Cuối cùng thì cuộc gọi đó cũng đã đến đúng như Cẩm Thư tưởng tượng là Vương Tuấn Khải
- Alo! - Cẩm Thư cố kìm nén cảm xúc
-...
- Quảng trường Thiên An Môn á?
-...
- Vâng!
Thì ra Tuấn khải đã hẹn nó lát nữa đến Quảng trường thiên an môn gặp nhau rồi đi ăn . Nó háo hức và mong đợi lắm. Chỉ cần nghĩ đến thôi là nó lại phát điên lên rồi nhảy đi nhảy lại trên giường, ai khônh hiểu mà nhìn thấy cảnh đó chắc cũng nghĩ nó điên thật kể cả ba mẹ nó. Nhưng vui sướng bao nhiêu thì lo lắng bấy nhiêu, nó chẳng biết phải ăn mặc như thế nào cho phù hợp nữa, chẳng nhẽ đứng bên cạnh Nam Thần mà ăn mặc bình thường, zay thì kì lắm. suy đi tính lại một lúc lâu, nó liền đưa chiếc váy hồng mà chị họ nó tặng nhưng nó vẫn chưa thử bao h ra nhưng chẳng dám thử, nó có bao giờ mặc váy đâu chứ? Bỗng dưng mẹ nó lên phòng nó, nó giật mình hoảng hốt vì không dám cho bố mẹ biết . Mẹ nó hiểu nó lắm vậy nên mẹ nó đã thuyết phục nó mặc được.
- thấy chưa mẹ đã bảo con cứ mặc đi mà không nghe, may mà con còn chịu nghe mẹ đó. Công chúa của tôi xoay một vòng cho tôi xem nào?
- Thôi con không mặc đâu! Mặc váy nó cứ thế nào ấy. Hay là thôi đi mẹ.
- Đẹp thế này mà con ko chịu mặc, con muốn làm mẹ buồn à? Con gái là phải ăn mặc như thế này thì mới đúng là con gái chứ? Ai lại suốt ngày mặc đồ như con trai thế kia ...
- Con biết rồi mà mẹ. Con sẽ mặc mà!
- Mà con đi chơi đâu vậy? - Bà Vương hỏi
- Với bạn ạ!
- Bạn nào? Đừng có nói với mẹ là Tú Uyên!
- Thì là...... thôi mẹ ra ngoài đi! Con phải chuẩn bị đã!
Bà Vương lắc đầu vì câu trả lời của con gái mình rồi ra ngoài.
Gần giờ trưa.
Nó quyết định mặc chiếc váy hồng đó, đi đôi giày màu trẳng, tóc thả xuống tự nhiên cộng thêm chiếc túi xách xinh xinh nữa... Trông nó lúc này giống như cô công chúa vậy. Nó chào bố mẹ rồi đến chỗ hẹn với Khải sớm hơn phút rồi đợi ở đó. Lúc đầu không thấy anh đến, nó nghĩ do Khải có việc nên đến muộn nhưng rồi phút, phút, h, h,.. nó vẫn kiên trì chống cự lại với cái nóng gay gắt của thành phố mà đợi Khải nhưng dù có muốn hay không thì nó vẫn phải chịu thua với cái nóng nực ấy, cuối cùng thì bị say nắng và ngất đi trước khi ngất nó vẫn đủ nghe được tiếng gọi:
- Cô có sao không?
nhưng không phải của Tuấn Khải.
Quay lại lúc nó chuẩn bị đi đến đó thì Tuấn Khải cũng chẳng khác nó, cũng đang chuẩn bị quần áo nhưng bỗng nhiên anh nhận được một cuộc gọi từ bố của Âu Dương Na Na với nhiệm vụ đón Na Na tại sân bay,từ chối mãi không được, cuối cùng Khải cũng phải đồng ý với yêu cầu đó của ông Âu Dương. Sau khi hộ tống Na na về khách sạn, Na Na liền bắt buộc Khải đưa cô đi chơi và đi ăn tại Bắc Kinh. Do không muốn gây phiền phức cho mình nên anh đành chấp nhận nhưng tâm trí thì luôn lo lắng cho cuộc hẹn giữa anh và Cẩm Thư .
------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Chú thích: Bố của Âu dương na na sau khi đóng chung vài bộ phim với Tuấn Khải liền có cảm tình vs anh nên luôn đinh ninh trong lòngsẽ gả con gái mình không ai khác chính là Âu Dương Na Na cho Khải. Âu Dương Na Na cũng đã hâm mộ và yêu Khải từ lâu rồi nên luôn cho Khải là của mình , không cho Khải tiếp xúc với người con gái nào trừ phi cô ta cho phép.
còn âu dương na na là ai nếu pn nào chưa biết thì tra google nha!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Trong tryện có một số chuyện có thật nhưng có một số chuyện mk bịa nha......
--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Người gọi nó lúc nó bắt đầu ngất là một bà cụ , bà đã đưa nó vào bệnh viện, phút sau nó tỉnh lại
- Đây là đâu? Bà là.....- Nó lấy tay xoa thái dương rồi cố lục lại trí nhớ - mình đến quảng trường rồi.....
- Bà là người nhìn thấy cháu bị ngất và đưa cháu vào đây ! - Bà cụ nhẹ nhàng nói- Lát nữa bố mẹ cháu sẽ đến, cháu hãy nằm xuống nghỉ đi đã!
- Cháu cảm ơn bà ạ! - nó cố gắng dùng sức lực ngồi dậy rồi lễ phép cảm ơn nhưng trong lòng đầy những oán trách đối với Khải Ca