- Á anh đứng lại cho em mau lên. Sao anh nỡ ăn hết cây kem em cực khổ lắm mới mua đc. Anh phải đền cho em - nó vừa chạy theo anh vừa mắng anh
-Anh xin lỗi mà- anh biện minh cho tội lỗi của mình
Họ cứ chạy như vậy, chạy qua những cánh đồng lúa xanh rợp cho đến khi anh tự dưng... biến mất. Nó nhìn xung quanh, cố tìm kiếm một hình bóng quen thuộc.
-Anh đâu rồi, anh đừng giỡn mà. Em ko bắt anh đền kem đâu mà.Anh ơi, anh xuất hiện đi mà- nó đã khóc, khóc rất to, một mình nó trên cánh đồng này.
-Á!!- nó choàng tỉnh dậy, người đầy mồ hôi.Phải đó chỉ là ác mộng, cơn ác mộng đã ám ảnh nó suốt mấy năm nay kể từ lúc anh nó- ng nó thương nhất bỏ nó đi theo thần chết.
Bây giờ đã là h rồi, nó bc xuống giường và lm VSCN. Khoảng ' sau nó bc ra với bộ đồng phục màu xanh dương cùng với một khuôn mặt lạnh nhưng không kém phần xinh xắn.Nó bc xuống nhà ăn với tay định lấy miếng sandwich để lót dạ thì nó- La Tuấn Vĩ bc xuống và nói với nó:
-Hôm nay con nghỉ đi, đi chỗ này với
- Vâng ạ- nó tl một cách thờ ờbg-ssp-{height:px}
Ông nhìn nó thì lắc đầu, nó và ông chỉ có thể trò chuyện như vậy không thể nào thân thiết hơn được.
- xin lỗi con, con gái à- ông nói thầm với lòng mình, ông sắp lm điều tồi tệ với nó. Điều mà lm cuộc sống của nó sẽ bị xáo trộn.
- đợi con ở ngoài xe nhé- ông nói với nó rồi sau đó bc đi.
' sau nó đã ở trong xe cùng với ông. người không ai nói chuyện với ai cả, không khí rất yên ắng. Bởi lẽ thường nó không muốn nói chuyện với ông và ông thì không bk nên nói gì với nó.
Xe chạy được khoảng ' thì dừng lại trước một nhà hàng Ý sang trọng. Nó mở cửa và theo ông vào trong, bên trong phải nói rất lộng lẫy .Ông dẫn nó tới một bàn ăn có một người đàn ông trung niên và một cậu thanh niên khá điển trai đang ngồi nhưng nó không quan tâm. Kéo ghế và ngồi xuống đối diện cậu thanh niên ấy.
-Đây là Đằng Hoàng Kha , con trai tôi- người đàn ông trung niên đứng dậy chỉ tay về phía chàng trai trẻ
- còn đây là La Khải Băng, con gái của tôi- tới luợt nó g/thiệu