“Sách Mã, quyết định của con thì sao?” – tối hôm đó, cha hỏi cô.
Sách Mã rất do dự. Cô thật sự không muốn cử hành hôn lễ cho người chết. Nhưng người Đàm gia tin tưởng lực lượng thần bí đến từ vùng núi, cho nên đồng ý thu mua toàn bộ vải dệt và nông sản của bản họ trong năm sau. Ở thời đại lưu hành vải dệt bằng máy như hiện nay, lời hứa này có thể đảm bảo một năm yên ổn cho tất cả dân bản.
Vì thế cô phải đi.
Nhưng cô rất muốn chờ Xuân Bán Vũ trở lại, muốn bàn bạc với anh, bảo anh đi với cô. Dù sao có anh ở bên cạnh, cô sẽ an lòng, có thể lấy niềm tin chiến thắng sợ hãi. Nhưng Xuân Bán Vũ từ lúc vội vã bỏ đi, không sai ai đến nhắn tin cả, không biết trong nhà đã xảy ra chuyện gì.
Nghĩ lại, Đàm gia và Xuân gia là thế giao, có phải vì đại tiểu thư Đàm Dung qua đời, cho nên Xuân gia mới gọi anh mau chóng về giúp đỡ không? Cái gọi là thế giao chắc là còn thân thiết hơn cả họ hàng bình thường nữa nhỉ?
Nói không chừng có thể gặp được anh lúc cử hành nghi thức cưới ma ở Đàm gia. Lúc trước anh đã biết năng lực của cô, chẳng hề biểu hiện chán ghét và sợ hãi. Như vậy, khi anh thấy cô chủ trì nghi thức đám cưới ma chắc cũng không nảy sinh ác cảm với cô chứ?
Do dự rồi rối rắm rất lâu, cuối cùng cô vẫn gật đầu.
Về chuyện Xuân Bán Vũ trước khi đi hỏi cô có chịu đi theo anh hay không, cô còn chưa nghĩ ra. Ý của Xuân Bán Vũ chắc là muốn dẫn cô rời khỏi làng, rời khỏi thành thị nhỏ vùng Tây Nam không bị lửa chiến tranh tàn hại này, đến sống ở một nơi khác. Tuy hai người họ yêu thương lẫn nhau, nhưng chắc Xuân gia không cho phép Xuân Bán Vũ cưới vu nữ miền núi như cô đâu?
Anh không phải muốn cùng cô bỏ trốn, mà là muốn đến một nơi tự do khác cưới cô. Cô hiểu ý của anh, nhưng cô phải có trách nhiệm với bản làng mình. Trước khi cô không còn vu lực thần bí, tự nhiên mà truyền cho một đứa bé khác, làm sao cô có thể làm thế để rời đi được chứ?
Mà trừ phi cô chết, năng lực của cô không cách nào chuyển dời được.
Sách Mã phiền não và khó xử ở đây, nhưng không ai nghe cô tâm sự. Cho nên cô dứt khoát tập trung tinh thần vào việc cử hành nghi thức cưới ma cho Đàm đại tiểu thư.
Đàm gia ăn nên làm ra, gần như cuộc sống cả trấn nhỏ dưới chân núi đều xoay quanh Đàm gia. Không nói đến núi vàng núi bạc, nhưng em gái của gia chủ nhà họ Đàm, cô gái duy nhất của thế hệ này, còn là cô gái được thương yêu vô cùng ngã bệnh, thuốc tốt gì Đàm gia cũng dùng hết rồi. Nhưng căn bệnh của đại tiểu thư Đàm gia vô cùng kỳ lạ, có phần giống với bệnh phong nhưng lại không phải, trên người không ngừng mọc ra chấm đỏ. Khi chấm đỏ lặn đi, da thịt kia tựa như vỏ cây đã chết, máu không thể tuần hoàn dưới lớp da ấy nữa, cũng không còn chút sức sống nào.
Đàm gia cho rằng đây không phải là bệnh, là gặp phải tà vật gì đó, cho nên Sách Mã và đám vu sư vu nữ vài bản làng gần đó được xem là khách quý của Đàm gia. Nhưng căn bệnh lạ của Đàm đại tiểu thư vẫn không chuyển biến tốt đẹp, chỉ có thảo dược của Sách Mã mới khiến cô ta dễ chịu hơn chút.
Hiện tại, cuối cùng thuốc và châm cứu không còn tác dụng nữa.
Thật ra đôi khi cái chết không phải là đau khổ mà là giải thoát.
Quyết định rồi, sáng sớm hôm sau Sách Mã đã xuống núi, đến tòa nhà lớn của Đàm gia. Từ đằng xa, đã thấy được Đàm gia giăng đèn kết hoa, chẳng hề có biểu hiện sắp làm ma chay, ngược lại giống như có việc mừng.
“Gia chủ tôi thật sự thương xót đại tiểu thư, không đành lòng để cô ấy cô đơn nằm dưới đất, không được con cháu thời sau thờ phụng trong từ đường, cho nên nhất định phải tổ chức một đám cưới ma cho đại tiểu thư”. Đại quản gia Đàm phủ đích thân ra đón Sách Mã, lại giải thích – “Bởi vì không biết cô Sách có nhận lời hay không, cho nên lão gia chúng tôi cũng mời một vị đại vu sư rất nổi tiếng sống cách đây năm trăm dặm đến nhà. Xem hai vị ai chịu làm chủ trì, cử hành hôn lễ cho đại tiểu thư. Hơn nữa, tiểu thư chúng tôi còn chưa vào âm trạch(), được coi là thành thân chính đáng. Vị đại vu sư kia đã đến từ sớm, đã chuẩn bị ở hậu đường rồi. Nhưng cô Sách là khách quý của Đàm gia chúng tôi, kính xin ở lại xem hôn lễ ạ. Cô yên tâm điều kiện đã nói lúc trước, Đàm gia chúng tôi vẫn giữ lời”.
() âm trạch: người mê tín gọi mộ là âm trạch.
Nói đến đây rồi, làm sao Sách Mã không gật đầu cho được chứ? Thời tiết Tây Nam nóng ẩm, thi thể không thích hợp bảo tồn. Tuy cô chỉ do dự một ngày, nhưng Đàm gia nóng lòng, mời người cao siêu khác cũng không sai. Vả lại, tuy cô nhận lời muộn, nhưng Đàm gia vẫn quyết định thực hiện lời hứa đàng hoàng, cô còn có gì không hài lòng chứ?
Trong tình huống này, cô cũng không nên bỏ đi lập tức. Tuy cô thật sự không muốn tham gia buổi hôn lễ mang cảm giác bệnh hoạn này, nhưng cô vẫn là người đại diện cho tộc cô, nên nói vài lời an ủi cũng như chúc mừng. Sau đó, Đàm đại quản gia mời cô cứ tự nhiên, còn ông ta bận rộn chuẩn bị việc khác.
Khoảng thời gian gần đây cô thường lui đến Đàm gia, cho nên không cần ai dẫn dắt, lững thững bước vào phòng khách dành cho nữ trong viện. Bước lên hành lang nhìn từ mái hiên đã nhìn thấy phòng khách dành cho nữ, chính là nơi mái hiên có khắc chữ “Phượng hỉ đào tiên”.
Sách Mã đi từ từ, suốt quãng đường luôn cảm thấy khó chịu. Cả khí trường của Đàm phủ đều lạ lùng. Trong ngoài cả tỏa nhà, nơi nơi treo màn trướng và hoa hồng đỏ thắm, điều này vốn phải vui mừng vô cùng. Nhưng những tôi tớ nam nữ cô gặp trên đường đều lặng im thin thít, cúi đầu nhanh chóng đi qua, giống như có ma đuổi theo vậy. Trong viện và ngoài viện nói là lặng phắc như tờ cũng không ngoa, cho nên cảnh vui mừng này đúng là quái dị không sao tả xiết. Chẳng những không hề tưng bừng và đông vui, ngược lại u ám như tòa nhà lớn Đàm gia là một ngôi mộ khổng lồ.
Cô tìm được phòng khách nữ, phát hiện bên trong không có một bóng người. Lúc này cô mới nghĩ đến, loại chuyện liên quan đến cưới ma là phải tiến hành vào ban đêm, khách khứa sẽ không đến sớm như vậy. Một mình cô đứng trong khoảng sân rộng lớn, nhìn phòng khách trống rỗng, lòng thật sự không muốn ngồi đợi trong đó chút nào.
Đang trong lúc do dự, đột nhiên thấy một bóng dáng còm nhom chợt lóe lên ở cửa mặt trăng nối liền trong sân, sau đó không thấy nữa… Quần và áo khoác đen mới toanh, giày vải nền đen đế trắng. Mái tóc dài muối tiêu quấn rất nhiều xương, xem ra đủ cả xương thú và xương người, sau đầu là một miếng hình chữ thập, không biết trai hay gái.
Sách Mã cau mày.
Bóng dáng kia thoạt nhìn không giống người ở đây, không phải là tên trộm thừa dịp đang loạn vào chôm chỉa, hay là người hầu xấu tính chứ? Cô là vu nữ, là khách quý, là người không làm vẫn nhận thù lao, tuyệt đối không thể giả bộ như không nhìn thấy. Cho nên cô lặng lẽ theo sau, phát hiện ra bước chân người đó đi với tốc độ cực nhanh, mà còn vào khuê phòng của Đàm đại tiểu thư ở nội viện.
Sách Mã rốt cuộc muốn kêu người, nhưng lại phát hiện nơi đặt linh cữu vốn dĩ nên có rất nhiều người hầu bà vú túc trực lại không có một bóng người. Không chỉ có trong viện, ngoài viện cũng không có hơi thở con người. Không biết còn tưởng rằng người trong nhà này đều chết hết rồi.
Tại sao lại có thể để thi thể lại một mình trong viện chứ? Nếu như gặp phải kích thích bên ngoài hoặc là sinh vật có linh tính, ví như mèo chạy đến, nhảy qua thi thể thì sao? Vả lại, để mặc như vậy cũng là bất kính với người chết nữa.
Trong thoáng chốc, cô bất chấp tất cả, lập tức xông vào nhà đi bắt “trộm”. Nhưng mới bước vào cửa thì sợ đến mức suýt nữa ngã xuống đất. May mà cô từng thấy rất nhiều người chết, đã chủ trì rất nhiều việc tang ma, lúc này mới không sợ hãi thét lên.
Đàm Dung – Đàm đại tiểu thư – đang ngồi trong phòng bên cạnh bàn Bát Tiên đưa mặt ra ngoài. Người mặc bộ đồ cưới đỏ rực, mũ phượng và khăn quàng vai, bởi vì cái ghế rất cao, hai chân treo lủng lẳng không tự nhiên, chỉ có mũi chân chỉa xuống đất.
Mà cô ta không phải đã sống lại, xác thực là đã chết không thể sống lại nữa. Hai mắt nhắm nghiền, khuôn mặt bôi son phấn rất dày nhưng vẫn không thể che dấu được màu xám ngoét và tử khí. Nhưng chính bởi vì cô ta là một người chết, lúc này lại “sống sờ sờ” ngồi ở đằng kia mới cực kỳ kinh khủng.
“Đây là vu nữ Sách ở miền núi này sao?” – một tiếng nói già nua vang lên, nghe giống như thốt ra từ cây khô.
Sách Mã quay phắt đầu lại, phát hiện bóng dáng còm nhom vừa rồi là của một ông lão. Ông ta đang đứng bên cạnh, cười tít mắt nhìn cô. Là cười sao? Bởi vì thoạt nhìn còn khó coi hơn cả khóc nữa. Tuổi của ông lão này lớn đến mức không tính ra được, nếp nhăn to lớn và vết thương trên mặt xen lẫn vào nhau, kinh khiếp không tả nổi. Nhưng lưng ông ta thẳng tắp, mắt lóe sáng, chắc là rất khỏe mạnh.
“Chậc chậc, trách sao vu lực suy tàn”. – ông lão khinh miệt lắc đầu – “Sức mạnh một dân tộc lại do cô gái trẻ tuổi như vậy nắm giữ, điều mang đến không phải thần dụ mà là tai họa”.
“Ông là đại vu sư cách đây năm trăm dặm”. – Sách Mã lập tức đoán ra là ai.
Người này khiến cả người cô lạnh từ trong xương, nhưng cô kiềm chế, tỏ vẻ quật cường không sợ hãi. Nhưng mà, Đàm gia đại tiểu thư mới chết có môt ngày, người này đã từ ngoài năm trăm dặm chạy đến sao? Mới vừa rồi không suy nghĩ, bây giờ suy nghĩ đã thấy chuyện đầy khó hiểu. Làm sao Đàm gia tìm được ông ta, làm sao đưa tin? Tây Nam nhiều núi, đường núi năm trăm dặm, cô suy tính cả một đêm có nên chủ trì lễ cưới ma này hay không, nhưng vị đại vu sư này làm sao đến nhanh như vậy được?
Dường như đại vu sư biết suy nghĩ trong lòng cô, khẽ cười nói: “Tôi đã sớm tính ra Đàm đại tiểu thư phải chết hôm qua, nên canh giữ ở đây trước. Nhưng chủ nhân Đàm gia vẫn muốn cô làm, có điều Đàm đại tiểu thư không đợi được”.
Ông ta nói, rồi nhìn thi thể Đàm đại tiểu thư một cái, dường như cô ta có thể trả lời vậy.
“Ông đừng nên làm chuyện thương thiên hại lý”. – Sách Mã nói lớn tiếng – “Sống chết có quy luật, không thể phá vỡ”.
“Làm sao có thể? Chỉ là một lễ cưới ma thôi mà”. – đại vu sư cười tà quái, lại có vẻ xót xa không tả được – “Cô chưa từng mất người thân nhất yêu nhất đúng không? Cho nên cô không hiểu được người đau khổ mất đi người yêu đều hơi điên cuồng, còn điên đến mức cùng cực, sẽ đối đãi người chết giống như người sống, dùng cách thức này chứng minh người mình yêu chưa chết. Hoặc để che đậy nỗi đau trong lòng, đền bù vào thiếu sót trong lòng, tận đáy lòng không muốn thừa nhận người chết đã mất. Giống như Đàm lão gia, anh ta muốn tận mắt thấy em gái thân yêu của mình lập gia đình, tự “bước” vào lễ đường”.
“Ông muốn điều khiển xác?” – Sách Mã trợn to mắt. Không biết tại sao trong lòng nảy sinh từ “biến thái”. Cô không biết tại sao lại dùng từ này, chỉ là tự nhiên xuất hiện thôi.
“Dễ hơn dẫn xác nhiều”. – đại vu sư đột nhiên lại gần một bước, khẽ nói – “Cô không biết sao? Vị hôn phu của Đàm đại tiểu thư là một người đàn ông còn đang sống sờ sờ đấy. Như vậy có thể phức tạp hơn việc hai bài vị thành thân, vì sau này phải dời mộ mấy lần. Đàm lão gia đã sớm biết em gái mình không sống lâu, nên đã lập hôn ước từ trước. Nếu không làm sao được chứ?”
Sách Mã kinh hãi nhích qua bên cạnh một bước, quả thật khó có thể tin được.
Ai sẽ lấy người chết chứ? Đàm lão gia ép ai cưới cô em đã chết của anh ta? Mà từ biến thái lại xuất hiện trong lòng cô một lần nữa. Nếu người đàn ông cưới một cô gái đã chết, sau này tìm vợ kể cũng không dễ dàng gì, vì việc này quá quái lạ khó lường, là điềm rất xấu.
“Thật ra thì…”. – đại vu sư lại cười u ám – “Điều khiển xác rất đơn giản, là nghĩ cách để thi thể cho rằng mình vẫn còn sống là được. Cô nói có phải không Đàm đại tiểu thư?”
Cạch một tiếng vang nhỏ, đầu Đàm Dung rũ xuống. Tuy biết mũ phượng trên đầu thi thể quá nặng, cổ không chịu được lâu nên bị như vậy, nhưng Sách Mã vẫn sợ đến mức chạy trốn.
Thật mất mặt, cô là vu nữ, nhưng cô lại hoảng sợ bỏ chạy. Phía sau vang lên tiếng cười không rõ hàm ý của đại vu sư.