Lúc nói chuyện, mấy người đội khăn xanh lại thúc vó ngựa đi đến, từ xa đã chắp tay về phía Tôn Đà Tử:
- Bẩm Lưu gia, các huynh đệ dẫn người đánh vào huyện nha, không thấy Cưu đương gia. Thất đương gia dặn ngài phải bảo vệ tốt phố Thành Hiền, có tin tức gì của Cửu đương gia thì phải lập tức báo cáo.
- Không phải ngươi bị treo mắt lên đấy chứ? Sao còn không nhìn thấy hả?
Tôn Đà Tử đảo cặp mắt trắng dã, tức giận trả lời:
- Về nói với Thất đương gia, một nửa sợi tóc gáy của Cửu đương gia cũng không bị thương. Bảo cô ấy không phải lo lắng.
- Thì ra Cửu đương gia tự mình thoát được, sao mình không thấy nhỉ!
Người trên lưng ngựa chạy lại gần cười ha ha chắp tay về phía Trình Danh Chấn:
- Nếu Cửu đương gia đã thoát hiểm thì chuyện tiếp theo cũng dễ thôi. Kẻ nào không đầu hàng ta sẽ châm lửa đốt thành lợn quay.
Dứt lời, y lại thúc ngựa đi, trước lúc đi y còn không quên liếc mắt nhìn những cô gái bên cạnh Trình Danh Chấn một cái. Vẫn là một tên lưu manh.
Trình Danh Chấn biết những người này là dưới trướng của Hách Lão Đao, từng sóng vai chiến đấu với tướng Vương Trư Bì. Chỉ có điều không ngờ kẻ đứng đầu thành cũng háo sắc như lũ mâu tặc. Sợ đối phương có ý với đám nữ nhân khiến mình khó xử, hắn trầm ngâm một lúc rồi vẻ mặt ôn hòa nhìn mấy cô gái đó nói:
- Các cô đừng sợ, đợi đêm nay qua đi, ta sẽ đưa các cô ra khỏi thành. Bây giờ các cô hãy trốn đi đã đừng có chạy lung tung. Nếu không trong cảnh tối lửa tắt đèn khó tránh khỏi có chút sai lầm.
Mấy cô này chính tai nghe thấy bọn thổ phỉ gọi hắn là Cửu đương gia, sớm đã bị dọa cho hồn bay phách tán, nào dám không nghe theo. Họ khóc hu hu từ từ đi vào sân, Tôn Đà Tử bị mấy cô này khóc làm cho phiền lòng, liền quát lớn:
- Đừng khóc nữa, không phải Cửu đương gia đã nói sáng sớm mai sẽ đưa các cô đi rồi hay sao? Đừng cho là mình đắt giá, giống loại giết con gà cần ba người giúp đỡ.
Nửa câu sau cũng là châm biếm Trình Danh Chấn, hắn rất xấu hổ, vội cười theo giải thích:
- Không phải là ta tiếc mấy cô gái này, các cô ấy đều là hàng xóm của ta, nếu thật sự có chuyện không hay xảy ra, sau này sợ là khó mà gặp lại.
- Hơn nửa huyện Quán Đào này đều là hàng xóm của cậu.
Tôn Đà Tử cũng không biết đêm nay đã uống nhầm thuốc gì mà nói chuyện luôn tức giận:
- Chỉ có điều, cậu mang theo những người này, nhưng người ta cũng chẳng thể sinh tình cảm với cậu. Đi nhanh lên một chút, đừng để ta phải phái người khiêng các ngươi đi đấy.
Các cô gái bị giật mình vội bước nhanh hơn. Nào ngờ cả người cứ nhũn ra, một người đã bị ngã xuống làm mấy người khách liên lụy cũng ngã theo. Tuy bị Tôn Đà Tử làm cho sợ hãi không dám khóc thành tiếng nữa, nhưng vẫn lấy tay che miệng khóc, như hoa lê gặp mưa
Đúng là loại phu nhân tiểu thư có tiền, Tôn Đà Tử cũng không có cách nào khác, muốn quay đimặc kệ, nhưng lại sợ sau đó các huynh đệ bị khơi gợi lòng thương xót nổi tà tâm, trên đường đi sẽ nổi lên xung đột với Trình Danh Chấn. Tuy vừa rồi Trình Danh Chấn không có ý nói những lời làm tổn thương người khác, nhưng mấy huynh đệ nhìn thấy con gái lại chẳng khác gì chó đực động dục khó có thể khống chế, đó cũng là sự thật không ai phủ nhận được.
Nếu để cho đám nữ nhân này vào nhà Trình Danh Chấn sợ rằng sẽ quấy nhiễu đến Trình lão phu nhân, hại sự cố gắng của mình đêm nay mất hết. Lão phu nhân tầm mắt còn cao hơn Trình Danh Chấn, thấy con mang về một đống con gái quần áo tả tơi, e rằng bà sẽ hiểu lầm.
Nghĩ đến đây ông ta thở dài, lấy tay chỉ vào căn nhà ở ven đường bên kia:
- Coi như đêm nay xui xẻo, làm việc thiện tích đức. Các cô đừng có làm phiền lão phu nhân, đến nhà Vương đường chủ trốn đi. Trong nhà ông ta bây giờ cũng không có nữ nhân, cũng không ai hại các cô.
Họ không dám cãi gì, chỉ lảo đảo bò dậy, cúi đầu đi về phía nhà Vương Nhị Mao. Trình Danh Chấn nghe thấy rất rõ, trong lòng rung động nhưng cũng không dám biểu hiện ra ngoài, chỉ ngượng ngùng cười lấy lòng Tôn Đà Tử:
- Đa tạ Tôn đại phu đã suy nghĩ chu toàn. Mấy ngày nay ta ngồi trong đại lao, cả ngày ngồi xổm không khỏi có chút hồ đồ, nói chuyện không suy nghĩ.
- Cậu vốn vẫn là thằng ngốc, còn đùa giỡn khôn vặt.
Tôn Đà Tử nháy mắt hắn một cái tức giận khó bình:
- Nếu là ta, lúc này sẽ không phát binh cứu cậu mà đi uống rượu, lúc nào cậu bị chặt đầu mới đi cướp pháp trường. Đến lúc đó xem tài năng của cậu tốt xấu đến mức nào.
- Thiệt cho các huynh đệ đến nhanh!
Trình Danh Chấn bị quở mắng, mặt đỏ lên nhưng vẫn cười:
- Nếu không thì, chỉ e ta sớm bị người ta hại chết trong ngục rồi. Trong nha môn huyện Quán Đào gần như không ai là không muốn cái mạng của ta.
- Cậu đáng đời. Ai bảo cậu không biết tốt xấu.
Tôn Đà Tử tiếp tục khiêu khích:
- Các huynh đệ ở đầm Cự Lộc đối với người khác không được tốt lắm nhưng cũng không bạc đãi cậu. Hại Quyên tử khóc sưng mắt đến gần nửa tháng.
Lời này thực sự khiến Trình Danh Chấn có chút không nhịn được. Về huyện Quán Đào được hơn ngày, hắn đã ngộ được sâu sắc tình người ấm lạnh như đã sống trên đời mấy mươi năm vậy. Hắn chấp tay hỏi:
- Quyên Tử... Thất đương gia có khỏe không? Cô ấy kiên cường như vậy, có sóng gió nào mà không chịu được.
- Thúi lắm!
Tôn Đà Tử tiến lên một bước, hận không thể móc tim hắn ra. Đúng là ông ta đã từng đoán hắn và Đỗ Quyên vô duyên vô phận, nhưng hai người quen nhau chưa lâu, họ Trình lại được dưỡng thương ở đầm Cự Lộc hơn bốn tháng. Kẻ ngốc cũng có thể nhìn ra ánh mắt si tình của Đỗ Quyên. Mà sao tên họ Trình không phát hiện ra? Rõ ràng là hắn giả ngu, đến giờ vẫn còn giả bộ như cũ.
Trình Danh Chấn bị Tôn Đà Tử mắng làm cho ngẩn người ra, lui nhẹ về phía sau chắp tay. Đang chuẩn bị tìm cớ tránh đối phương thì lại nghe ông ta hung tợn nói:
- Trình thiếu gia, lão gù này biết cậu cho rằng chúng ta là những kẻ tặc. Cũng biết đầm Cực Lộc quá nhỏ bẻ không giữ được bị Phật lớn như cậu. Nhưng Thất đương gia vì cậu mà lao tâm. Mấy hôm trước vị huynh đệ Vương Nhị Mao mang tin đến đầm Cự Lộc, cô ấy lập tức xách đao lên ngựa. Nếu không bị Trương đại đương gia ngăn lại thì chỉ e Quyên tử đã vì cậu mà liều mạng với cả huyện Quán Đào rồi.
Như có thanh chùy đâm vào ngực, Trình Danh Chấn khó thở:
- Vì ta?
Hắn tự vấn lòng, khuôn mặt của Đỗ Quyên liền hiện lên vô cùng rõ ràng trước mắt: mỉm cười đây mà lại như đang giận, lệ rơi. Chỉ cần thoáng có người nhắc đến khuôn mặt lại hiện lên rõ ràng.
Gương mặt này không biết từ khi nào đã khắc sâu trong lòng hắn. Vương Nhị Mao chạy đến đầm Cự Lộc truyền tin khiến hắn giật mình:
- Lão nhân gia nói là thật.
Cố điềm tĩnh lại, hắn cười đáp lại, môi run run, trái tim cũng đập mạnh không ngừng.
- Không riêng chỉ có lão gù nhìn thấy mà những người khác cũng thấy! Trình cửu gia.
Tôn Đà Tử lại chua ngoa, nói vào lỗ tai hắn làm cho hắn trấn tĩnh lại:
- Lão gù không cầu ngươi ở cả đời trong đầm Cự Lộc nhưng nếu đời này cậu phụ Quyên tử, đừng có trách lão gù không bỏ qua. Tất cả các huynh đệ ở đầm Cự Lộc miễn là còn sống sẽ đều không tha cho cậu