Khó có được người hiểu tâm tư dân chúng như vậy. Sau khi tiến vào huyện Quán Đào, y không vội vã vượt qua kênh đào đuổi theo giết Trương Gia Quân đã hun khói để trả thù. Mà tổ chức cho dân chúng và sĩ tốt làm một nhóm xuất phát, đi dập tắt hết các đống lửa, để tránh xảy ra tai họa không thể lường trước được. Sau đó, người này lại bác bỏ đơn kiện của vài tên họ hàng xa của Chu gia, cự tuyệt đã đem lương thực vàng bạc đã phân phát đến tay dân chúng trả về cho “Khổ chủ”.
Đối với dân chúng huyện Quán Đào có liên quan đến Lưu tặc đều sẽ bỏ qua chuyện cũ, theo mật thám báo cáo, Dương Nghĩa Thần này còn lợi dụng chức quyền trong tay, ở khắp các nơi trong Hà Bắc dán bố cáo trấn an, tuyên bố trong vòng ba tháng, đối với những người xuống núi về nhà làm nông, bất kể là mang theo bao nhiêu kẻ tặc, hay là chủ động theo kẻ tặc, đều sẽ bỏ qua chuyện cũ, bất kể sau khi xuống núi tới huyện nào, cũng có thể đăng ký nhập hộ. Bất kể mang theo nhiều hay ít của cải trộm cướp được, cũng có thể tính là tài sản chính đạo, quan phủ sẽ không sung công. Nếu có người nguyện ý sửa chữa, quân pháp bất vị thân. Chỉ cần ngươi giao đầu của một gã đồng lõa, quan phủ thậm chí có thể cho hai xâu tiền an gia phí để dùng.
Sau khi nội dung lời công bố được truyền ra, có tác dụng không thua gì mấy vạn đại quân. Thì năm trước năm sau hơn nửa tháng quang cảnh, rải rác tại ba quận Thanh Hà, Tín Đô, Võ An và đầm Cự Lộcvẫn có tin tức kẻ tặc mai danh ẩn tích lui tới, mấy vị trại chủ này hoặc là lén lút trở về nhà, hoặc là nóng lòng lập công mà chém đầu chính thủ hạ của mình, còn có mấy sơn trại nhỏ vài ngàn người cũng lung lay sắp đổ. Quận Thủ Thanh Hà Dương Tích Thiện và Chủ bộ huyện Võ Dương Ngụy Trưng nhìn thấy được lợi ích trong đó, không để ý thời tiết rét lạnh, nhân cơ hội dẫn dắt Hương Dũng bản quận tiến vào núi tiêu diệt. Không ngờ dựa vào uy danh của Dương Nghĩa Thần, chỉ trong vòng mấy ngày, đã tiêu diệt sạch sẽ toàn bộ các trại chung quanh quận thành!
Có câu là "Rút con la kinh sợ ngựa chết!", mắt thấy lục lâm hào kiệt các nơi ở Hà Bắc đều bó tay, Hà Bắc lục lâm Tổng Biều Bả Tử Cao Sĩ Đạt vẫn luôn muốn thu thập đầm Cự Lộc cũng ngồi không yên. Vừa mới qua mười lăm tháng giêng, liền tự mình viết một phong thư gửi cho Trương Kim Xưng, thỉnh cầu y xuất binh càn quấy các quận huyện chung quanh một chút, kiềm chế binh lực của Dương Nghĩa Thần. Đồng thời, trong thư Cao Sĩ Đạt còn biểu đạt, vì sự sinh tồn của Lục Lâm đo. y còn mời những người tung hoành ở giao giới giữa Hà Bắc Bắc Bộ và Sơn Tây là Vương Tu Bạt, Ngụy Đao Nhi xuôi xuống phía nam phối hợp tác chiến, nhất định đối kháng với quan phủ.
- Không thể làm như vậy được!
Đối với yêu cầu của Cao Sĩ Đạt, Tứ Đương gia Vương Ma Tử không che giấu sự đề phòng trong lòng mình.
- Khoảng cách ở nơi này của chúng ta với Dương lão hổ gần nhất, một khi làm gã nóng mắt, gã nhất định đuổi theo đến chỗ gần mình nhất đánh cho một trận! Đến lúc đó người thua thiệt là chúng ta, còn được lợilại là người khác đấy!
- Đúng là có hơi phiền toái!
Không đợi có người nói thay Cao Sĩ Đạt, Nhị Đương gia Tiết Tụng đang ngồi trên ghế cũng đứng lên.
- Dựa vào thu hoạch của năm trước, chúng ta có thể thu thập và tổ chứcđược một chút binh lực, thật muốn đánh một trận, đoàn người vừa đi lại hơn mấy tháng. Qua một năm mới vừa ban bố chính lệnh, quy củ lại không ai phụ trách!
- Đám thuộc hạ dưới trướng chúng ta còn không rõ sao? Chỉ cần vài vị trại chủ không ở, nhất định liền thả dê. Theo đạo lý, Cao Đại đương gia đã viết thư. chúng ta nên nể mặt mũi một chút. Nhưng chúng ta xuất binh cứu người khác, bất kể được việc hay hỏng việc, chuyện của chính mình cũng sẽ chậm trễ! Mất nhiều hơn được, mất nhiều hơn được!
Cùng con gái chưa xuất giá và con rể Trình Danh Chấn ở cùng một chỗ lâu, Tam Đương gia Đỗ Ba Lạt cũng nhiễm thêm vài phần nhã nhặn, liên tiếp lắc đầu.
Bát Đương gia Lư Phương Nguyên vốn muốn thực hiện chức trách. Thấy ba vị Đương gia phản đối, thở dài, cũng không nói nhiều lời.
Đối với những chuyện xảy ra trong đầm Cự Lộc gần đây, trong lòng gã đều có tính toán. Từ lần thứ hai tấn công Quán Đào, sau khi trở về mang rất nhiều lương thảo và đồ quân nhu trở về, đầm Cự Lộc đã không phải nhìn mặt của Bắc Hà lục lâm Tổng Biều Bả Tử Cao Sĩ Đạt. Đầu tiên có ba người ở bên trong là Dương Nghĩa Thần, Ngụy Trưng, Dương Tích Thiện, thế lực của Cao Sĩ Đạt đã không kéo dài đến đầm Cự Lộc. Tài đánh giặc của bất kỳ người nào trong ba người này cũng không thua gì Cao Sĩ Đạt. Ở tổng đà của Hà Bắc lục lâm, nơi doanh trại Đậu Tử muốn can thiệp sâu vào trong đầm Cự Lộc, chỉ sợ không đợi tới đầm Cự Lộc, đã phải đối đầu cùng quan quân một mất một còn.
Tiếp theo, từ lúc lấy được nhiều lương thực tại Chu gia Quán Đào, Trương Kim Xưng muốn khuếch trương chiến binh lên đến năm vạn người, trong khoảng thời gian ngắn, cũng không thành vấn đề. Nói cách khác, mặc dù không đối đầu với quan quân, tổng đàđồi Đậu Tử cũng chưa chắc đã nuốt được đầm Cự Lộc. Mà Trương Kim Xưng sở dĩ còn muốn giúp Cao Sĩ Đạt làm Tổng Biều Bả Tử, không nóng lòng mang thực lực ra tranh hùng với người đi trước, là vì y bỗng nhiên có ý khác, không muốn lần này làm xà ngẩng đầu.
Thứ ba, từ sau khi nạp tân áp trại phu nhân, nhận thức được thêm rất nhiều chuyện, Trương Đại Đương quả thật đã thay da đổi thịt. Lư Phương Nguyên dựa vào cảm giác của cá nhân quan sát được, Trương Kim Xưng bây giờ đang cân nhắc thời cơ, muốn phát triển lâu dài ở tương lai. Ví dụ như vừa rồi Nhị Đương gia Tiết Tụng và Tam Đương gia Đỗ Ba Lạt ra các lệnh, và quy củ. Ở lần thứ hai tấn công Quán Đào, đầm Cự Lộc dù cũng có quy củ trại pháp, nhưng cũng rất qua loa, việc chấp hành cũng rất tùy hứng. Mà từ sau khi ở huyện Quán Đào trở về, chẳng những tất cả các quân quy đều tăng lên, mà tất cả những quy củ thường ngày, cũng chiếu theo quan phủ chính lệnh mà bổ sung rất tỷ mỉ, ngay cả phương án phân chia chiến lợi phẩm, đều công khai, khiến nhiều người tin phục.
Lúc này Đại Đương gia Trương Kim Xưng, Nhị Đương gia Tiết Tụng và Cửu Đương gia Trình Danh Chấn rất kiên trì, với việc chấp hành quy củ, đầm Cự Lộc bây giờ với đầm Cự Lộc nửa năm trước không giống nhau. Trước kia quy củ là chuyện nhỏ đều do các trại tự xử lý, liên quan đến mạng người mới báo lên tổng trại quyết định. Mà hiện tại, mâu thuẫn hàng ngày trong dân chúng trong trại đều có tổng trại chủ bộ giải quyết. Nếu bất mãn đối với phán quyết của chủ bộ, còn có thể khiếu nại lên tổng trại, giao cho Nhị Đương gia Tiết Tụng thống nhất xử lý. Về phần liên quan đến nhân mạng, bất luận phát sinh ra ở trại của ai, nếu chủ trại có ý bao che, tổng trại bắt toàn bộ cả hai bên gây chuyện đi. Sau khi thẩm tra xử lý tỉ mỉ, sẽ căn cứ vào tình huống thực tế đưa ra phán quyết. Thường là kẻ giết người phải đền mạng, đánh người tất bị phạt, ăn cắp.... căn cứ vào thái độ biểu hiện, hoặc bị đưa ra lột y phục dùng roi da đánh, hoặc là chặt rơi một ngón tay, tuyệt đối là nghiêm trị không tha.
Những mệnh lệnh đó, tuy rằng thi hành trong thời gian ngắn ngủi, nhưng đã đem lại hiệu quả không hề nhỏ. Theo quan sát của Lư Phương Nguyên, đầm Cự Lộc lúc này giống như một quan phủ độc lập, mà không phải căn cứ địa của lục lâm hảo hán. Có những vụ án, Nhị Đương gia Tiết Tụng và Tứ Đương gia Vương Ma Tử phụ trách xử lý so với quan phủ có phần còn công đạo hơn. Ít nhất, bọn họ không có can đảm che mắt Trương Kim Xưng nhận hối lộ, hay bao che nghi phạm.
Bởi vì thi hành nghiêm minh như vậy, đối mặt với chiến thuật công tâm của Dương Nghĩa Thần, Trương Gia Quân vốn nên chịu đả kích nghiêm trọng nhất ngược lại tổn thất không nhỏ. Dự trữ đầy đủ, khiến dân chúng không còn muốn cải tà quy chính, dần dần quen với quy củ khiến tâm tư của bộ hạ yên ổn. Mà Trình Danh Chấn sau khi trải qua chuyện ở Quán Đào, trải qua việc bị hãm hại, trái tim đã bỏ đi ý muốn hướng về quan phủ.
- Lời quan lão gia nói, có thể tin là thật sao?
Đối với những tin vịt bên ngoài nói quan phủ sẽ bỏ qua chuyện cũ, đám lâu la trong đầm Cự Lộc đều cười nhạt.
- Cửu Đương gia chúng ta đã cứu huyện lão thái gia một mạng, cuối cùng thì thế nào, còn không phải rất nhanh bị lấy cớ tống vào ngục đó sao. Nếu không phải Đại Đương gia đến sớm….
Nếu không phải Đại Đương gia đến sớm, Trình Danh Chấn đã cửa nát nhà tan rồi. Cho nên, có vết xe đổ ở phía trước làm gương, mọi người đừng để quan phủ lừa dối!