Hắn nghe được tiếng tim đập hơi yếu, tựa như ngày xuân mưa phùn, làm cho hắn một lần nữa đầy hy vọng.
- Tránh ra, tránh ra, nhà đã lạy hết rồi, khi nào ngươi ôm mà chẳng được!
Tôn Đà Tử không chút khách khí kéo áo Trình Danh Chấn, giống như kéo sọt cỏ đem bỏ qua một bên. Trình Danh Chấn một chút cũng không thấy oán hận, đôi mắt trông mong nhìn Tôn Đà Tử, dường như đối phương là Phật tổ chuyển thế.
- Mấy người các ngươi mau đến phòng bếp đun nồi sữa đậu nành. Sau đó đem nước cỏ khô đun một chén, nước trà và nước muối một bình. Nhanh đi, trong vòng một khắc nhất định phải đem đến!
Tôn Đà Tử một lần nữa ngồi trở lại bên người Đỗ Quyên, một lần nữa bắt mạch cho nàng.
Trình Danh Chấn cùng Đỗ Ba Lạt như được đại xá, lập tức đứng lên đi thẳng đến phòng bếp. Mặt của người khác cũng mừng rỡ, một đám đi lên trước, mặc kệ có thể giúp đỡ được gì hay không, yên lặng chờ dặn dò của Tôn Đà Tử.
- Nhặt những mảnh sứ vỡ trên đất đem ra xa vứt bỏ! Nhớ rõ không được ném vào nguồn nước, tránh tai họa cho người vô tội!
Tôn Đà Tử vừa xem mạch cho Đỗ Quyên vừa thêm vào:
- Tiên sư bà ngoại nhà nó chứ, cái này rõ ràng là người ta rắp tâm hạ độc, nếu Tiểu Cửu về sớm một chút, độc tính trên người Quyên Tử chưa phát, Tiểu Cửu lại uống nước trà bên bàn giải khát, e rằng sáng sớm ngày mai, nơi này có hai thi thể rồi!
Nghe được những lời ấy, trại chủ và khách khứa không kìm được nhất tề hít một hơi khí lạnh. Trong lòng vẫn cảm thấy có chút may mắn vì thích khách không phải đem đọc bỏ trong rượu và thức ăn, nếu không lục lâm đo Hà Bắc đã bị trúng độc hơn phân nửa rồi! Nhưng thích khách rốt cuộc là ai? Trong nháy mắt, đoàn người theo bản năng đem ánh mắt quay sang phía Hồng Lăng và đám nữ binh. Chỉ có các nàng vẫn ở bên cạnh Đỗ Quyên, cũng chỉ có các nàng hạ độc sẽ thần không biết, quỷ không hay.
- Không phải chúng ta!
- Đại đương gia, chúng ta bị oan uổng!
Bị ánh mắt của mọi người nghi ngờ, trên mặt đám người Hồng Lăng vừa mới lộ ra chút vui mừng sợ tới mức lập tức quỳ xuống. Trương Kim Xưng không phải là Đoàn Thanh, bị Đoàn Thanh hoài nghi, các nàng còn có thể cố gắng nói lý, mà Trương Kim Xưng giết người chưa bao giờ cần lý do, hiện giờ Đỗ Quyên đang mê man bất tỉnh, một chút hiềm khích cũng đủ để Trương Kim Xưng đem các nàng chưng sống vài chục lần.
- Bất luận là ai, chỉ có thể nói được khi độc dược được tạo thành, lão gù ta sẽ không để ngươi chết!
Ánh mắt Tôn Đà Tử so với ánh mắt của Trương Kim Xưng còn đáng sợ hơn, ngẩng đầu, nhìn vào đám nữ binh trước mặt.
- Nếu không lão gù ta đã bắt vài người làm vật thử thuốc rồi, dù là thuốc gì cũng được pha chế không quá mười ba vị thuốc.
Bị Tôn Đà Tử mang ra thử thuốc, so với kết cục bị Trương Kim Xưng chưng chín ăn luôn còn đáng sợ hơn. Được Tôn Đà Tử cứu tỉnh sau đó lại đổi lấy biện pháp thử thuốc, muốn sống cũng không được, chết cũng không xong. Lúc này Hồng Lăng và đám binh nữ sợ tới mức không dám khóc, liên tục dập đầu. Đang dập đầu, bỗng có một nữ binh kêu lên:
- Không phải ta, không phải ta, nhất định là Chu Ninh! Nhất định là Chu Ninh! Cô ta xế chiều hôm nay có đem cho Thất đương gia bát mì. Sau đó Thất đương gia liền ngủ!
- Đúng, Chính Chu Ninh là cô gái lòng lang dạ sói!
Trong phút chỗ các nữ binh cùng kêu lên.
- Chúng ta đều bị oan uổng, Xế chiều hôm nay chỉ có Chu Ninh mang cho Quyên Tử tỷ tỷ thức ăn, rượu và nước trà trên bàn cũng đều do cô ta chuẩn bị!
- Chu Ninh đâu! Chu Ninh đâu?
Trương Đại Kim Xưng như bừng tỉnh ngộ, trừng mắt hỏi. Không cần nói lại nữa, chân tướng sự việc đã ở trước mắt. Hồng Lăng và các binh nữ đều không hiểu y đạo, càng không hiểu được độc dược. Mà Chu Ninh trước khi bị cướp đến đầm Cự Lộc có học qua y thuật, Tôn Đà Tử còn tự chỉ bảo nàng y đạo.
- Nhất định là Chu Ninh!
Tôn Đà Tử dường như bị kim đâm, nhất thời tiết hạ khí đi.
- Lão phu dạy nó thuật cứu người, vốn định để nó hiểu thầy thuốc đều có lòng từ bi. Ôi! Không nói nữa, Đại đương gia, khẩn trương phong tỏa đầm Cự Lộc, nhất định phải tìm ra cô ta!
- Chúng ta đi trước!
Hồng Lăng và các nữ binh chủ động chờ lệnh. Đám người Vương Nhị mao, Đoàn Thanh theo sát phía sau, chắp tay hướng về Trương Kim Xưng thi lễ.
- Thuộc hạ dù có tìm khắp đầm Cự Lộc, cũng nhất định tìm được cô ta!
- Đi thôi, đi thôi. Lão Nhị ngươi phụ trách truyền lệnh cho các trại, bảo bọn họ lục soát suốt đêm. Sống phải thấy người, chết phải thấy xác!
Chân tướng đã rõ ràng, Trương Kim Xưng lập tức trở nên hào hứng, phất tay, thấp giọng hạ lệnh. Lão vốn là muốn mượn hôn sự của Trình Danh Chấn để hội minh quần hùng lục lâm đo Hà Bắc, tiến tới đem Cao Sĩ Đạt cùng Tổng Biều Bả Tử kéo xuống khỏi vị trí, và thay vào vị trí đó. Hiện giờ bị Chu Ninh lầm ầm ĩ như vậy, mặc dù trong lễ thành hôn hào kiệt đã hưởng ứng, nhưng nay ấn tượng với đầm Cự Lộc cũng giảm đi ít nhiều. Chỉ cần ra khỏi đầm, lấy cớ này, vì danh dự lục lâm, e rằng lập tức sẽ lật lọng.
Đưa mắt nhìn đám người Vương Nhị Mao, Đoàn Thanh và Tiết tụng rời đi. Trương Kim Xưng lại nhìn khách khứa ở sân, miễn cưỡng mỉm cười, thấp giọng đề nghị:
- Chúng ta đêm nay cũng nên giải tán. Ngày mai nếu thuận mời lại đến uống chén trà. Bất kể như thế nào đầm Cự Lộc ta sẽ không để quan quân tùy ý làm bậy, hôm nay đáp ứng sự nhiệt tình của mọi người, nhất định nói được làm được.
Chúng hào kiệt giờ trong lòng cũng không vui, không còn cách nào khác chắp tay cáo lui.
- Đại đương gia yên tâm, chúng ta chờ tin của người!
Dứt lời, cũng không quản nhũng lời này có thành ý hay không, cùng nhau rời khỏi tân phòng của Trình Danh Chấn.
Thấy mọi người phản ứng lãnh đạm, Trương Kim Xưng nén giận trong lòng, không đợi tiếng bước chân đi xa, liền bắt đầu nghiến răng nghiến lợi nguyền rủa trong tân phòng.
- Tiên sư bà ngoại nhà nó chứ, đều là nuôi dưỡng một đám không có tình người. Lão tử không tin, không có bọn họ, lão tử ta đây không hoàn thành được chuyện này hả? Con bà nó, lão cố tình làm cho bọn họ nhìn, làm cho bọn họ biết cái gì gọi là hối hận!
- Tạo nên bọ họ, vốn là để tăng thêm thanh thế mà thôi! Chẳng lẽ Đại đương gia ta trông cậy vào bọn họ có thể cùng huynh đệ chúng ta kề vai chiến đấu sao? Hôm nay gặp chuyện này tính ra chúng ta xui xẻo. Sau này đầm Cự Lộc ta liên tiếp đánh thắng vài trận, đám người kia khẳng định là vội vàng quay đầu lại xin gia nhập!
Hách Lão Đao sợ Trương Kim Xưng vì giận quá mà mất đi lý trí, đi tới bên cạnh lão, nhỏ giọng khuyên.
- Đánh thắng trận, không dễ dàng như vậy! Ôi!
Trương Kim Xưng nhìn thoáng qua Đỗ Quyên đang hôn mê bất tỉnh, đứng ở cửa nhìn lại một chút, mắt lờ đờ cùng Vương Ma Tử và Lư Phương Nguyên, miệng không ngừng than thở.
Nhũng người tâm huyết đã đi hết, không đợi thành tài, trước tiên đã bị đòn cảnh cáo rồi. Như thế này đối với đầm Cự Lộc là một cú đả kích lớn. Người bị độc là Đỗ Quyên, trước khi thương thế của nàng có thể chuyển biến tốt, dám chắc chắn Trình Danh Chấn không còn tâm tư nào cho trận chiến. Mà các trại chủ, Đường chủ khác đối phó với dân chúng cũng tạm được, nhưng nếu thật sự gặp Phùng Từ Hiếu, chỉ sợ đều là bánh bao thịt đánh chó, một đi không trở lại!
- Ừ? Cái gì!
Đang lúc sướng khi có người gặp họa, Vương Ma Tử không nghe rõ tiếng thở dài của Trương Kim Xưng, lật đà lật đật tiến lên vài bước, trơ mặt hỏi thăm.
- Đại đương gia chuẩn bị khai luyện với ai. Người yên tâm, có chúng huynh đệ ở đây, khẳng định không chịu thiệt!
- Đi, đi, đi! Có Vương Lão Tứ ngươi ở đây, đầm Cự Lộc chúng ta có môn thần! Đi, ra bên ngoài nói chuyện, đừng làm phiền lão Lục chữa bệnh cho Quyên Tử!
Trương Kim Xưng cau mày đáp lại. Đưa tay đặt trước ngực Vương Ma Tử đẩy qua một bên, đi nhanh ra ngoài.
- Không phải lấy người liều mạng sao? Lão Tử cũng không phải không liều mạng! Để chứng minh, ngày mai ta, ta…
Vương Ma Tử bị đẩy xoay vòng tròn tại chỗ, đầu não choáng váng mà oán giận. Mắt lạnh quét khắp lượt giường cưới bỗng chốc máu nhuộm đỏ, trong lòng dâng lên vài phần khoái ý.