Edit: Huongbb
Lục Chinh trở lại nhà hàng, cái nhìn đầu tiên của anh rơi lên người đang ngồi đối diện Lãnh Tĩnh.
Lãnh Tĩnh cũng nhìn thấy anh, "Sao cậu lại trở lại?"
Lục Chinh không trả lời, bởi vì người phụ nữ đưa lưng về phía anh là một người với mái tóc cực ngắn, nhìn hết sức mạnh mẽ.
Kiểu tóc mạnh mẽ cùng với đôi bông tai ngọc trai trong suốt, Lục Chinh cảm thấy quen quen. Ngay khi Lục Chinh vẫn đang tự hỏi chính mình thì người kia bỗng nhiên quay đầu.
Biểu tình của hai người cực kỳ phức tạp, Lãnh Tĩnh là người đứng nhìn nhưng thế nào cũng không hiểu được, đành phải đánh giá Lục Chinh nhưng càng nhìn càng thấy khác thường, "Mặt của cậu làm sao vậy?"
Lục Chinh lấy lại tinh thần, giọng nói có hơi khó chịu, "Bị người điên đánh".
Anh vừa nói vừa kéo ghế chuẩn bị ngồi xuống, mà Hàn Thiên Thiên bên cạnh thản nhiên đá chân, 'Đăng' một tiếng, ghế của Lục CHinh bị cô đá qua một bên, lại nghe 'Thịch' một tiếng, Lục Chinh trực tiếp ngồi phịch xuống sàn.
Lãnh Tĩnh cảm thấy chính mình có thể lờ mờ đoán ra chuyện gì đó từ khuôn mặt bực tức phùng má của hai người, cô cân nhắc cái này, rồi lại nghĩ đến cái kia, cuối cùng quyết định đẩy Lục Chinh đi, "Không phải cậu nói có việc gấp sao? Nhanh đi đi, đừng làm người ta chờ không tốt".
Lục Chinh sầm mặt, đếm thầm ba giây, kiên quyết đứng lên, tự nhắc nhở bản thân không nên chấp nhặt với phụ nữ, cầm lấy áo khoác lập tức rời đi. Càng đi càng xa, đối thoại của hai người phụ nữ này cũng càng mơ hồ, "Cô Hàn...."
"Đừng khách khí như vậy, vẫn nên gọi Thiên Thiên đi"
Bước chân Lục Chinh hơi dừng một chút. Hàn.... ------ Thiên Thiên?
Được lắm, Hàn Thiên Thiên, chúng ta còn nhiều thời gian.....
Lãnh Tĩnh há miệng thở dốc, phát hiện chính mình thật sự không thể mở miệng kêu hai chữ thân thiết 'Thiên Thiên' này, xoắn xuýt một lúc, vẫn khách sáo nói, "Cô Hàn, chúng ta cứ nói thẳng vào vấn đề đi, cô tìm tôi tới vì chuyện gì?"
Hai mắt Hàn Thiên Thiên đảo đảo mấy vòng, bộ dáng thật sự rất giống Hồ Nhất Hạ, nhưng hiển nhiên, cô Hàn đây so với Hồ Nhất Hạ vẫn cao tay hơn một bậc, vừa mở miệng liền gọi, "Chị dâu!"
Trong chớp mắt, Lãnh Tĩnh cảm thấy toàn bộ cơ thể nhẹ nhàng bay lên sau khi bị bom nổ, "Tôi, tôi từ khi nào trở thành chị dâu của cô rồi?"
"Chuyện sớm hay muộn thôi!" - Hàn Thiên Thiên cười hì hì, "Anh trai em so với Địch Mặc đáng tin hơn, chị nói có phải không?"
Nửa câu sau trái lại hoàn toàn đúng sự thật, Lãnh Tĩnh không thể không đồng ý, nhưng mà.... "Nhưng điều này không có nghĩa là tôi và anh trai cô có thể bên nhau".
Lãnh Tĩnh không thể giải thích được cách thức suy nghĩ của cô Hàn này, cũng giống như Hàn Thiên Thiên cũng không biết lối suy nghĩ logic của cô Lãnh này, "Em hỏi chị một câu, chị còn có thể tìm được người đàn ông tốt hơn anh Hàn Tự sao? Làm phụ nữ không thể quá kén chọn".
Lãnh Tĩnh thật sự cân nhắc kỹ càng, lời của Hàn Thiên Thiên có lẽ không sai, thậm chí theo lý có thể nói là đúng, nhưng mà..........
Nghĩ đến Hàn Tự, trong đầu Lãnh Tĩnh hiện ra vô số cái 'Nhưng mà', hôn nhân và tình yêu chắc là điều cần nhất, chắc chắn, không thể có 'chắc là', nhiều cái 'Nhưng mà', lẫn nhiều cụm từ 'Không chắc chắn' có phải đã chứng minh toàn bộ một điều, không biết Hàn Tự có phải đúng người hay không?
"Vậy tôi hỏi cô một câu, cô có chắc chắn tình cảm của anh trai cô với tôi là tình cảm gì? Có lẽ đối với anh ta, tôi chẳng qua là đối tượng không tệ mà thôi".
Hàn Thiên Thiên ngẩn người.
Cô không phải là chưa hỏi Hàn Tự về vấn đề này, mà câu trả lời của Hàn Tự lúc đó với cô hoàn toàn giống như lời chị dâu tương lai này nói, lại nhớ tới biểu tình trước sau như một khi nói về người phụ nữ tên Lãnh Tĩnh của anh, "Cô ấy là một đối tượng không tệ. Có lẽ, ở cùng với cô ấy cũng có thể hòa hợp".
Hàn Thiên Thiên cũng nhớ tới cảm giác chua xót lúc đó mà cô phải rất khó khăn mới đè nén cảm xúc tự đáy lòng, ra vẻ bình tĩnh hỏi lại, "Vậy anh.... có yêu chị ấy không?"
"Trên thế giới làm gì có nhiều tình yêu như vậy, đúng thời gian gặp đúng đối tượng là có thể, anh không muốn đem hôn nhân trở nên phức tạp như vậy".
Đúng thời gian....
Đối tượng thích hợp........
À, thì ra hôn nhân thật sự chỉ đơn giản như vậy..........
Hàn Thiên Thiên cố gắng đem đoạn ký ức khủng khiếp đó đẩy ra khỏi đầu, nhưng mà, vừa nhìn thấy sự bình tĩnh của người đối diện, sự chịu đựng bị kiềm nén trong trí nhớ lại cuồn cuộn dâng trào. Ví như, Hàn Tự thích một cô gái tóc dài như Lãnh Tĩnh, thích một người có tinh thần cầu tiến như Lãnh Tĩnh, luôn nổ lực, người phụ nữ luôn tận dụng cơ hội, thích người phụ nữ lạnh lùng như Lãnh Tĩnh.
Mà cô, để tóc ngắn, xỏ lỗ tai, phung phí, không nhẫn nại hơn phút, không làm việc gì ra hồn..... Tự mình nói với chính mình: Hàn Thiên Thiên, không có khả năng.....
Nhìn Hàn Thiên Thiên mất hồn nhưng tay vẫn liên tục cho đường vào ly cà phê, Lãnh Tĩnh rốt cuộc cũng không nhịn được đè tay cô lại, "Cả lọ đường như vậy sắp bị cô đổ hết rồi".
Hàn Thiên Thiên hết hồn, phục hồi tinh thần, nhìn lượng đường dưới ly trồi lên gần bằng mực cà phê trong ly, thật là đau cả đầu, lại còn phải giả vờ như không có việc gì, "Không có gì không có gì, em thích uống ngọt mà".
"Tôi biết cô quan tâm anh trai mình, nhưng mà chuyện tình cảm---- cho dù cô là em gái của anh ta đi nữa cũng không thể xen vào được. Huống chi, tôi với Hàn Tự cũng lâu rồi chưa gặp mặt, khoảng thời gian trước thường xuyên tiếp xúc cũng vì anh ấy là bạn làm ăn của chồng bạn, có lẽ hiện tại anh ấy cũng có đối tượng mới rồi cũng nên? Cô nói có phải hay không?" - Lãnh Tĩnh hướng dẫn từng bước, kết quả tính toán, lại bổ sung, "Tôi mới vừa tính qua, tôi và Hàn Tự cũng một tháng chưa gặp mặt rồi".
Chỉ tiếc Hàn Thiên Thiên là người có lập trường vững vàng, hoàn toàn không bị thuyết phục, đã vậy còn uống cả một ngụm cà phê ngọt ngấy, xác định, nhất định cùng khẳng định phải nói cho Lãnh Tĩnh, "Anh ấy hiện giờ bận rộn tới nổi ba bữa cơm phải gọi điện hối thúc anh ấy mới nhớ ăn, nào có thời gian gặp gỡ đối tượng khác? Huống gì...."
Huống chi cô còn thấy chiếc nhẫn trong ngăn kéo của anh ấy.........
Hàn Thiên Thiên chưa nói hết, cũng tựa như tự gây khó khăn cho chính mình, vẫn cứ uống hết ly cà phê mới đứng dậy, bây giờ trái lại cô không cần phải gọi thêm chữ 'Chị dâu' để lôi kéo làm quen nữa, chỉ nhẹ nhàng buông xuống một câu, "Cô Lãnh, nếu cô cho là không có anh trai tôi làm chướng ngại thì chuyện của cô và Tiểu Thánh Nhân có thể thuận buồm xuôi gió thì cô hoàn toàn sai rồi. Tóm lại, chúc cô may mắn, sau này cô đừng hối hận là được".
Nhìn vẻ mặt lãnh khốc khi bỏ đi của Hàn Thiên Thiên, Lãnh Tĩnh đột nhiên cảm thấy đây mới thật sự là khuôn mặt thật của cô ấy, một người phụ nữ cực kỳ mạnh mẽ, phải suốt ngày giả vờ như một cô gái nhỏ không tim không phổi, không đầu óc, thật sự làm người ta không thể nào hiểu nổi.
Tin nhắn của Địch Mặc gửi tới hỏi khi nào cô về, Lãnh Tĩnh nhắn trả lời, "Sớm thôi" - Cô ngồi ở vị trí do dự trong khoảnh khắc lại thấy hối hận, cuối cùng vẫn quyết định thôi cứ về nhà ăn cơm.
Khi về đến nhà cũng là lúc bóng đêm buông xuống , cả gian phòng tối đen, trái lại phòng bếp sáng đèn nhưng Địch Mặc không có ở đây. Lãnh Tĩnh nếm thử mấy đĩa thức ăn nguội đang ở trên bàn ăn, tay nghề thật sự là không tốt, chắc hẳn đây mới thật sự là tài nấu nướng của anh ta! Lãnh Tĩnh nghĩ như vậy, đi lên lầu tìm Mr. Đầu Bếp Giả.
Lầu hai, cửa phòng ngủ Địch Mặc khép hờ.
Lãnh Tĩnh đến cạnh cửa, vốn chuẩn bị gõ cửa nhưng mà nghĩ lại, thôi cứ im lặng đẩy khe cửa ra, lặng lẽ nhìn vào trong.
Người nào đó đang đứng cạnh bàn xoay lưng về phía cô, đang gọi điện thoại.
Cô nghe Địch Mặc nói, "Như vậy thì thế nào?"
".........."
"Tôi biết cô ấy không mang thai, vậy thì đã sao?"
Hết Chương .