát hướng về Hàn Tử Tự: “Thế nào, Hàn môn chủ, với đề nghị của ta, động tâm hay không?Nếu ngươi cố tình cho ta danh sách nằm vùng sai, có thể ta cũng cho ngươi một danh sách sai, vô luận là ta hay ngươi, đều khả dĩ đơn phương định đoạt sinh tử của tiểu hồ ly này — Chỉ cần khiến hắn nhớ kỹ mùi vị của chúng ta.Ta cũng thật sự luyến tiếc hắn, phỏng chừng cảm nhận của Hàn môn chủ cũng không khác ta lắm? Thế nào, như vậy chúng ta sẽ không cần lo lắng đối phương sẽ cố tình sai phạm?”
Hàn Tử Tự đanh mặt: “Văn đường chủ dựa vào cái gì để khẳng định ta sẽ đồng ý đề nghị này? Ta nhớ rằng, chúng ta ngày đó đã thống nhất, cuối cùng quyền quyết định là ở ta mà?”
Văn Sát cười: “Hàn môn chủ, chuyện này không khiến ngươi phải lựa chọn.Ngày ngươi giúp Trình Cửu Nhụ khôi phục kinh mạch, vận dụng Tẩy Tủy Lục không ngừng, còn chiết đi bốn thành công lực phải không? Tuy rằng đã tu dưỡng hai tháng, ta bảo thủ phỏng đoán, với tu vi của ngươi, tối đa cũng chỉ khôi phục lại bảy thành là cùng ha?Tuy trong tay ngươi có Du Long kiếm, nhưng ngươi thiếu mất ba thành công lực tiền đề, ngươi có tư cách gì bàn luận điều kiện với ta?Đáng tiếc tiểu tiện nhân này, coi như ngươi là thứ duy nhất có thể cứu hắn ra khỏi bể lửa diệt vong. Mà, Hàn môn chủ, hảo ý của ngươi, hắn lại một chút cũng không quan tâm cảm kích!”
Văn Sát một tay bịt lấy miệng Mạc Ly, tay kia xé rách y phục trên mình y.
Thân thể trần trụi trên nước sơn đen sẫm của chiếc bàn dài, càng lộ ra vẻ trắng bệch.Mạc Ly bị Văn Sát bịt miệng không phát ra được thanh âm, chỉ nghe được tiếng thở dốc.
“Nếu ngươi không đáp ứng, vậy thì được.Lão tử hôm nay ngay trước mặt ngươi thượng tiện nhân này, sau đó giết chết ngươi, có khách khí không?”
Khuôn mặt Hàn Tử Tự xám lại.
Điều Văn Sát nói là sự thật.
Bất luận là công lực của hắn so với Văn Sát là kém hơn, cho dù có Du Long kiếm giúp đỡ cũng chỉ miễn cưỡng thủ hòa; hơn nữa, vừa mới đấu với tứ đại trưởng lão, công lực hao tổn không ít, hắn thực sự không thể nắm chắc được khả năng đấu thắng Văn Sát đang ở đỉnh cao.
Vô luận là xuất phát từýđịnh gì, Hàn Tử Tự cũng không thể cự tuyệt đề nghị của Văn Sát.
Mạc Ly bị Văn Sát áp chế giãy giụa điên cuồng, đôi chân tế thon dài đạp lung tung. Cho dù biết mọi nỗ lực của mình trước Văn Sát chỉ giống như cái cây rung rinh làm trò, nhưng Mạc Ly thế nào chăng nữa cũng không chịu nổi im lặng mặc người xâm phạm.
“Ưm ưm…”Mạc Ly tìm được khe hở, hung hăng cắn Văn Sát một cái.
Văn Sát mặc y cắn, tựa hồ chỗ bị cắn không phải ở trên cơ thể hắn.
“Ngươi cho rằng, ta sẽ ngoan ngoãn mặc các người bài bố sao?!”Ánh mắt Mạc Ly rất kiên quyết.
Hiện tại Dược Lang và Trình Cửu Nhụ đã đi rất xa rồi, y không còn nhược điểm để bị kẻ khác khống chế nữa. Nếu một người thành tâm muốn chết, Mạc Ly biết, là ai cũng không ngăn được.
“Các người đừng quá tự cho mình là đúng!”
Văn Sát mắc cười giơ bàn tay bị cắn lên, dường như không việc gì vẩy vẩy chút máu dính bên trên, “Người tự cho mình là đúng phải là ngươi mới phải chứ? Ngươi nghĩ rằng trong tay chúng ta không có nhược điểm của ngươi sao?”
Mạc Ly nhìn chằm chằm Văn Sát: “Bọn Dược Lang đã tới Mạc Bắc, dựa vào cơ trí của Trình Cửu Nhụ và độc thuật của Dược Lang, các ngươi nhất định không thể bắt được bọn họ.”
Văn Sát cúi thấp xuống, cố tình phả hơi thở lên mặt Mạc Ly.
“Nếu ta nói… Bọn chúng căn bản không tới Mạc Bắc?”