Mặt trời khẽ cựa mình sau một giấc ngủ dài, ông lặng lẽ treo mình lên cao, mang ánh nắng hài hòa của mình chiếu vào một ngôi biệt thự cuối phố. Nơi mà mọi người đang tấp nập ra vào, không khí thật nhộn nhịp ai ai cũng tươi cười. Trên tầng của ngôi biệt thự ấy có một cô gái đang ngồi nép mình trên thành cửa sổ, hướng ánh mắt về nơi xa, nơi có một nỗi buồn, một nỗi buồn mà chẳng ai thấu. NÓ đã thức trắng cả đêm cũng chỉ vì cái đám cưới vô nghĩa mà nó ép buộc, và cũng vì nó nhớ anh. Đặt chân xuống sàn nhà lạnh ngắt, nó rời khỏi thành cửa sổ và bc xuống phòng khách. Vừa tới nơi nó đã đứng như bất động, cái quái gì đang diễn ra thế này. Đây có phải là nhà nó ko? MÀu vàng của tường nhà đã đc thay bằng màu xanh dịu. Mọi vật đều đc trang trí lại từ đầu, mọi thứ đều mới tinh từ tivi, ghế sopha, bàn, màn cửa, máy lạnh. Mọi thứ đều thay đổi, như là nhà ai vậy. Hình như cô thấy ai đó đang đi lại phía mình, rất quen nhưng cô ko nhớ là ai cả:
- Cháu thức rồi à?- ông Hoàng bc tới nơi nó đứng
- Vâng- nó chẳng quan tâm
- Ta đang xây lại nhà cho cháu đấy dù sao cháu cũng sắp làm con dâu ta rồi- ông Hoàng giải thích cho nó nghe mọi chuyện đang diễn ra
- Cảm ơn nhưng cháu cảm thấy cháu ko cần đâu, dù sau cháu cũng có ở đây nữa đâu- đây là lần đầu tiên nó ns với một người lạ nhiều đến vậy
- ng đang nói chuyện à?- nó từ đâu đi tới, trên mặt nở một nụ cười " ko thực"
- ko- nó tl rồi bc đi với lại nó ko muốn nói chuyện với nó tí nào cả
Ông nhìn theo nó, nó vẫn còn giận ông nhưng ông không thể làm gì cho nó nguôi giận cả.
- Haizz- ông thở dài
- Có chuyện gì sao?- ông Hoàng thấy vậy thì hỏi thăm
- Kệ con bé đi. Chúng ta đi xem mọi việc thế nào rồi- ns rồi người cùng bước đi ra ngoài
Nó lên phòng, trở về với thành cửa sổ quen thuộc. Nó muốn ngồi đây, vì đây là nơi anh với nó thường ngồi mỗi khi chiều xuống với lại ngồi đây có thể quan sát được chuyện gì đang xảy ra. Chợt nó thấy có một chiếc Ferrari đang tiến vào nhà nó:
- Chuyện gì nữa đây?- nó nheo mắt lại
Sao hôm nay nhiều người tới thăm nhà nó thế nhỉ, nhìn xem lại thêm một chiếc McLaren F tiến vào nhà nó. Siêu xe đâu mà lắm thế không biết, nó thấy từ trong những con xe ấy là những người đàn ông lịch thiệp cùng với những bộ vest sang trọng. Một chiếc xe nữa lại tiến vào, nó không đẹp và nổi bật giống như những chiếc vừa rồi nhưng mỗi khi con xe ấy bước ra đường thì y như rằng nó là tâm điểm của mọi người. Chiếc mui trần BMW i đang lao như gió, nó nhướn mắt nhìn xem ai là người sở hữu chiếc xe này đây. Một anh chàng cao to, lịch lãm với bộ vest đen cùng mái tóc vuốt keo. Anh ta từ từ cởi chiếc mắt kính ra, chẳng phải là chồng tương lai của nó hay sao?
- Sao hôm nay anh ta đẹp thế nhưng sao mình thấy giống anh quá hay là do mình bị hoang tưởng- cô nói mông lung khi vừa nhìn thấy khuôn mặt anh, lúc trước cô không nhìn kĩ vì nó không có thời gian bây giờ nhìn kĩ lại thấy anh rất đẹp trai(-_-) với lại rất giống một người, là anh của nó. Không hiểu sao lúc này trong lòng nó muốn chạy xuống dưới muốn nhìn hắn ta mặc dù nó không ưa hắn tí nào. Nó rời cái thành cửa sổ rồi nhanh chóng bước xuống nhà.
Vừa bước xuống nó bị ngập trong biển người và mọi người tự dưng lại nhìn nó kể cả hắn. Nó nhăn mặt khó hiểu, nó làm gì sao.
- Con dâu anh đấy à?- một vị khách lên tiếng hỏi ông Hoàng
- Uh- ông ta vui vẻ trả lời
- Xuống đây coi nào cháu- vị khách khác lên tiếng
Nó lấy ngón tay chỉ vào mình thay vì hỏi bác kêu cháu hả. Vị khách ấy gật đầu, nhưng nó lại lắc đầu, nó không thích nơi đông người.
- Kha này, con kêu vk con xuống đây cho chúng ta hỏi thăm xem. Con bé có ver hơi bướng với ngại nhỉ?- một người phụ nữ lên tiếng
Hắn ko ns gì hết chỉ nhìn vào khuôn mặt thuần khiết của cô với ánh mắt đầy ngạc nhiên
- Kêu chú Vĩ ấy- hắn ns lại với người phụ nữ ấy
- Con gái, xuống đây bọn họ là bạn ba, họ được tin con đám cưới nên tới đây chơi.- ông Vĩ lên tiếng khi được nhắc tên
Nó nhẹ nhàng bước xuống nhưng bước chân vẫn còn hơi e dè. Như thói quen nó cuối người xuống chào mọi người thay vì phải nói " Xin chào"
- Hôm nay con sẽ đi thử đồ cưới nhé cùng với thằng Kha - ông Hoàng lên tiếng
Nó nhẹ nhàng gật đầu
Nó với hắn cùng bước ra cửa vào leo lên chiếc BMW của hắn và bắt đầu lao ra đường lớn. Mọi người trong nhà bắt đầu trò chuyện với nhau
- khó chịu ko ? Tách ra nhé- hắn vừa lái vừa nó
- Muốn nói gì?- nó tl lại
- Tôi chở cô tới tiệm áo cưới, cô cứ tự chọn thích thì gom hết về cũng được. Khi nào xong kêu nhân viên ở đó điện cho tôi- hắn ta nói luyên thuyên
Chợt hắn thắng gấp làm nó xuýt nữa đụng đầu vào kính xe.
- Cô xuống đi - hắn mở cửa ra cho cô hình như hắn ta muốn đuổi nó đi lắm
Nó bước xuống dưới, nơi đây lạ quá người người tấp nập định kêu hắn thì chiếc xe ấy đã biến đi rồi. Tự dưng nó lại sợ, một mình nó ở đây , cố gắng trấn an tinh thần.
- Phải tìm người hỏi đây là đâu mới được- nó nhủ với lòng mình
- Chị ơi cho em hỏi đây là đường nào vậy ạ?- nó thấy một cô gái đang bước đi trên đường với bộ đồ có vẻ rất chất
- À đg BTS em à - cô gái vui vẻ trả lời với nó
- Em cảm ơn- nó đáp lại
Hình như nó từng nge cái tên đg này rồi, à đúng rồi là con đường nơi mà có nghĩa trang chôn anh nó. Có lần nó nghe nó nói nghĩa trang đó tên là "STM", vậy là nó tìm người hỏi xem có cái nghĩa trang ở đây không. Và sau phút thì nó đã tới đc nghĩa trang theo lời chỉ dẫn của mọi người.
Nó đi vào trong, tìm ngôi mộ của anh nó và nó thấy một cảnh tượng hết sức đau đớn. Nơi anh nó nằm toàn là rác, cỏ, và cả quần áo nữa. Nó chạy lại, nhanh chóng dọn dẹp mọi thứ, sau khi xử xong đống đó nó chạy lại ôm mộ anh nó:
- Anh à, em xin lỗi anh, đáng nhẽ em phải thường xuyên ra trông anh và chơi với anh thay vì cầm tấm ảnh của anh mà nói chuyện- nó khóc nức nở- ở đây chắc anh chán lắm đúng không, bây giờ em bk đường rồi, sau khi học về em nhất định sẽ ra đây thăm hai nhé!!- nó nín khóc và mỉm cười với anh
Nó cứ ngồi đó nhìn vào khuôn mặt anh, anh nó rất đẹp trai phải nói là hơn cả hắn luôn ấy.
H CHIỀU
Hắn ngồi trong quán cà phê "EXO" đợi nhân viên ở cửa hàng gọi nhưng mãi mà chẳng thấy đâu cả.
- Có chuyện gì sao? Nãy giờ đã là tiếng rồi cơ mà- hắn đứng dậy tính tiền rồi bước đi
sau phút phóng xe đi thì hắn đã có mặt tại nơi hắn đưa nó tới. Nhanh chóng khóa xe rồi bước vào trong, nhân viên thấy hắn thì cuối đầu chào, hắn tiến lại phía quản lí :
- Cô gái đó đâu?- hắn hỏibg-ssp-{height:px}
- Dạ cô Băng đúng ko ạ?- cô quản lí trả lời- cô ấy chưa tới mà cậu
- Cái gì? Tôi đưa cô ấy tới r mà, mấy ng giỡn với tôi đấy hả?- hắn quát lên
- Dạ cho em hỏi chị Băng có phải lúc đó chị ấy mặc bộ đồ màu hồng phải ko? - một chị nhân viên lên tiếng
- Hình như là vậy? Mà có chuyện gì sao?- hắn đưa mắt sang nhìn cô n viên
- Hồi nãy cô ấy có hỏi em đây là đường nào r sau đó em thấy cô ấy hỏi ai đó rồi bước đi nhưng vì xa quá nên em không nghe rõ-
- Hướng nào?
- Xin lỗi nhưng em không biết
Đợi tôi tìm được cô ấy tôi sẽ hỏi tội mấy người. Hắn bc ra ngoài vào lao xe đi tìm nó
Tại nghĩa trang....
- Cô ơi, cô- một ông già đang kêu nó dậy
- Á..- nó hét lên khi vừa mở mắt
- Cô ko sao chứ?- ông ấy hỏi thăm cô
- Cháu ngủ quên ở đây hả ông mà hình như đây là ngĩa trang mà?- nó hỏi ông già
-uh mà sao cháu lại ngủ ở đây, cái người này là ng thân cháu à?- ông nhìn vào cái tên " La Hoàng Khải" và hỏi nó
- Vâng anh cháu đấy ạ, anh ấy rất đẹp đúng không? Người cháu thương nhất đấy nhưng anh ấy xấu số lắm- nó có vẻ hơi buồn
- Chết trẻ thật- ông cụ cũng buồn lây
- Mà ông sống ở đây hả?
- uk ta canh chừng nghĩa trang nơi đây -
- À, vậy con cái ông đâu ạ- nó hỏi với vẻ quan tâm
- Chúng nó từ bác cả rồi- hình như ông cụ đang cố gắng không khóc
- Ông cô đơn giống cháu r ạ, cháu có nhưng cũng như không có ông ạ- nó cũng đang cố nén
- uh
- Hay là cháu sẽ thường xuyên ra đây chơi với ông nhé chứ cháu cũng chán lắm ông ơi- nó vui vẻ đề nghị
- Được chứ cháu- ông cụ cười tươi
- Á chết rồi, cháu phải về rồi. Bye ông nhé- nó đứng dậy r bc đi
- Mai cháu lại tới nhé
- Vâng ạ
Nó lang thang trên con đường lớn, nó đang cố gắng nhớ ra đường về nhà. Chợt có ánh đèn pha của xe hơi chiếu vào mặt nó. Là chiếc xe BMW của hắn, nó mừng đén nhảy cẫng lên.
- CÔ đi đâu thế hả?- hắn vừa bc xuống xe đã mắng nó
- .....- nó im lặng
-Lên xe đi, trễ rồi- hắn lôi nó lên xe
- Cô đi đâu- hắn hỏi cô
- Anh ko nên biết- nó thờ ơ trả lời
- Có ai hại cô chưa?- hắn vẫn hỏi
- Ko ? nó tl
- Bị thương?
- KO
- Cô sao lại ko vào tiệm đó hả?- hắn bắt đầu vào vấn đè chính
- Ko muốn- nó nhún vai
- Why?
- Anh-quan-tâm tôi-sao? - nó nhấn mạnh từng chữ
- Uk
- cảm ơn- tự dưng nó lại thấy vui vui, lâu lắm rồi mới có ng nói quan tâm nó. Nó tự mỉm cười, một nụ thoải mái ko chút đắn đo ép buộc
Hình như bên kia hắn cũng mém mất tay lái vì nụ cười trên khuôn mặt đẹp đến từng cm. Hắn chợt cười vì tính cách của nó, rất thú vị nhỉ
( Các bạn có thể xem phần giới thiệu nhân vật ở phần giới thiệu nhé)