Khai Quốc Công Tặc

quyển 3 chương 22: tiết thu (22)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chủ bộ chưởng quản lương thảo quân nhu Trữ Vạn Quân lạnh lùng liếc hắn một cái, bắt đầu động tay thu dọn đồ đạc lộn xộn nằm trên bàn. Tất cả địa đồ, thước đo, đại đa số đều chỉ bày ra cho có; thái thú quận Vũ Dương, Viên Bảo Tàng sớm đã có lệnh, chỉ cần tặc binh không vượt qua Chương Thủy, tướng sĩ Vũ Dương quận sẽ không chủ động xuất đầu tránh cho việc dẫn lửa tự thiêu thân. Lý do là: Nếu như Hữu vũ hầu có thể đánh bại Trương Kim Xưng, không đến lượt quận binh Vũ Dương xen vào làm rối. Ngược lại, nếu như ngay cả Hữu vũ hầu đều thua trận, quận binh Vũ Dương có xông lên cũng không tác dụng gì, còn chẳng bằng bảo vệ một mẫu ba tấc đất của mình để tránh việc trộm gà không được còn mất nắm gạo!

Nhìn thấy Trữ Vạn Quân bắt đầu thu dọn bàn, các vị chủ bộ, ti thượng khác cũng đứng dậy xoay eo vặn hông, lại bình yên vượt qua một ngày, mọi người ai ấy thân thể mệt mỏi nhưng trong lòng vô cùng vui sướng. Dù sao không thật sự động đao động thương đánh nhau, tặc quân bên kia sông dù nhân số không nhiều nhưng đều là kỵ binh! Quận binh Vũ Dương bằng vào hai bắp đùi bốn cái chân chống lại, dù may mắn thắng được nửa trận thì có thể chiếm được bao nhiêu lợi ích? Còn chẳng bằng giống như hiện tại, lấy tĩnh chế động, lấy bất biến ứng vạn chiến. Chỉ có loại người điện như Ngụy Đức Thâm và Ngụy Trưng mới luôn nghĩ tới việc hi sinh vì nghĩa lớn.

Vũ Dương quận Trưởng sử Ngụy Trưng là người duy nhất không cùng mọi người thu dọn, trước mặt hắn đặt một địa đồ cực lớn gần như bao quát nửa Hà Bắc từ phía nam Trác quận cho đến mạn bắc Hoàng Hà. Các con đường, sông núi, sông ngòi chủ yếu đều được ghi chú một cách rõ ràng rành mạch, những nơi chiến lược đặc biệt còn được đánh dấu bằng phẩm đỏ phân biệt với những địa điểm bình thường khác.

Nhìn chằm chằm vào sông Chương Thủy và kênh Vĩnh Tể xuyên suốt Hà Bắc từ nam tới bắc, hàng lông mày của Ngụy Trưng nhíu chặt. Ở trong mắt hắn từ trước tới nay chưa có sự kiện nào là đứng riêng lẻ một mình, bất cứ việc gì có kết quả tất phải có nguyên nhân; một loạt các sự kiện nhìn qua tưởng chừng như không liên quan gì tới nhau nhưng lại có thể cấu thành một âm mưu kinh thiên động địa, mà chỉ cần nắm được vài điểm trọng yếu bên trong là có khả năng bắt lấy tiên cơ, thậm chí đoạt lấy trước mặt địch nhân, vào thời khắc nguy cấp ngăn cơn sóng dữ.

Vương Nhị Mao đóng quân ở huyện Thanh Chương đã hơn hai mươi ngày, Dương Thiện Hội dẫn quận binh bên mình vượt qua Bình Ân chạy đến Hàm Đan cũng mất hơn mười ngày. Hơn chục ngày trước, Vương Nhị Mao bộ đội thuộc tặc quân và Dương Thiện Hội bộ đội thuộc quận binh khoảng cách khi gần nhất chỉ hơn hai mươi dặm, khoảng cách gần như vậy mà đôi lão oan gia này không đánh nhau, bản thân việc này lộ ra điểm kỳ lạ. Với hiểu biết của Ngụy Trưng về quận thừ Thanh Hà Dương Thiện Hội thì kẻ đó tuyệt đối không lòng dạ rộng rãi, ăn thiệt thòi nhưng không nghĩ cách lấy lại danh dự. Mà biểu hiện của Vương Nhị Mao suốt nửa năm nay giống như một đầu chó điên, chỉ cần nhìn thấy cờ hiệu của Đại Tùy nhất định sẽ xông tới căn một hai cái.

Nên tìm thể diện thì không tìm, nên phát điên cũng không nổi điên, chẳng lẽ trong lòng bọn chúng có việc gì đó khác quan trọng hơn sao? Việc quan trọng trong lòng Dương Thiện Hội nhiều ít Ngụy Trưng vẫn có thể suy đoán ra được. Chuyến này dẫn quận binh trú đóng ở Hàm Đan chính là muốn đợi đến thời khắc mấu chốt xông lên 'hái quả ngọt'! Vạn nhất Trương Kim Xưng chiến bại nhất định sẽ lui về Cự Lộc trạch, khi đó Dương Thiện Hội chỉ cần dốc toàn bộ binh lực đẩy về phía trước hai mươi dặm là có thể vây kín con đường lui của Trương Kim Xưng.

Nhưng Vương Nhị Mao rốt cuộc muốn làm gì? Ngụy Trưng đoán không được. Nếu nói kẻ này trú đóng ở Thanh Chương là vì ngăn cản quận binh Vũ Dương vượt sông, người hắn mang theo cũng quá ít. Nếu không phải quận thủ Viên Bảo Tàng đích thân hạ lệnh không được chủ động gây chuyện, Ngụy Trưng dám đảm bảo, quận binh dưới trướng chỉ cần tới một lần dàn hàng ngang là có thể dễ dàng đột phá phòng tuyến của Vương Nhị Mao! Khả năng sẽ có tổn thất nhưng tổn thất chắc chắn nằm trong phạm vi khống chế của quận Vũ Dương!

Nếu như nói Vương Nhị Mao ngó chừng Thanh Chương, ý ở uy hiếp? Dường như cũng không quá đúng. Quả thực tặc nhân có thể sử dụng sách lược vô lại 'ngươi đánh trận của ngươi, ta đánh trận của ta', chỉ cần quận binh Vũ Dương vượt qua Chương Thủy ngay lập tức bọn chúng bỏ qua Thanh Chương, ngược hướng qua sông, thừa dịp đánh vào Vũ Dương quận gây loạn. Nhưng nếu là như vậy Vũ Dương quận tối đa cũng chỉ tổn thất vài bảo trại mà thôi, các huyện lớn trong quận sẽ không dễ dàng bị số ít tặc quân như vậy công phá. Mà bên này sông Chương Thủy, bản bộ Trương Kim Xưng có khả năng bị hai nhánh quan quân giáp kích, tình thế vô cùng nghiêm trọng.

Trăm điều khó lý giải! Ngụy Trưng từng cùng rất nhiều đồng liêu suy đoán về dụng ý của tặc quân nhưng đám người đó không phải cười hắn lo lắng vô cớ thì cũng là khinh thường cho rằng tặc binh thuộc loạn hỗn loạn không chiêu số, không nên quá mức để ý. Nếu đổi lại là kẻ khác bày binh bố trận Ngụy Trưng còn có thể tiếp nhận đáp án mà đồng liêu đưa ra. Nhưng kẻ dùng binh rõ ràng là Trình Danh Chấn! Đối với đối thủ vừa mới quật khởi này, Ngụy Trưng tuyệt đối không dám xem thường! Người này ngay cả Dương Thiện Hội đều có thể dễ dàng lừa gạt, há có thể là dạng người ra chiêu lung tung sao? Chắc chắn hắn đang âm mưu gì đó, chỉ là âm mưu này ẩn giấu quá sâu khiến cho người ta nhất thời khó phát hiện ra mà thôi.

- Huyền Thành lão đệ, được rồi! Đệ có nhìn thêm nữa cũng không thể từ địa đồ nhìn ra điều gì đâu!

Thấy Ngụy Trưng lù lù bất động, đám quan văn võ cười trêu ghẹo. Nếu như Ngụy Trưng không chịu trở về trướng nghỉ ngơi mọi người ai cũng không tiện đi trước. Mặc dù quan chức của Ngụy Trưng không cao nhưng hắn là tâm phúc được tín nhiệm nhất của Thái thú Viên Bảo Tàng. Vạn nhất bị hắn nói vài câu trước mặt Viên Bảo Tàng, mọi người không có năm năm ba năm đừng mơ tưởng có cơ hội ló đầu ra.

- A! Xem ta kìa.

Lúc này Ngụy Trưng mới phát hiện ra toàn bộ đồng liêu đang nhìn về phía mình, xấu hổ vỗ đầu:

- Giờ nào rồi? Các vị nên nghỉ ngơi cứ việc trở về nghỉ ngơi, ta dùng thước suy tính thêm một lần nữa rồi cũng đi ngủ!

Nhìn thấy bộ dáng vẫn chưa thỏa mãn của Ngụy Trưng, Trữ Vạn Quân vỗ vỗ bả vai hắn, cười hỏi:

- Tính toán cái gì? Chẳng phải chúng ta đã tính đi tính lại vài lần rồi sao? Vương Nhị Mao không có gan chủ động phát động công kích! Chúng ta chỉ cần không qua sông là có thể đảm bảo Vũ Dương quận bình an!

- Ta muốn tính toán ngoại trừ Vũ Dương ra, Vương Nhị Mao còn có thể uy hiếp tới nơi nào?

Ngụy Trưng ngáp dài một cái, vẻ mặt mệt mỏi:

- Mọi người đừng đợi tôi, tôi là con cú đêm, buổi tối so với ban ngày càng có tinh thần!

Nói thật dễ nghe! Vài tên phụ tá cấp thấp tức giận trợn tròn mắt. Lão nhân gia ngài không ngủ thì ai dám không tận tâm hầu hạ chứ! Trong bụng mắng chửi không ngừng nhưng trên mặt đám người không dám lộ ra nửa điểm bất mãn. Vừa đứng dậy vừa cười hưởng ứng:

- Vậy chúng tôi cũng không ngủ, xem xem Huyền Thành lão đệ rốt cuộc có phát hiện mới gì? Vạn nhất bị chúng ta đoán ra rồi, nói không chừng có thể dẹp yên Trương Kim Xưng đấy!

Nửa câu sau thuần túy là mượn đề tài để nói chuyện. Ngụy Trưng biết bản thân đã khiến đám người này không thoải mái, nhún vai vô cùng kiêu ngạo đáp lại:

- Tuy rằng Ngụy mỗ ngu độn nhưng cũng biết ăn bổng lộc của triều đình thì phải làm việc không hổ thẹn với đồng tiền đó. Nếu không ngày sau kẻ khác nghị luận, nói Ngụy mỗ ngồi không ăn bám; cho dù Ngụy mỗ không tự mình nghe thấy nhưng buổi tối cũng ngủ không ngon.

Vừa dứt lời, rất nhiều kẻ lập tức biến sắc, muốn lấy điểm xấu nào đó phản bác lại nhưng Ngụy Trưng xưa nay giữ mình cực kỳ liêm chính, kiềm chế bản thân cực nghiêm, bọn họ đúng là khó tìm được vết lông nào. Trong bầu không khí khó chịu, Hành quân chủ bộ Trữ Vạn Quân tiến lên làm người hòa giải:

- Nói đùa, nói đùa thôi. Huyền Thành lão đệ nặng lời rồi. Mọi người đều là mệnh quan triều đình, tiêu diệt thổ phỉ là trách nhiệm chung sao dễ dàng quên được! Nào tới đây, dù sao đêm còn rất dài mọi người lắng nghe phân tích của Huyền Thành thử xem sau đó rồi đi nghỉ ngơi vẫn kịp!

Người có chức vụ cao nhất Trữ chủ bộ đã lên tiếng nói chuyện, những người khác cho dù không thoải mái cũng đành phải hưởng ứng nghe theo. Huyện thừa Ngụy Đức Thâm đã đi tới cửa lều, thấy vậy thì cười thong thả quay trở lại, vừa chậm rãi đi tới gần địa đồ vừa cười pha trò:

- Ta nói này Huyền Thành lão đệ, nếu như bây giờ người không đưa ra được lý do nào chính đáng thì phải mời đám người chúng ta ăn khuya. Trời lạnh thế này nói nhiều hơn một câu cũng lãng phí rất nhiều thể lực!

- Nhất định, nhất định!

Ngụy Trưng chắp tay cười đáp lại. Đồng dạng kiệt ngạo bất tuần hắn có vài phần kính ý với huyện thừa Ngụy Đức, khác với nhưng viên quan lại khác, huyện thừa Ngụy Đức Thâm dù muốn sớm rời khỏi một chút nhưng lại không phải là người không làm việc. Ngược lại, chính bởi vì chí hướng trong lòng không được phát huy, luôn luôn bị quận thủ Viên Bảo Tàng áp chế cho nên đối với việc này Ngụy Đức Thâm mới không tích cực như vậy. Nếu như đặt trước trận hai quân, Ngụy Đức Thâm sẽ làm gương cho sĩ tốt, vô luận là đối diện với bao nhiêu địch quân trên mặt không hiện ra nửa phần sợ hãi.

- Vậy đám người chúng tôi lại làm phiền Huyền Thành rồi!

Nghe được lời khẳng định của Ngụy Trưng, tinh thần của đám người lập tức phấn chấn. Chất mỡ trong quận binh không nhiều, có quyền lực nói chuyện ở vấn đề tiền lương cũng chỉ có số ít vài người. Mà Ngụy Trưng vừa khéo lại là một trong số vài người đó, có đôi khi một câu nói của hắn còn có tác dụng hơn quan chủ quản lương thảo là Trữ Vạn Quân.

- Nếu như có thể cho địch nhân một đòn nghiêm trọng, sau khi trở về ta sẽ mở tiệc ở Túy Phong lâu mừng công cho mọi người!

Đón lấy lời nói của mọi người, Ngụy Trưng lập tức đi ngay vào chánh đề:

- Ta luôn cảm thấy, cần phải thăm dò độ sâu cạn của bên kia sông. Nếu không, mọi người mỗi ngày đều ăn ngủ không yên!

- Sớm nên làm như vậy!

Ngụy Đức Thâm dùng sức vỗ mạnh xuống bàn, trước tiên hưởng ứng:

- Là thật là hư đánh xong rồi nói! Cứ chờ bị đánh là thế nào, chúng ta là quan, bọn chúng là giặc. Từ xưa đến nay chỉ có quan binh bắt giặc, đã ai nghe nói giặc bắt quan binh chưa?

Đám quan lại đưa mắt nhìn nhau, trong lòng khinh miệt Ngụy Đức. Thiên hạ vốn không việc gì, có kẻ nhàn rỗi thích đốt lửa khắp nơi. Đánh nhau chẳng lẽ không chết người sao? Chỉ chút bổng lộc kia có đáng để mọi người lấy mạng ra đánh đổ?

- Không chỉ đơn giản là vượt sông tác chiến mà phải vây chặt lấy địch quân, đảm bảo hắn không tung ra chiêu trò gì khác nữa!

Không đợi mọi người mở lời phản bác Ngụy Đức, Ngụy Trưng đã nặng nề đập tay xuống địa đồ:

- Ta đã cẩn thận quan sát, tặc quân dòm ngó Thanh Chương có khả năng uy hiếp lớn nhất tới hai địa phương. Một là gần nhất Thanh Hà quận, trước mắt Vận hà và Chương thủy đều đã đóng băng, tặc quân không cần phải tìm kiếm chỗ qua sông có thể lập tức tiến quân thần tốc. Bọn chúng đều là kỵ binh, chỉ cần một đêm đã có thể đánh tới chân tường thành Thanh Hà quận. Đến khi đó, chỉ sợ Dương Thiện Hội đành phải rút quân về tự cứu nhà mình!

Đám quan Vũ Dương quận cũng không nhiều thiện cảm với Dương Thiện Hội, nghe phân tích của Ngụy Trưng không những không vội mà ngược còn cảm thấy vui vẻ trên tai họa của kẻ khác.

- Trở về cũng vô dụng. Vương tặc có thể chạy trốn rất nhanh. Lần trước hắn mang theo đều là binh tốt, Dương Thiện Hội dùng hết toàn bộ sức lực bú sữa mẹ cũng không đuổi theo được hắn, cuối cùng còn bị hắn dụ dỗ tiến vào ổ hồ ly...

Ngụy Trưng ngẩng đầu nhìn kẻ nói chuyện, khiến đối phương phải nuối nửa đoạn cuối 'lời nói kinh người' trở vào trong bụng. Đều là quan viên Đại Tùy, thế nhưng có kẻ thích khoanh vùng hoạt động; quận Thanh Hà bị giặc cướp, quận Vũ Dương có thể kiếm được chỗ tốt gì? Đến khi đó bách tính ăn không đủ no chen chúc nhau xuôi nam, quận Vũ Dương chẳng phải đứng mũi chịu sào sao?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio