Edit: Huongbb
Anh ta có cho cô cơ hội nói 'Cái trong thùng rác không phải của tôi, trong bồn cầu mới là của tôi' sao? Không có! Anh ta trực tiếp mở miệng, "Tôi hy vọng cô sinh nó ra, nói điều kiện đi".
Lãnh Tĩnh phát hiện bản thân bắt đầu hoài niệm 'Tiểu Bạch Kiểm' trước kia, về phần người đàn ông xa lạ trước mắt này làm cô cảm thấy cực kỳ đáng giận.
Nheo mắt lại đánh giá anh ta, "Điều kiện do tôi đưa ra?"
"Chỉ cần không quá đáng là được".
Lãnh Tĩnh không nhịn được 'hừ' một tiếng cười, "Cái gì gọi là 'quá đáng'? Muốn toàn bộ tài sản của anh có gọi là quá đáng không? Mở miệng đòi ngàn có phải là quá đáng không?"
Địch Mặc giống như thật sự suy nghĩ cẩn thận, giữa hai đầu chân mày nhăn lại, giống như không dự đoán được cô sẽ đưa ra điều kiện như vậy, "Toàn bộ tài sản thì chắc là không có khả năng, nhưng mà, tôi có thể giúp cô đưa ra một phương pháp".
Vừa mới bắt đầu Lãnh Tĩnh còn tưởng chính mình nghe nhầm, có chút dở khóc dở cười hỏi lại, "Anh đưa ra phương pháp giúp tôi?"
"Ừm"
"Nói nghe thử xem".
"Lấy tôi, sau đó chia một nửa tài sản".
Lãnh Tĩnh mở to hai mắt, "Anh, anh nói cái gì?"
"Lấy tôi".
Lãnh Tĩnh nghe xong thẳng thắn lắc đầu, ngẩng đầu liếc anh một cái, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng chỉ im lặng đỡ trán lướt qua anh ta đi ra ngoài.
Địch Mặc không đi theo, chỉ không mặn không nhạt bỏ thêm một câu, "Hay là vẫn muốn đem bản chứng minh tài sản của tôi so với tài sản của Hàn Tự nhiều hơn sau đó đưa cô lựa chọn?"
Nghe xong câu này, Lãnh Tĩnh không khỏi bước chân chậm lại, cuối cùng cũng không dừng lại mà còn đi nhanh hơn. Một giây sau, cúi đầu tự ngã nhào lên giường.
"Không ngại cân nhắc thử xem" - Không biết từ lúc nào anh ta đã đi đến bên giường cô. Lãnh Tĩnh không muốn nghe, trực tiếp lấy chăn trùm kín mít.
Tuy cả người từ đầu tới mông được trùm kín mít nhưng lổ tai cô lại dựng thẳng lên nghe mọi cử động của anh ta. Người đàn ông này dường như không có ý định bỏ đi, không biết lúc nào mới có thể chạy tới bồn cầu lấy que thử thai trở lại? Lãnh Tĩnh đợi một lúc như muốn phát điên, phát điên xong đến cuối cùng chỉ cảm thấy mệt mỏi, mệt mỏi rồi lại mệt rả rời, mệt rả rời rồi cuối cùng cô thật sự cứ như vậy mà ngủ quên.
Khi tỉnh lại cô mới giật mình. Mở to mắt, theo bản năng nhìn đồng hồ báo thức trên đầu giường ---- hơn bốn giờ chiều?
Lãnh Tĩnh lập tức ngồi dậy, nhìn ngó xung quanh, tên âm hồn không tan 'Tiểu Bạch Kiểm' cuối cùng cũng cút đi rồi.
Vì khi đó trốn tránh anh ta, cả người nằm co ro trong chăn, giày cũng chưa cởi, nhưng mà hiện tại đôi dép lê đi trong nhà được đặt ngăn nắp cạnh giường, tư thế ngủ của cô hiện giờ cũng bình thường, góc chăn được hai cánh tay của cô đè sát bên dưới. Có dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết người nào làm mấy chuyện này.
Bất quá Lãnh Tĩnh chưa từng nghĩ muốn cám ơn những việc này của anh ta, cô còn đang quan tâm một chuyện khác---- Lãnh Tĩnh túm lấy mái tóc bù xù của mình đi tới phòng vệ sinh. Tay mang bao tay, bắt đầu hành động.
Cừ thật, ngay cả vạch đầu tiên cũng không còn. Bị ngâm nước lâu trong nước nên que bị mềm ra, kết quả kiểm nghiệm hoàn toàn không có. Lãnh Tĩnh quay trở lại phòng ngủ thay đổi quần áo chuẩn bị ra ngoài ghé tiệm thuốc mua lần nữa.
Thay đổi quần áo xong, tay cầm điện thoại chuẩn bị đi, lúc này mới phát hiện có N cuộc gọi nhỡ. Mà trong đó cuộc gọi sau cùng là Vivian, Lãnh Tĩnh gọi trở lại, bên kia nhận máy, giọng nói kiềm nén tức giận của Vivian truyền đến, "Em gái à, ở cuộc thi em chưa tới còn chưa tính sổ, Lễ Chúc Mừng em cũng không định tới hay sao?"
"Haiz, tôi phải đi xử lý vài chuyện mới xong, vậy mà thiếu chút nữa quên đi chuyện quan trọng này rồi" - Cô đang trong công cuộc 'tràn đầy sinh lực', cho nên rất có khả năng trở mình tiến vào hàng ngũ mẹ chồng sắp cưới, nhưng mà hơn hết khi ngẫm lại thật đau đầu (??). Lãnh Tĩnh lắc đầu, đem mấy suy nghĩ miên man này vứt ra xa, "Đúng rồi, hưởng ứng cuộc thi thế nào?"
"Cô không xem tivi sao?"
"Không"
"Cũng không có ai gọi điện chúc mừng?"
"Trái lại có nhiều cuộc gọi nhỡ".
"Tôi phục cô rồi, qua đây nhanh đi, cho cô biết cái ý nghĩa thật sự của 'Sự nổi tiếng'".
Lãnh Tĩnh đột nhiên tinh thần tỉnh táo hẳn, "Trâu bò vậy sao? Tôi lập tức qua ngay".
Khi vừa xách túi ra cửa, lại dừng chân, "Ông chủ sẽ tham gia Lễ Chúc Mừng không?"
Vivian cổ quái dừng lại một lúc rồi mới trả lời, "Nếu muốn xuất hiện thì từ sớm tại cuộc thi anh ta đã hiện thân. Anh ta chắc chắn cũng không tới đây đâu".
"Anh chắc chứ?"
"Chị gái mi có bao giờ lừa gạt mi sao?"
Lãnh Tĩnh lúc này mới an tâm, "Tôi sẽ tới ngay".
Sự thật chứng minh, tùy tiện tin tưởng người khác luôn có một kết cục không tốt. Đáng tiếc khi cô nhìn thấy người nào đó mang theo bạn gái công khai xuất hiện tại buổi Lễ Chúc Mừng khi đó, đã quá trễ rồi.
Ánh mắt căm phẫn của cô lướt qua toàn bộ hội trường, cuối cùng thành công rớt trên người Vivian, chỉ tiếc Vivian đang đối mắt với một anh chàng xinh trai nào đó nên đối với ánh mắt sáng như đuốc của Lãnh Tĩnh hoàn toàn tự nhiên giả vờ như không thấy.
Lãnh Tĩnh muốn trốn đi, nhưng thấy bạn gái của người nào đó đang vẫy tay chào hỏi mình. Vừa rồi Lãnh Tĩnh chỉ lo trừng ánh mắt giết người tới Vivian nên không để ý tới người bạn gái của ai kia. Bây giờ tập trung nhìn kỹ, thì ra người đó là Hàn Thiên Thiên.
Không ngờ người mặc trang phục của mình lên sân khấu lại là Hàn Thiên Thiên.
Khi Lãnh Tĩnh xử lý ly rượu sâm banh thứ hai, thành công gọi được Vivian thư thái thướt tha đi về phía cô. Lấy đi ly rượu của cô, thay cô uống.
"Tại sao gạt tôi nói anh ta không tới?"
Vivian đặt ly rượu rỗng lên bàn, nụ cười so với bọt từ rượu sâm banh còn mê hoặc hơn, "A, không phải là cô nói anh ta không có quan hệ gì với cô sao? Giờ sao lại khẩn trương như vậy?"
Lãnh Tĩnh không phản pháo lại được.
Vivian tự rót cho mình một ly, "CEO kính yêu của chúng ta sáng nay có tới tìm cô rồi đúng không?"
Lãnh Tĩnh nhìn người nào đó không xa phía trước. Anh ta đang nói chuyện phiếm với khách hàng, kiểu cách xa cách máy móc; không phải cái biểu hiện bất cần đời kia của anh ta, Hàn Thiên Thiên khoác tay lên cánh tay anh ta, bộ dáng ngoan ngoãn đi cùng, cũng không còn biểu hiện cố tình gây sự của một đại tiểu thư.
Lãnh Tĩnh đột nhiên cảm thấy mình có lẽ căn bản là không biết hai người kia, ánh mắt đang quan sát hai người kia thu hồi trở về sau đó trực tiếp đối diện với khuôn mặt tươi cười tít mắt của Vivian, Lãnh Tĩnh căng thẳng trong lòng, "Ai ai ai, anh đừng suy đoán...."
"Cô có biết Đại Học thứ hai của tôi là chứng nhận về tâm lý học tội phạm không?"
"Anh tự thổi phồng mình chứ gì!"
"Em gái không nên không tin, đối với con người tôi đây rất có nghiên cứu, đặc biệt là người có tâm sự trong lòng. Buổi sáng hôm nay, tôi chỉ nói lộ ra một chút về tình hình gần đây của cô, thấy sắc mặt anh ta thay đổi rồi. Vừa nghe tôi nói trong túi xách của cô có que thử thai, anh ta không nói hai lời lập tức quay đầu đi".
".........."
"Haiz! Lúc ấy có không biết bao nhiêu phóng viên đứng chờ ở cửa chỉ muốn nhìn thấy khuôn mặt thật của anh ta thôi. Tôi ngược lại rất muốn biết, anh ta làm cách nào thần không biết quỷ không hay chuồn đi mà không bị phát hiện đây?"
Vivian còn đang phân tích, Lãnh Tĩnh cố gắng chịu nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng không thể nhịn được nữa, gần như phát nổ.
"Xin bớt giận, xin bớt giận. Nói cho cô biết một tin tức tốt-----" - Vivian giơ bàn tay thon dài trắng nõn từ từ kéo Lãnh Tĩnh nhìn về phía người nước ngoài đang nói chuyện hết sức vui vẻ với Địch Mặc, "---- đó đều là những chuyên gia mua sắm trang phục thịnh hành cao cấp".
Hiển nhiên, Lãnh Tĩnh không thể hưng phấn cho được, "Làm ơn đi, tôi cũng là người trong nghề, không lẽ nhìn không ra bọn họ là chuyên gia thu mua trang phục sao?"
Vivian, "Còn có một tin tốt nữa".
Lãnh Tĩnh chăm chú lắng nghe, thử nghe xem cái tin tức tốt thứ hai có thể cứu vớt cảm xúc cực kỳ hỏng bét của bản thân hôm nay không.
Chỉ thấy Vivian thần bí nói nhỏ bên tai cô, " đã cùng chúng ta liên hệ, cấp trên đã lên kế hoạch phỏng vấn".
Hai mắt Lãnh Tĩnh sáng lên, Vivian không quên cường điệu, "Chú ý, là của Mỹ đó nha...!"
'Leng keng đinh---' tiếng va chạm của thủy tinh truyền đến ngắt đoạn đối thoại của bọn họ. Theo âm thanh phát ra nhìn lại, người nào đó không biết từ lúc nào đã đứng trên sân khấu, tay cầm một cái muỗng bạc gõ lên chiếc ly thủy tinh.
Ánh mắt Địch Mặc đảo qua nhìn một lượt đại sảnh đã yên lặng trở lại, tất cả mọi người im lặng chờ anh nói chuyện. Không biết vì sao, Lãnh Tĩnh cảm thấy ánh mắt anh ta đảo qua toàn hội trường nhưng vẫn dừng lại trên người cô trong một phút ngắn ngủi.
"Tôi có một tin tức tốt muốn tuyên bố...."
Trên đài cao, lạnh lùng, lạnh nhạt, cứ như mọi chuyện đều nằm trong tầm kiểm soát của anh ta.
"..... Tôi hôm nay, muốn mọi người trong này chứng kiến tôi cầu hôn một người phụ nữ".
Ánh mắt Địch Mặc cuối cùng chậm rãi rơi trên người cô, lẳng lặng làm Lãnh Tĩnh đóng băng tại chỗ.