Khai Quốc Công Tặc

quyển 3 chương 57: tử lưu (23)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Hơn nữa Trưởng sử Ngụy Trưng mấy ngày nay thật sự cũng đang bận tối mắt tối mũi, gần như ngày nào cũng ở trong phủ của Quận Thủ đại nhân từ sáng đến tối, lúc nào cũng bày mưu tính kế, khó có thời gian trở về địa phương xử lý công vụ.

Y bây giờ có bao nhiêu tâm tư, đều đặt hết vào người Nguyên Bảo Tàng. Chẳng những phải báo đáp ân tri ngộ của Quận Thủ đại nhân, đến đức cứu giúp gần nhất, cũng đều phải khắc ghi từng giây từng phút trong lòng. Một thời gian ngắn trước, hàng nghìn binh mã Võ Dương quận đã chống lại đám trộm Thanh Chương, đầu tiên là trúng kế vườn không nhà trống của Lưu Tặc, sau đó lại bị tập kích, các tướng sĩ hầu như bị tổn thất gần hết. Nếu như nghiêm khắc truy cứu theo luật lệ Đại Tùy, bất luận văn võ, từ trên xuống dưới đều không thoát khỏi chữ “tử”. Nhưng chiến báo qua tay của Nguyên Bảo Tàng rồi gửi cho Đông Quận, chỉ báo về mấy chữ khen ngợi, đến một câu nặng lời cũng không có.

Là triều đình thông cảm cho sự khó xử của đám quan viên địa phương sao? Bất kể là Trữ Vạn Quân láu cá hay là Ngụy Đức Thâm cương trực mà cay độc, các quan viên lớn nhỏ Võ Dương Quận không một ai nghĩ như vậy. Bọn họ cũng biết, đám người sở dĩ đánh bại trận lại không bị trị tội, là vì Quận Thủ Nguyên Bảo Tàng đã lấy từ trong túi riêng ra một số tiền lớn tặng lễ cho một số quan viên quan trọng, cho nên mới có thể khiến cho khinh địch sơ suất thành thận trọng cẩn thận, đem bại trận liên tục biến thành bất khuất. Điều này không khỏi khiến cho Ngụy Trưng thêm thất vọng hơn nữa về Đại Tùy, lại sự cảm kích đối với Quận Thủ Nguyên Bảo Tàng, đồng thời lại tăng lên gấp vô số lần.

Nhưng, Nguyên Bảo Tàng không cần nghe những lời cảm ân tạ đức, điều lão cần là phụ tá và bọn thuộc hạ làm một chút chuyện chính xác, để lão có thể bình bình an an làm một viên quan to giữa thời loạn thế. Đối với điều này, kiến nghị của Huyện thừa Quý Hương Ngụy Đức Thâm là chấn chỉnh lại đội ngũ, nằm gai nếm mật, giống như quận Thanh Hà kế bên, lấy vũ lực hùng mạnh để cướp bóc quận ngoài. Còn bản thân Nguyên Bảo Tàng và bọn người Trữ Vạn Quân, còn không thèm để ý đến điều này.

- Dương Bạch Nhãn đúng là nuôi được không ít binh, có thể học theo Trương Kim Xưng đánh vào ngoại thành Thanh Hà!

Thua đám giặc cỏ một lần, Trữ Vạn Quân vô cùng thất vọng với sức chiến đấu của binh quận, căn bản không cho rằng đám người này có cơ hội quyết chiến hơn thua với bọn giặc cướp.

- Theo ý kiến của thuộc hạ, tiền nuôi binh, chi bằng tạo dựng giao tình với Trương Kim Xưng. Lão chỉ cần không qua Trương Thủy, chúng ta liền cho lão một chút lợi lộc, thế nào? Dù sao lông cừu cũng mọc trên người cừu, sẽ không để cho triều đình bị hao tổn.

- Chủ Bộ đại nhân nói gì vậy, bọn ta chức phận thấp kém, ăn cũng là do bách tính cung phụng, không thể không có lương tâm.

Ngụy Đức Thâm nghe xong, lập tức nổi trận lôi đình, ánh mắt nhìn chằm chằm bác bỏ.

- Đúng vậy, chính là chúng ta đang được bách tính cung phụng, cho nên lúc làm việc mới phải đầu tiên là suy xét đến lợi ích của bách tính, chứ không phải là sự vinh nhục của bản thân chúng ta.

Bàn về tài ăn nói, Trữ Vạn Quân cũng không chịu thua kém, cười nhạt vài tiếng, thản nhiên đáp lại.

- Nếu như chỉ để cầu danh, lại không chịu nhìn xem có bản lĩnh giết trộm hay không. Chúng ta chết rồi là hết, nhưng sau này bọn kẻ cắp đến báo thù, người chịu tội vẫn là những người vô tội!

- Thôi đi, thôi đi, các người đừng cãi nhau nữa, có gì từ từ nói! Bây giờ thời buổi loạn lạc, bọn ta vẫn phải nương tựa vào nhau!

Nhìn thầy hai gã cấp dưới lại bắt đầu tranh cãi, Quận Thủ Võ Dương Nguyên Bảo Tàng cười, làm trung gian hòa giải. Lão vốn dĩ cũng muốn bỏ tiền ra bảo vệ bình an, Đầm Cự Lộc bây giờ không giống như Đầm Cự Lộc trước kia, đã không còn là đốt giết đánh cướp nữa. Rất nhiều nơi chi ra phí bảo an, Đầm Cự Lộc chẳng những không quấy rầy, mà còn ngăn cản những đám giặc khác cướp rình một cách hữu hiệu. Đối với đám dân chúng mà nói, có thể bình an sống qua ngày đã là phúc khí lớn rồi. Đối với triều đình mà nói, ở địa phương vô sự, cũng tránh khỏi phiền não.

Nhưng những lời này lão không thể trực tiếp nói thẳng, chỉ có thể thông qua miệng thuộc hạ, đi đường vòng để đám người biết được rõ thế cục. Huyện Thừa Quý Hương Ngụy Đức Thâm là một tên ngốc, có thì cũng có quyết tâm hi sinh vì nghĩa, lại càng không thiếu sự bướng bỉnh. Phát hiện ra Nguyên Bảo Tàng nhất quyết giảng hòa vô nguyên tắc, lão lập tức quay đầu lại, cười nhạt chất vấn:

- Chẳng lẽ Quận thủ đại nhân cũng muốn thông đồng làm bậy với bọn giặc hay sao? Xin hỏi Quận Thủ đại nhân, Thiên tử để cho đại nhân nắm giữ một phương, chính là để nuôi kẻ trộm tự bảo vệ mình hay sao?

Những lời này hỏi quá thẳng thắn, khiến cho sắc mặt Nguyên Bảo Tàng tái mét, căn bản không có cách nào bào chữa. Trữ Vạn Quân được thể đắc ý, cười nhạt mỉa mai.

- Lần trước chiến bại, nếu không có Quận Thủ đại nhân cứu giúp, đầu của người nào đó đã sớm treo ở cửa thành rồi! Làm gì còn bây giờ mạnh miệng, cũng không sợ bị gió làm đau đầu lưỡi?

- Đại nhân trượng nghĩa cứu giúp, chính là tư ân, Ngụy mỗ suốt đời khó quân!

Ngụy Đức Thâm lập tức lạy dài chấm đất, thi lễ với Nguyên Bảo Tàng.

- Nhưng bảo vệ một phương, cũng là chức trách của phân nội Huyện Thừa. Trước vì tư ân, sau vì quốc sự, Ngụy mỗ bất tài, không dám lấy tư ân làm bỏ lỡ quốc sự!

Nói đến nước này, Võ Dương Quận Thủ Nguyên Bảo Tàng đến dùng mũi tên bắn chết Ngụy Đức Thâm cũng được. Lão hối hận bản thân mình đã nhất thời hồ đồ, lúc cứu thuộc hạ quan lại, lại tiện cứu một kẻ cố chấp như vậy. Nhưng lời nói của đối phương bây giờ đang chiếm ưu thế, khiến lão nhất thời không thể ứng phó. Đành phải nén nỗi giận dữ trong lòng, giơ tay dìu Ngụy Đức Thâm lên, cười an ủi:

- Tấm lòng thành khẩn của Đức Thâm, Nguyên mỗ khâm phục. Quận binh mới thất bại, cũng đích thực cần chấn chỉnh lại đội ngũ, đề phòng bọn đạo chích có cơ hội. Bản quan sẽ nhanh chóng lấy ra một khoản tiền lớn từ trong khố phủ, đưa cho Đức Thâm dùng chiêu binh mãi mã. Còn đối với lời nói của Vạn Quân, cũng là những lời thành thục lão luyện. Chút tổn thất hư danh của chúng ta không đáng kể gì, nhưng chẳng may đánh nhau, khói lửa cao ngút trời, tổn thất của đám dân chúng chẳng phải là càng lớn hay sao?

- Vậy ý của đại nhân là gì, thuộc hạ chờ đợi đã nhiều ngày, xin đại nhân cho biết sớm!

Lại hỏi một câu, lùi mấy bước, khom người đợi lệnh.

- Việc này, việc này à? Còn phải bàn bạc kĩ hơn, bàn bạc kĩ hơn!

Khuôn mặt Nguyên Bảo Tàng lúc nào cũng có nụ cười, đáp lại một cách hòa nhã.

- Không thể tùy tiện gây rắc rối, cũng không thể một chút khả năng tự bảo vệ cũng không có. Trữ chủ bộ nói chính là kế sách tạm thời, Ngụy Huyện Thừa nói là kế sách lâu dài. Hỗ trợ lẫn nhau, hỗ trợ lẫn nhau! Không cẩn phải tranh giành, càng không cần phải để người ngoài nhìn vào chê cười!

- Thuộc hạ không dám can thiệp người khác, chỉ biết làm tốt phận sự của mình!

Ngụy Đức Thâm vốn dĩ nhắm vào tiền và lương thực để chấn chỉnh lại đội ngũ, đạt được thứ mà mình muốn rồi, cơn tức cũng tiêu tan hơn phân nửa. Nhìn vẻ mặt chết lặng của các đồng liêu, hứa hẹn một cách miễn cưỡng.

- Thuộc hạ cũng cam đoan những lời hôm nay sẽ không lọt ra ngoài sảnh!

Bọn người Trữ Vạn Quân trong lòng thầm mắng tên ngốc này, nhìn thấy Quận Thủ đại nhân tiếp tục hòa dịu, trên mặt cũng đành lộ ra nụ cười.

Không dễ dàng gì trấn an đám thuộc hạ, Nguyên Bảo Tàng bất giác sức cùng lực kiệt, phất tay lệnh cho đám người rút lui, chỉ lưu lại tâm phúc Trưởng sử Ngụy Trưng ở lại bàn bạc chuyện giữ gìn khu vực, bảo vệ nhân dân.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio