Khai Quốc Công Tặc

quyển 2 chương 137: tây cố (8)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trương Kim Xưng ngồi ở huyện nha, lúc đầu chỉ muốn thẩm vấn Huyện thái lão gia, Chu Trang chủ và Giả Bộ đầu của huyện Quán Đào! Những người bị quan phủ ức hiếp quá đã đến tố cáo, có oán báo oán, có oan giải oan. Tin tức nhanh chóng lan truyền trong dân chúng, chấn động khắp trong thành. Giật mình thì giật mình, nhưng cũng không ai dám cười tin tức này hoang đường. Thành đã bị phá ba ngày rồi, mùi tanh của máu lẫn trong không khí vẫn chưa hề giảm đi. Ngay phía trên cửa thành, treo đủ ba dãy đầu người. Trương Đại Đương Gia sai người viết bố cáo nói, đó là những kẻ vô sỉ giả mạo Trương Gia Quân ở trong thành giết người phóng hỏa, gây hại cho người vô tội. Cho nên đem bọn họ chém đầu trước trăm họ để tạ tội.

Ba mươi mấy tên lưu manh vô lại này giờ chết cũng chưa hết tội, đúng là thừa dịp hỗn loạn làm xằng làm bậy, những người sáng suốt đều biết rằng, chỉ dựa vào hơn ba mươi tên này, không thể có khả năng trong một đêm cướp đi hơn ba nghìn nhân mạng. Nhưng thời đại này, trong tay có quyền có thế thì có đạo lý, Trương Đại Đương Gia sau khi đánh vào huyện Quán Đào, có thể không hạ lệnh tàn sát toàn bộ dân trong thành, không đem đại cô nương, tiểu tức phụ của từng nhà đẩy ra đường làm nhục, đã là phá lệ khai ân rồi. Trông cậy vào tài cán của y mà cho dân chúng thấp cổ bé họng tránh khỏi cái chết, thì đúng là không khác người si nói mộng.

Hơn nữa nói đi cũng phải nói lại, Trương Đại Đương Gia sau khi vào thành cũng không phải là dung túng cho thuộc hạ làm xằng làm bậy. Giết người, cướp bóc chỉ xảy ra trong một đêm, sáng ngày hôm sau liền hạ lệnh phong đao. Ngoài ra còn làm việc thiện ở bên ngoài, sau khi công phá Chu gia, y còn sai người lấy đi mấy chục xe ngựa gạo trắng đi phân phát cho đám dân chúng ở hai bên đường. Sợ uy danh của Trương Gia Quân, đại bộ phận dân chúng cũng chưa dám đi lĩnh gạo. Chỉ có mấy trăm hộ nghèo đói thật sự đi nhận gạo. Người nào mang bao nhỏ đi, Trương Gia Quân đều cố gắng nhét cho thật đầy, sau đó còn giúp đưa lên bả vai, từ đầu tới cuối không nói một câu lạnh nhạt.

Chỉ dựa vào điều này, trong lòng dân chúng huyện Quán Đào đã có chút thay đổi. Từ ánh mắt đầy thù hận nhìn về phía Trương Gia Quân, bây giờ ngoài thù hận, còn mơ hồ thêm vài phần mê muội.

Bọn họ nhìn không ra Trương Gia Quân bước tiếp theo muốn làm cái gì. Nếu nói là bọn họ muốn san bằng huyện Quán Đào, có thể phóng hỏa trước, bọn họ không cần phải phí nhiều sức lực như vậy, rửa sạch thi hài trên đường phố mang đi chôn cất, dập tắt các đốm lửa hoang tàn trong thành. Nếu nói chuẩn bị đem giết hại già trẻ sau đó làm thịt khô? Bọn họ cũng không cần phải trước giết người, để mà ghê rợn không ăn nổi cơm, ha ha nhóm này đều được khin khít đấy.

Ngoài ra, Trương Đại Đương Gia không ngừng ra bố cáo, cũng càng làm cho mọi người càng mơ hồ. Bá chủ Quán Đào một phương Quách Bộ đầu đã bị đánh chết ở đêm công phá vào thành rồi. Tưởng lão gia, Lý Lão Tửu cũng là hai tên xưa nay có tội ác chồng chất, Trương Gia Quân thuận thế dò xét nhà ba người này, mang ra tơ lụa chắc chắn, tiệm quần áo mới, của cải vô số. Bây giờ mọi thứ đều được chồng chất ở cửa nha môn, phàm những người nghèo không có quần áo, hay nhà có việc hiếu hỉ, cùng với nhà có người già cần phụng dưỡng, chính mình lại không có tiền, đều có thể đến tìm hàng xóm làm bảo vệ, đến cửa nha môn lĩnh quần áo, dụng cụ gia đình, nồi bát. Đến trước được trước, chia xong mới thôi. Trương Gia Quân cam đoan sau này khổ chủ sẽ không tìm tới tận nhà đòi lại.

Đương nhiên, ba nhà này cũng không có gọi gì là khổ chủ. Quách Bộ đầu và Tưởng Diệp là hai gã xưa nay làm không ít việc ác, đêm hôm công phá thành, đám người Chu Lễ Hổ từng bị bọn họ ức hiếp đã dẫn theo lục lâm hảo hán đến cửa, đem chém cả nhà già trẻ nam nữ, không để một ai sống sót. Lý Lão Tửu là người tương đối cẩn thận, kết oán không sâu với Đoàn Thanh, Chu Lão Hổ. Cho nên khi lão chết, Chu Lão Hổ mang theo “Lục lâm hảo hán” tìm đến nhà đã tha cho đứa con còn chưa dứt sữa với lão thái thái bị mù một mắt nhà lão. Còn lại nam nhân trong nhà đem giết hết, nữ nhân thì lén lút phân chia.

Gạo, phát y phục, làm phát gia cụ…Giặc cỏ như vậy, mang theo trong người vài phần tiếng tăm của “Hiệp sĩ” trong truyền thuyết. Bởi vậy trong lòng dân chúng huyện Quán Đào tuy rằng sợ hãi, nhưng lại có hứng thú đối với nhất cử nhất động của Trương Gia Quân. Trong thời loạn lạc này, Trương Kim Xưng làm được những việc thiện như vậy, làm cho bọn họ cảm thấy ấm áp tình người đôi chút. Tuy rằng, sự ấm áp này mờ nhạt giống như ánh đom đóm trong đêm thu.

Trương Đại Đương Gia liên tiếp ba lần thăng đường, không những thẩm vấn “Thủ phạm chính”, mà cả những kẻ tòng phạm giúp sức cho thủ phạm chính làm xằng làm bậy cũng bị mang ra thẩm vấn. Ngày đầu tiên, chủ yếu thẩm vấn tội trạng của Giả Bộ đầu và mấy tên đệ tử dưới trướng của gã. Người dân đến nghe rất ít, chỉ có hai nhà từng bị Giả Bộ đầu cướp đoạt ruộng đất, lại làm cho cửa nhà tan nát, không còn biết sợ là gì nữa, đến công đường lấy máu viết đơn kiện. Ai ngờ Trương Đại Đương Gia tuy bề ngoài trông xấu xí, hai mắt lại thấy rõ ràng. Chỉ chưa đầy nửa canh giờ, án tử đã được viết lại rõ ràng. Có vài phương diện, không ngờ so với khổ chủ suy đoán còn chính xác hơn.

Nhân chứng, vật chứng đều rõ ràng, Giả Bộ đầu không thể nào chối cãi, phải cúi đầu nhận tội. Mấy tên nha dịch dưới trướng của gã, người này đổ tội cho người kia, đều có ý đồ mang những việc mình làm đổ hết lên đầu người khác. Thời khắc quyết định, Tiết Nhị Đương Gia ngồi ở vị trí Chủ bộ đãra tay, đem mấy tên nha dịch trong nha môn ra trị đúng người đúng tội, không chút khách khí. Trương Kim Xưng sau khi nghe được liền nổi giận, trên công đường ném xuống mấy hỏa ký, truyền xuống đánh cho mấy tên nha dịch trước đây chuyên môn đánh mông người khác mỗi người năm mươi gậy. Nhóm lâu la lập tức thi hành, kéo mấy tên nha dịch ra đường lớn, chuẩn bị sẵn sàng. Đánh cho mấy tên nha dịch này kêu cha gọi mẹ, khổ chủ đánh bạo đến cáo trạng, mỗi người nhìn xem đều mỉm cười.

Vừa bị lôi ra đánh, bọn nha dịch đều nhận mọi tội nêu trong cáo trạng đều là sự thật. Sau đó đám binh lính lâu la, đi lên trước lôi Giả Bộ đầu và mấy tên đồ tử đồ tôn của gã ra ngã tư đường, tuyên đọc kết quả thẩm vấn trước mặt mọi người, sau đó đem bọn họ chém đầu.

Bảy tám khối máu chảy đầm đìa đi ra. Bất kể là người cáo trạng hay người nhìn lén qua khe cửa tất cả đều thán phục. Cũng có người có chút oán hận, ở trong nhà dâng hương cầu nguyện, rơi lệ không tiếng động.

Đến ngày hôm sau thẩm vấn Lâm Huyện lệnh, những người tìm đến cáo trạng nhiều hơn. Chiếu theo nguyên tắc kính lão, Trương Kim Xưng lệnh cho người lớn tuổi được kêu oan trước, sau đó đến những người có oan khuất lớn. Nhị Đương Gia Tiết Tụng mang theo giấy bút, theo thứ tự ghi chép lại oan khuất của mọi người.

Án tử thẩm vấn suốt một ngày, đến lúc lên đèn rồi, Tiết Nhị đương gia mới được dừng bút. Lâm Huyện lệnh huyện Quán Đào làm quan không một lần ngẩng đầu, không rảnh tạo phúc cho dân chúng, xảo trá vơ vét tài sản, làm việc lừa người không ít. Lấy hối lộ, dùng thủ đoạn đổi trắng thay đen, ngay cả đến Trương Kim Xưng cầm đầu đám tặc lớn mà nghe xong, giận đến mức liên tiếp đập bàn.

Y vỗ bàn một cái, trên mông Lâm Huyện lệnh sẽ chịu khổ. Đánh tới cuối cùng, Lâm Huyện lệnh xưa nay yếu đuối giờ không ngờ nổi cơn độc ác, phàm là tất cả những người khác lên án tội danh của mình, đều không chống chế, tất cả các tội đều nhận hết. Lời khai ước chừng ghi chép hết bốn mươi trang giấy, mỗi một tội trạng đều dựa theo luật pháp Đại Tùy để xử tội. Trương Kim Xưng cũng là to gan lớn mật, không ngờ sau khi Lâm Huyện lệnh đồng ý ký tên, đã phái người đem bắn lời khai vào trong thành quận Võ Dương.

Buổi trưa hôm đó, Lâm Huyện lệnh và bọn tâm phúc, hơn mười người bị trói ra đầu đường khai đao xử trảm. Sắp bị tử hình, người từng là quan phụ mẫu đại nhân muốn nói vài lời cuối cùng, ngẩng đầu lên nhìn mọi người xung quanh nhìn mình với ánh mắt khinh miệt phẫn nộ, thở dài một cái, cúi đầu xuống.

- Trương Đại Đương Gia xử án tử này rất công bằng!

Xem xong hành hình rồi, rất nhiều dân chúng vẫn chưa chịu giải tán, tụm năm tụm ba lại bàn tán.

- Có thể không nhìn rõ vụ việc sao? Trong nha môn Đổng Chủ Bộ đều chủ động đứng ra tố giác rồi. Họ Lâm hàng năm thu không ít lợi lộc, làm án oan không biết bao nhiêu vụ, y đều không phải ở bên cạnh nhìn sao!

Cũng có người không phục, nói thầm bàn tán cùng mọi người. Gã làm như vậy, không phải là vì cảm thấy Lâm Huyện lệnh bị chết oan uổng, mà là thấy Trương Kim Xưng không nên tha cho tâm phúc của Lâm Huyện lệnh là Đổng Chủ Bộ. Huyện Quán Đào không ai không biết, hai người này chính là một. Lâm Huyện lệnh làm nhiều chuyện ác như vậy, có đến hơn một nửa là chủ ý của Đổng Chủ Bộ.

Người nghe nói như thế, không kìm nổi quay đầu lại nói xen vào,

- Đổng Chủ Bộ được cho là lập công chuộc tội. Ngươi không thấy Trương Đại Đương Gia đối đãi với gã sao, tương lai chắc chắn sẽ dùng đến gã!

- Thì gã thông minh!

Người nói đối với hành vi của Đổng Chủ Bộ rất khinh thường,

- Nếu muốn nói người có thù oán với Lâm Huyện lệnh sâu nhất, phải là Trình Giáo đầu của huyện Quán Đào chúng ta. Nhưng các ngươi nhìn Trình Giáo đầu, từ đầu đến cuối, cũng chưa đứng ra chỉ trích Lâm Huyện lệnh một câu!

Đang nói ở phía sau, người chung quanh mới chợt nhớ tới sự việc nửa tháng trước Lâm Huyện lệnh có ý đồ ở trên công đường xử tội chết Trình Danh Chấn. Bất giác rất thán phục đối với lòng dạ người thiếu niên. Tuy rằng Trương Kim Xưng tấn công Quán Đào, lấy cớ là giải oan cho Trình Danh Chấn. Nhưng, bách tính may mắn tồn tại của kiếp nạn này lại không có suy đoán giống người thiếu niên như vậy, đem cửa nát nhà tan toàn bộ tính đến trên đầu của ông ta. Đám dân chúng còn nhớ rõ lần trước khi Trương Kim Xưng đánh tới, là ai mang theo Hương Dũng xông lên đầu thành đầu tiên. Cũng còn nhớ rõ khi quan lại toàn huyện sợ hãi tới mức rụt rè, là ai chủ động xin đi giết giặc, tìm cách lừa Trương Kim Xưng đi.

Nếu lần này lúc Trương Kim Xưng đánh tới, Trình Giáo Đầu không bị Lâm Huyện lệnh bắt giam, có lẽ việc này sẽ không phát sinh như vậy. Đám dân chúng thiện lương mà yếu đuối, càng muốn đắp cho được một hình tượng thiện lương và dũng cảm trong lòng mình, để ký thác trong bóng đêm. Bọn họ tin tưởng Trình Danh Chấn vô tội, cũng tin tưởng Trình Danh Chấn không phải nguyên nhân tai hoạ. Tuy rằng người thiếu niên đã không còn là Hương Dũng Giáo đầu của huyện Quán Đào, mà là Cửu Đương Gia dưới trướng của Trương Kim Xưng.

- Ngày mai thẩm vấn người của Chu gia. Thê tử của Trình Giáo đầu, chính là bị lão họ Chu cướp đi đấy!

Trong đêm đen, có người nhẹ giọng nói thầm. Mang theo vài phần chờ đợi, vài phần khoái ý.

- Ngày mai mọi người đều sang đây xem!

Đám dân chúng dần tản ra, nhỏ giọng ước hẹn.

- Xem đôi cẩu nam nữ kia có kết cục tốt đẹp gì! Họ Chu kia đích thực là bị mù, có con gái ngoan lại không gả cho Trình Giáo đầu, mà lại gả cho lão Chu gia lòng lang dạ sói!

- Đem cẩu nam nữ buộc vào tảng đá, rồi đem thả trôi sông đi!

Dân chúng thật thà, yêu cũng đơn giản, hận cũng đơn giản.

Người ngoài cuộc không hiểu được sự tình bên trong, nói tự nhiên ngoài miệng rất sảng khoái. Lời nói truyền đến tai Trình Danh Chấn, lại làm hắn nổi giận ở trong lòng. Việc này cơ bản không thể nào mà quên được. Không quan tâm nói như thế nào, nhưng đám dân chúng đều xuất phát từ lòng tốt. Nhị công tử của Chu Gia đoạt thê tử của Trình Danh Chấn, sau đó lại còn hãm hại hắn bị bỏ tù. Hiện giờ hắn như thế này, chắc khiến nhị công tử Chu gia và người nữ nhân không thủ tiết kia chết không có chỗ chôn, ác giả ác báo, không có gì đáng trách.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio