Khai Quốc Công Tặc

quyển 3 chương 26: tiết thu (26)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

- Nơi các ngươi sống tự có hương thân lương thiện phụ trách cứu tế. Chạy đến thành làm gì?

Không có mệnh lệnh của quận thái thú Trương Văn Kỳ, đám thủ vệ sai dịch không dám mở cửa, đứng trên tường cao lớn tiếng trách mắng.

- Đều trở về, về nhà chờ đi! Lương thực cứu đói buổi chiều lập tức được đưa tới tận tay!

Dân tráng tạm thời được quan phủ thuê mượn cũng bị đầu người đông nghìn nghịt ngoài thành làm cho sợ hãi, ngó đầu xuống dưới khuyên bảo.

Dân chúng dưới thành không phản ứng, chỉ không ngừng dập đầu khóc lóc. Sau một hồi khóc lóc, thấy đám sai dịch vẫn không có ý định mở cửa thành, có vài lão nhân ngẩng khuôn mặt lam lũ đọng băng, lớn tiếng khẩn cầu:

- Xin các vị lão gia khai ân cho con gái và trẻ con đi vào ăn một ngụm canh nóng. Nhà của chúng tôi đã sớm không thể ở được nữa, nắm xướng già chúng tôi chết đông không sao nhưng đám trẻ con không thể nào chịu đựng thêm được nữa rồi!

- Xin các vị lão gia khai ân!

Đám nữ nhân và trẻ con đồng thanh khóc lóc van xin, bi thảm tới mức khiến cho người ta không đành lòng nghe. Dân tráng trên đầu tường thành đều là người bản địa cùng khổ, im lặng không nói mắt đỏ hồng hồng. Đám người quay đầu lại nhìn Triệu quải tử, kẻ phụ trách chính ở cổng thành, xin hắn cho ý kiến. Dưới ánh mắt của mọi người, Triệu quải tử vô cùng bất đắc dĩ, lại ló ra nửa người, nhẹ nhàng khuyên bảo:

- Các vị lão gia đừng nói mấy lời buồn bã, Trương quận trưởng chúng tôi là một người tốt. Vì cứu đói cho mọi người, ông ấy đã mang cả gia tài ra dùng. Mọi người nhịn thêm một ngày nữa, chỉ một ngày, chậm nhất sáng sớm ngày mai lương thực chắc chắn sẽ được đưa tới các bảo trại xung quanh.

- Triệu đại gia, ngài xem bộ dáng của chúng tôi đi, còn có thể chịu đứng đến sáng sớm ngày mai sao?

Một lão giả nhận ra thủ lĩnh đám thủ vệ thành, vén cái áo mỏng tanh chỉ vào cái bụng khô quắt khóc nói.

- Triệu đại gia xin thương xót chúng tôi, ngày sau nhất định lập bia thờ phụng ngài! Từ nay về sau ngài chính là cha mẹ tái sinh của chúng tôi!

Quỳ ở phía sau đám người đều là mấy tên tiểu tử trẻ tuổi, trăm miệng một lời năn nỉ.

- Triệu bồ tát, bồ tát sống phù hộ!

Sau vài câu tâng bốc, Triệu tiểu đội trưởng rốt cuộc không ló mặt ra nữa, nhếch mép thập phần khó xử vọng ra ngoài thành hô lớn:

- Không phải ta không cho các vị vào thành mà là ta không thể làm chủ được! Thái thú đại nhân đã có nghiêm lệnh, vì phòng ngừa tặc nhân thừa cơ gây sự, không có thủ dụ của đích thân ông ta, không ai được phép tự tiện mở cửa thành ra!

Vừa dứt lời, lập tức có bách tính khóc lóc đáp lại:

- Đại gia ngài xem xem, chúng tôi đói sắp chết rồi, còn sức nào gây sự nữa sao?

- Đám trẻ con, nhanh, nhanh dập đầu với Triệu đại gia!

Một tên tráng hán đầu mang mũ rơm rách tiến về phía trước vài bước, đi tới một đứa trẻ gầy dơ xương ra lệnh.

- Dập đầu với Triệu đại gia. Triệu đại gia ngài đại phú đại quý, công hầu vạn đại!

Đứa trẻ rất nghe lời, đầu cúi thấp hết mức, đập vào tuyết trắng kêu rắc rắc.

Lần này, trong lòng Triệu quải tử càng không nhẫn tâm, hướng xuống phía dưới thành liên tục xua tay:

- Đừng, đừng, đừng dập đầu. Ta thật sự không thể làm chủ được, thật sự không làm chủ được!

Tên đội mũ rơm rách quỳ thẳng tắp trên mặt đất, ngẩng đầu chất vấn:

- Ngài sợ người lớn gây chuyện, vẫn không thể thương xót đám trẻ con sao? Chúng tôi đều lùi lại, ngài cứu lấy đám nhỏ có được không.

Nói xong, hắn đứng dậy dẫn đầu lùi lại về phía sau. Đám thiếu niên lấy tay che mặt đi theo sau nhóm già yếu, phụ nữ và trẻ em, loạng choạng đi về phía trước; cho đến khi cách cửa thành khoảng hai trăm bước mới dừng lại, quỳ xuống mặt tuyết tiếp tục cầu khẩn đáng thương.

- Bọn nhỏ, các ngươi có thể sống sót hay không thì phải xem Triệu đại gia rồi!

Mấy người đàn bà ăn mặc rách dưới xen lẫn trong đám trẻ con liên tục dập đầu.

- Cầu Triệu đại gia khai ân! Cứu vớt chúng tôi đi!

Đám trẻ con vừa khóc lóc vừa không ngừng dập đầu. Rất nhanh, trên trán đã rách da, máu tươi nhuộm đỏ tuyết trắng một mảnh.

- Đừng, đừng, đừng dập đầu nữa! Ta cầu xin các ngươi đấy!

Tiểu đội trưởng Triệu quải tử há miệng, nước mắt chảy đầy mặt. Đều là phụ lão chốn quê nhà, bình thường còn có thể mắt nhắm mắt mở làm bộ như không nhìn thấy bọn họ nằm chết đói ven đường. Hiện tại trơ mắt nhìn một đám trẻ con thông minh kia chết trong tuyết, trong lòng hắn khó chịu đau đớn như bị đao cắt.

Dùng tay lau nước mắt, Triệu tiểu đội trưởng nghiến răng dậm chân lớn tiếng ra lệnh:

- Người đâu, mở ra một khe nhỏ, trước tiên để đám trẻ con đi vào thành!

- Triệu đầu, điều này sợ rằng trái với mệnh lệnh của quận trưởng đại nhân!

Một tên nha dịch tên Quách Trường Thuận tính cảnh giác cao, kéo tay áo Triệu quải tử, thấp giọng nhắc nhở.

- Cái này...

Triệu tiểu đội trưởng lập tức trở nên do dự, xoa xoa đôi mắt đỏ bừng không biết phải làm thế nào mới tốt.

- Hay là, trước hết chúng ta tới xin chỉ thị của quận trưởng đại nhân?

Quách Trường Thuận suy nghĩ một hồi, lại thấp giọng đề nghị.

Triệu tiểu đội trưởng với cấp bậc tiểu lại bình thường căn bản không có cơ hội nhìn thấy quận trưởng, xin chỉ thị chẳng qua là một loại trì hoãn biến tướng mà thôi.

- Điều này...

Lòng tốt lúc ban đầu biến thành do dự bất quyết. Nhưng đúng lúc này, bách tính dưới thành lại ồn ào đứng lên:

- Trường Thuận a, ngươi là tên không có đạo đức, ta còn nhớ rõ mộ phần tổ tiên nhà ngươi ở đây! Ngươi mở to mắt ra nhìn xem, đây là thân thúc bá đệ đệ ngươi đấy!

- Trường Thuận ca, đệ đói!

Một đứa bé trai quỳ trên tuyết, ngẩng đầu lên khóc lóc.

- Xuân tử, Xuân tử, ngươi nhìn xem, ta là Ngũ di trượng của ngươi đây!

Có một vị lão giả nhận ra người quen của mình đang đứng trên thành, nghển cổ lên cầu xin.

- Cẩu đản, Cẩu đản, thương xót...Thương xót cháu ngươi đi!

Trong phút chốc, trên thành dưới thành tiếng khóc vang lên một mảnh. Đều là người sinh ra và lớn lên ở Lê Dương, ai mà không có vài người bà con thân thích ở bên ngoài. Hai năm nay dân gian vài lần kiệt quệ, một trận tuyết lớn như thế này không làm chết cóng vài trăm người mới thật sự là chuyện quái dị. Có người lập tức nhớ tới thân nhân bằng hữu đã mất của mình, có người nhớ lại cha mẹ vợ con nửa bụng đói nửa bụng no của mình, lời cự tuyệt không ai nói ra khỏi cửa miệng được, đôi mắt trông mong nhìn về Triệu tiểu đội trưởng xin hắn ra quyết định.

- Bọn họ... Bọn họ đều là người bản địa!

Triệu tiểu đội trưởng cúi đầu xuống dưới thành nhìn vài lượt, gạt nước mắt thương lượng với đám người:

- Ngoại trừ đám người đã lùi lại, còn lại cả già lẫn trẻ không quá một trăm người, còn có thể gây ra bao nhiêu phiền toái đây. Chúng ta len lén mở một khe hở nhỏ cho bọn họ vào, xem như là tích cho mình chút âm đức. Sau này không ai nói ra cấp trên chưa chắc đã truy cứu sự thật!

- Vậy chỉ có thể mở một khe hở nhỏ, để bọn họ từng người một tiến vào. Tốt nhất là hạ rào sắt bên ngoài xuống, đợi đến khi đảm bảo bọn họ đều được kiểm tra kỹ lưỡng mới cho vào trong!

Quách Trường Thuận đúng là kẻ có ánh mắt nhìn xa trông rộng, nhíu mày đề nghị.

Đám dân tráng lười để ý tới hắn, chạy nhanh xuống dưới mở cửa. Cửa thành vừa mới được mở ra một khe nhỏ, đám người già, phụ nữ trẻ con bên ngoài cửa thành lập tức như bầy sói nhìn thấy thịt tươi, chen chúc nhau xông lên.

- Đừng, đừng, từng người từng người một đi vào!

Tiểu đội trưởng Triệu quải tử nhìn thấy cảnh này thì trong lòng rất hối hận, cúi xuống hơn nửa người, lớn tiếng duy trì trật tự.

Lúc này còn ai nghe hắn nói nữa, ai nấy đều lo sợ bị rơi lại phía sau mất đi cơ hội sống sót. Trong đó có một vài 'phụ nữ' quần áo rách nát sức lực rất lớn, sau hai ba lần hợp lực đã mở toàn bộ cánh cửa ra, ngay cả dân tráng mở thành đều bẹp dí sau cánh cửa. Nhìn thấy cảnh này, đám hán tử còn trẻ lúc trước lùi lại phía sau cũng không giữ chữ tín nữa, từng người từng người một co chân chạy về phía cửa thành.

Quách Trường Thuật phát hiện ra tình thế không ổn, chạy như rào sắt rơi xuống; vừa chạy vừa hô lớn:

- Mau, mau hạ rào sắt xuống. Có trá, có trá!

Còn không đợi hắn chạy tới cần kéo thả rào sắt xuống thì trong đám dân chúng vào thành bay ra một mũi tên, 'rít' cắm trúng ngay ngực. Quách Trường Thuận hét thảm một tiếng, 'A!' tay chân khua loạn từ trên tường thành rơi xuống.

- Các huynh đệ, chiếm cửa thành!

Một gã' đàn bà' thả nỏ ngắn mà người trong giang hồ hay dùng xuống, từ trong áo rút ra thanh Hoành đao, cùng với đám 'đàn bà' đi phía sau đám người già và trẻ nhỏ kêu gọi lẫn nhau, từ trong bộ quần áo rách nát rút ra Hoành đao, theo đường đi xông lên đầu thành.

Mất đi sự cưỡng ép từ đám người này, đám người gia trẻ em lập tức tán loạn, ôm lấy đầu khóc lóc chạy tán loạn xung quanh; ngẫu nhiên ngăn cản đường đi của quan binh, lập tức bị đẩy ngã xuống đất không chút thương tình, chớp mắt có mấy bàn chân to giẫm lên người vừa ngã xuống, căn bản mặc kệ sự sống chết của kẻ đó.

- Chiếm cửa thành, chiếm cửa thành!

Nào phải đàn bà gì, rõ ràng là một đám hung thần ác sát, kết đội xông lên tường thành, thấy người là chém. Quận binh trong thành đại đa số đã bị Phùng Hiếu Từ mang đi Phủ sơn các đây mấy trăm dặm, còn lại là dân tráng vừa mới được chiêu mộ, chưa bao giờ gặp phải loại tình huống như thế này. Vừa mới giao thủ ngay lập tức bị chém ngã hơn chục tên, những kẻ còn lại hét thảm một tiếng chạy tứ tán bốn phía.

- Thổi kèn lênh, lệnh cho kỵ binh trực tiếp xông về phía này!

Một lát sau, hán tử đầu đội mũ rơm cầm đao đứng ở đầu thành, uy phong lẫm liệt. Đám lâu la bên cạnh dạ một tiếng, lập tức lấy tù và ra thổi lên.

- U u u u u u u u...

- U u u u u u u u...

Trong rừng cây phía xa có tiếng tù và thê lương chào đón. Mấy trăm con chiến mã toàn thân rơi rụng mảng băng lao nhanh tới, trên tuyết trắng vẽ nên một vệt màu đen bắt mắt.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio