Khai Quốc Công Tặc

quyển 3 chương 46: tử lưu (12)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trong lòng Trương Kim Xưng rất không vui. Trước đó Trình Danh Chấn trước mặt mọi người chưa từng vi phạm ý của ông, cũng chưa bao giờ bất an như hôm nay. Tuy ông rất rõ, sở dĩ người thanh niên có những biểu hiện khác thường là vì vừa mới mất đi huynh đệ, nhưng trong lòng ông vẫn cứ không thoải mái. Gia nghiệp Đầm Cự Lộc lớn như vậy, sao không thể mất tự chủ như thế được? Nếu quyền uy của gia chủ không được giữ gìn, thì đây chẳng phải là mỏi mắt mà nhìn sao?

Trong lòng Trình Danh Chân cũng rất không vui. Hắn muốn vì bạn tốt mà làm mấy việc gì đó nhưng lại không biết rốt cuộc phải làm thế nào để Nhị Mao ra đi mới được yên tâm một chút. Từ sau khi Chu Ninh đi, cũng không có người con gái nào lọt được vào mắt của Vương Nhị Mao, vàng bạc châu báu, lúc này Vương gia không thiếu, vinh hoa phú quý cũng hưởng không hết. Duy chỉ có thể khiến cho hắn yên lòng đó là giết thật nhiều kẻ thù để tuẫn táng cho bạn tốt. Nhưng tình trạng chiến trường Hà Bắc trước mắt quá phức tạp, quả thực đại quân không nên ở bên ngoài thành Phũ Dương nhiều mà tiêu hao lực lượng.

Đột nhiên trên bầu trời phía Bắc xuất hiện ánh lửa dã giải quyết vấn đề nan giải.

Thành Phũ Dương bị đốt rồi, thủ quân nội bộ tranh đấu rồi! Cửa thành mở, khắp nơi đều có người chạy nan. Tin tức vừa truyền đến lều lớn Trương gia quân làm mọi người đều hô to. Ông trời đưa miếng thịt nướng tới, sao họ lại không ăn chứ? Tất cả tranh luận, tất cả quyết nghị vừa rồi đều bị tuyên bố vô hiệu. Trương Kim Xưng điểm đủ đại quân, giống như Thái Sơn áp đỉnh hướng về cửa nam thành Phũ Dương.

Đội quân tinh nhuệ được Trình Danh Chấn huấn luyện tập kết một chỗ, tạo thành trung quân. Đỗ Ba Lạt dẫn khoảng hơn một vạn lão lâu la y phục tả tơi phụ trách cánh tả. Hách Lão Đao chỉ huy hơn một vạn nhân mã khác hợp thành hữu quân. Hai người Tôn Đà Tử, Lư Phương Nguyên lĩnh binh mã bản bộ, còn những lâu la thượng vàng hạ cám khác không được thì tạo thành đội ngũ kêu loạn đi phía sau, phất cờ hò reo để tăng thêm thanh uy.

Hơn năm trăm giáp sĩ trang phục năng vây quanh Trương Kim Xưng đi ở giữa đội ngũ phía trước. Trang bị của bọn họ đều được lựa chọn kĩ càng sau những lần thắng trận đã thu hoạch được, vượt xa những quân sĩ cùng thời, thậm chí là tinh nhuệ không thua kém gì phủ Binh. Tránh cho Trình Danh Chấn vì quá thương tâm mà mất đi sự tự chủ, Trương Kim Xưng lệnh cho người thiếu niên đi sát phía sau trung quân chịu trách nhiệm bảo vệ chiến kỳ của Trương gia quân. Tính ra quân địch khoảng hơn ba nghìn, xông đến dưới đại kỳ chữ Trương xác thực cực kỳ nhỏ bé.

Ba ngàn tàn binh tính toán đâu ra đấy cũng không có khả năng tự bày trận đường đường chính chính đối chiến với quần hùng đầm Cự Lộc. Bước đầu Trương Kim Xưng tính toán như vậy, trước tiên ông phải đem tất cả huynh đệ chạy đến ngoài thành Phũ Dương, lấy khí thế đè sập kẻ thù. Sau đó tự mình dẫn dắt đội quân tinh nhuệ tấn công cửa Nam khiến Phùng Hiếu Từ trở tay không kịp. Lúc này, huynh đệ hai cánh tả hữu dưới sự dẫn dắt của hai người Hách Lão Đao và Đỗ Ba Lạt bao vây cửa Đông và Tây bắt đầu công kích. Chỉ cần bất kì ba đội quân kia đội nào vào được thành thì Phùng Hiếu Từ đều không thể quyết chiến với quần hùng đầm Cự Lộc được. Đến lúc đó đội quân tinh nhuệ hoàn toàn có thể áp tới nghiền Phùng Hiếu Từ và tàn binh của ông ta thành bột mịn.

- Đến thời điểm này, e rằng Phùng Hiếu Từ sẽ không tiếp tục tử thủ. Chỉ cần y nhân lúc loạn mà chạy trốn, cảnh tối lửa tắt đèn đó, chúng ta rất khó tìm được y!

Thân là một trong tướng lĩnh tinh nhuệ, Chu Lễ Hổ cho rằng mình phải có trách nhiệm nhắc nhở chủ soái Trình Danh Chấn đang trong trạng thái mơ màng, y ghé sát vào tai Trương Kim Xưng mà nói.

- Trốn?

Trương Kim Xưng quay đầu nhìn y một cái, cười lạnh:

- Băng tuyết ngập trời như vậy y có thể trốn đi đằng nào? Hơn nữa không phải chúng ta muốn cái đầu của y mà là muốn thành Phũ Dương. Họ Phùng chạy trốn cũng tốt, dù sao sớm muộn gì y cũng chết, ông đây càng đỡ tốn công tốn sức.

- Chủ công nói rất đúng, khi về Họ Phùng sẽ bị chặt đầu, chúng ta cùng giết y!

Chu Lễ Lỗ cười khà khà, vẻ mặt như hiểu ra.

- Người nói cái gì?

Đột nhiên sắc mặt của Trương Kim Xưng trở lên lạnh đi cau mày truy hỏi.

- Mạt tướng nói là rất đúng, họ Phùng kia đã mục nát, sớm muộn gì cũng bị cẩu Hoàng đế chém chết!

Chu Lễ Hỗ tưởng xung quang đang ồn ào sẽ ảnh hưởng đến thính lực của Trương Kim Xưng nên đã nói to hơn, thẳng cổ mà hô.

- Nửa câu trước cơ?

Trương Kim Xung khẽ cười, cau mày.

- Mạt tướng... mạt tướng...

Chu Lễ Hổ bị dọa rẽ run rẩy thử thăm dò lại đáp:

- Chủ công, mạt tướng nói là chủ công...chủ công phán đoán rất đúng, liệu sự...liệu sự như thần...

Tốc độ đi của Trương Kim Xưng biến đổi chậm lại, đại quân đang di chuyển không thể không đi chậm theo. May mà nhuệ sĩ doanh huấn luyện có tố chất, dưới sự khống chế của tướng lĩnh cấp thấp rất nhanh đã ổn định đội hình. Nhóm tạp binh đi theo sau trận rối la rối loạn, chen chúc va đụng vào nhau như gà gáy chó sửa, người ngã ngựa đổ.

Trương Kim Xưng không có thời gian để ý đội hình, ông nói lộ ra răng vàng khè:

- Chủ công, cái từ này không tệ, là ai dạy ngươi?

Lập tức Chu Lễ Hổ có tình thần hơn, ưỡn ngực lớn tiếng đáo lại:

- Báo cáo chủ công, ngài vừa đứng đầu Hà Bắc đương nhiên là chủ công của chúng ta rồi. Cái này không cần dạy, căn bản là thuận ý mà thành.

- Ừ!

Trương Kim Xưng liếc nhìn Chu Lễ Hổ trong lòng thoải mái như được uống một cốc nước mát vậy:

- Cùng với bản vương diệt trừ kẻ ác, cứu vớt dân lành. Lúc giao chiến, ngươi hãy xung phong! Để lão già Phùng Hiếu Từ thấy sự lợi hại của hảo hán đầm Cự Lôc ta.

- Mạt, mạt tướng đương nhiên không làm nhục mệnh!

Cả người Chu Lễ Hổ nóng ran lên, hận không thể có cánh mà bay được đến thành Phũ Dương. Đáng tiếc không đợi y dài cánh ra, trong màn đêm đột nhiên vang lên tiếng trống trận:

- Tùng, tùng, tùng.......

- Ổn định đội hình, kết trận!

Trương Kim Xưng bị ánh lửa trong thành thu hút, căn bản không để ý đến dưới tường thành. Bởi vì cái gọi là dưới đèn tối đen, khi ông nhận ra được khả năng quân địch ẩn nấp ngoài tường thành thì đã trở tay không kịp. Phùng Hiếu Từ dẫn theo lực lượng cuối cùng của thành Phũ Dương lao ra đón đầu, tựa như một mũi tên dài rời cung.

- Bảo vệ Đại đương gia, bảo vệ Đại đương gia!

Chu Lễ Hổ rút đao bên hông ra, gào khàn cả giọng. Thật vất vả mới có cơ hội thể hiện, y lại phát hiện mình xui xẻo. Lão già Phùng Hiếu gần như là nổi điên đánh về phía y, mà y chỉ cần lui về sau nửa bước thì sẽ trực tiếp làm lộ Trương Kim Xưng ở trước mặt đám Hữu Võ Hầu điên cuồng này.

Xưa nay Nhuệ sĩ doanh giao chiến với địch đều nghe theo lệnh của trung quân truyền đến. Ban ngày dùng cờ xí, trống, kèn, ban đêm dùng đèn lồng, kim trống và kèn. Đột nhiên bị địch công kích, Trương Kim Xưng thân làm chủ soái lại không phát bất kì tín hiệu gì, trong lúc nhất thời không kịp phản ứng chỉ có thể ở tại chỗ mà nhìn nhau.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio