Đêm hôm đó, hai vợ chồng thân thiết lý giải cái gì gọi là loạn thế rồi. Nếu không bần không thể an thân, phú cũng vậy sớm chiều khó giữ. Hiện lên địa vị cao không đủ khoe ra, bởi vì bất cứ lúc nào cũng có thể ngã xuống vực sâu tan xương nát thịt. Tiền của phi nghĩa bay tới cũng không đủ vui mừng, nếu ngươi không có đủ lực lượng để bảo vệ nó, sẽ giống như một đứa con nít ôm một thỏi vàng đi trong ổ thổ phỉ, chớp mắt sẽ dễ dàng mất đi tính mạng và của cải.
Bọn họ đóng quân ở Bình Ân cái lợi lớn nhất không phải là tránh né được Trương Kim Xưng, mà là không bế tắc như ở trong đầm vậy. Trình Danh Chân đi đến các trạm canh gác gần các quận thăm do tin tức bên ngoài rồi quay trở về quân doanh. Trong vòng mấy tháng ngắn ngủi, hai vợ chồng đã nhận ra thiên hạ thay đổi, một số lục lâm có tiếng đã bị rơi đầu, trong đó có rất nhiều người đang ngủ bị huynh đệ mà mình coi như ruột thịt đã chém mình thành thịt vụn, mà tình huống trong triều đình cũng không khá hơn, huynh đệ tương tàn, cha con tranh giành chỗ nào cũng có.
Hết thảy quy tắc đều bị giẫm đạp dưới chân, hết thảy truyền thống đều bị coi là dối trá. Cái cao thượng lại không trở thành cao thượng, mà bị đê tiện và hung tàn lấy làm quang vinh, công khai xuất hiện trước mặt dân chúng. Bởi vì hôn quân Dương Quảng tung tin vịt, cho là giang sơn của mình sắp bị họ Lý thay thế, cho nên quyền thần Vũ Văn Thuật liền đề nghị ông ta khai đao với nhưng trọng thần họ Lý có chức vị cao. Mà khi vị đại thần họ Lý quyền vị cao nhất lại là đại tướng quân Lý Hồn thông qua với Vũ Văn Thuật. Vì để chứng minh lòng trung thành của mình, Vũ Văn Thuật lập tức phái tâm phúc vu cáo Lý Hồn mưu phản. Dương Quảng ngầm hiểu, bắt giam cả nhà Lý Hồn, phái quỷ xu nịnh nhất của mình là Ngự Sử Đại Phu Bùi Uẩn chủ thẩm án này. Có thể là án này thật sự quá mức vớ vẩn rồi, nên ngay cả bản thân Ngự Sử Đại Phu Bùi Uẩn cũng nổi lên lòng trắc ẩn, tra xét hơn một tháng, càng điều tra lại không tra được chứng cứ gì để báo cáo triều đình. Đang lúc Dương Quảng khổ vì đa đâm lao phải lao theo, Vũ Văn Thuật linh cơ nhạy bén, âm thầm tìm cháu gái ruột của mình là Vũ Văn Quyên là thê tử của Lý Mẫn con trai của Lý Hồn, bắt nàng và con trai nàng chịu tội, yêu cầu nàng phải ra mặt chỉ tội trượng phu và cha chồng. Vì để bảo vệ con trai và bản thân, Vũ Văn Quyên đã chiêu cung trong ngục. Dương Quảng coi đây là chứng cứ, giết cả nhà Lý Hồn, tịch thu gia sản kẻ phạm tội. Sau đó, vì coi vụ án là có thật, Vũ Văn Thuật sai người độc chết cháu gái Vũ Văn Quyên của mình.
Trong lòng mọi người không kính sợ quỷ thần, cũng không tin nhân quả. Bọn họ thậm chí ngay cả phụ mẫu của mình, huynh đệ của mình cũng không tin được, duy nhất có thể dựa vào chính là đao trong tay mình.
Mà đao trong tay cũng không đủ sắc bén, lại cần máu để nghiệm chứng. Cho nên dầu thành ngày ngày đổi đại kỳ.
Sau khi giết Lý Hồn, vì chứng minh mình không phải cố ý hãm hại đại thần họ Lý, tháng tư, Dương Quảng bổ nhiệm Lý Uyên làm Phủ úy Đại sứ Hà Đông Đạo. Lý Uyên sau khi nhậm chức, suất lĩnh quận binh thảo phạt lưu tặc. Long Môn Suất Mẫu Đoan Nhi chiến bại, may mắn trốn thoát, ai ngờ trên đường rút lui bị ái tướng dưới trướng là Chu Thước Nhi thích sát. Chu Thước Nhi mang theo hơn bốn mươi thân tín, cầm thủ cấp của Mẫu Đoan đi về đầu thành Lý Uyên, bị con trai của Lý Uyên là Lý Thế Dân định tội danh “phản chủ cầu vinh” mà chém đầu. Đầu gã và đầu của Mẫu Đoan được treo trên tường thành Thái Nguyên.
Thi cốt của Mẫu Đoan còn chưa lạnh, Tiểu lại huyện Thành Phụ Chu Sán tạo phản, tự xưng là Già Lâu La Vương, mang theo bách tính tòng quân, ai không theo, bất kể nam nữ, đều chém nát như muối sung làm quân lương...
Mạng người giống như cỏ dại.
Trong mắt thổ phỉ như thế, trong mắt triều đình cũng thế.
Vì ứng phó bách tính khởi nghĩa vũ trang, triều đình liên tục cắt cử trọng thần đến địa phương tiêu diệt phỉ. Dân bộ Thượng thư Phàn Tử Cái anh dũng thiện chiến, liên tục đánh tan mấy chi nghĩa quân, thu phục hơn mười tòa bảo trại. Bởi vì dân chúng của các bảo trại không thể chứng minh bọn họ từng theo kẻ tặc hay không, Phàn Tử Cái ngay đêm đào một hố to, chôn sống toàn bộ nam nữ trưởng thành nơi mình thu phục được, hoàn toàn diệt tuyệt “ngọn nguồn” tạo phản.
Máu chảy thành sông, thây ngang khắp đồng. Mà những chiếc đầu lâu vô tội, thường thường sẽ trở thành bậc thang cho những kẻ có dã tâm muốn thăng tiến.
Lý Mật trốn đến Ngõa Cương trại nghe nói Phàn Tử Cái loạn sát vô tội, lập tức thông qua Ngõa Cương Đại đương gia Địch Nhượng viết ra bài hịch, kêu gọi thiên hạ anh hùng một đạo phản kháng, phủ định chính sách tàn bạo của Đại Tùy, xây dựng lại trật tự. Nhóm giang hồ thuật sĩ được Lý Mật dùng số tiền lớn mua chuộc đều ra mặt làm chứng, Tân hoàng đế được nhắc đến trong ca dao “Đào lý tử” được thay thế bằng tân hoàng đế của Dương Quảng, tất nhiên là Lý Mật. Dưới sự tác động song song của lời đồn và đại nghĩa, lục lâm đồng đạo Hà Nam đều tụ hợp tại Ngõa Cương trại, trong một tháng ngắn ngủi, không ngờ tụ tập được gần hai ngàn người.
Nhân số giang hồ hào kiệt mặc dù nhiều, tiếc rằng huấn luyện sơ sài. Phủ úy Đại sứ Hà Nam Trương Tu Đà dẫn dắt mãnh tướng dưới trướng gồm Lý Húc, La Sĩ Tín tiến đến chinh phạt, lần đầu giao thủ, tại Dương Vũ, Nguyên Vũ và những nơi khác, lục lâm đo Hà Nam do Lý Mật suất lĩnh đã bị liên quân đánh cho quăng mũ cởi giáp, hơn mười vạn giang hồ hào kiệt bị hơn một vạn quan quân đuổi chạy trối chết, ngay cả dây lưng bị chặt đứt cũng chẳng có quản đến. Nếu không phải Từ Mậu Công rời núi tiếp ứng kịp thời, thì hơn bảy phần lục lâm hảo hán đã chết trong loạn quân rồi. Bên ngoài thế cục rối loạn như vậy, mà Bình Ân lại an bình là điều hết sức đáng quý rồi. Để duy trì sự an bình ngắn ngủi này, hai vợ chồng Trình Danh Chấn có thể nói là dùng hết bản lĩnh của mình, bọn họ không thể phán đoán quan quân lúc nào sẽ tiến đến đánh dẹp, cũng không thể phán đoán tương lai của đầm Cự Lộc sẽ phát triển lên theo hướng nào, bọn họ có thể làm, chỉ là làm cho những ngày bình an thêm nhiều lên, vì sự tín nhiệm của mấy vạn huynh đệ và dân chúng của mình, cũng là vì bản thân hai người.
Nhưng chuyện thế gian, thường không vẹn toàn như mong muốn con người. Vừa mới bắt đầu thu hoạch vụ thu, trạm canh gác tiềm phục tại vùng Thái Hành Sơn liền mạo hiểm đuổi về báo động, Tứ đương gia Vương Ma Tử đi đêm quá nhiều rốt cuộc gặp quỷ, đang lúc đuổi giết một thương đội thì mạo phạm cường hào bản địa Hà Đông Đạo, đã đụng phải thế lực phục kích không rõ lai lịch, toàn quân tan vỡ, bản thân Vương Ma Tử sinh tử chưa biết..
- Rốt cuộc là ai làm đấy, ngay cả cờ hiệu cũng không thấy rõ ràng sao?
- Có huynh đệ nào trốn về được hay không? Đối phương có thực lực gì?
Sau khi nhận được tin tức, hai vợ chồng quá sợ hãi, gọi thám báo đến, liên tiếp truy hỏi. Hơn nửa năm gần đây, từ lúc đầm Cự Lộc thanh thế càng lớn, lục lâm hào kiệt Hà Đông Đạo cũng có chút xem trọng Vương Ma Tử, xảy ra chút xung đột có thể nhẫn nhịn thì nhẫn nhịn, không thể nhẫn nhịn được thì cũng sẽ phái người đến chào hỏi Trương Kim Xưng, để đầm Cự Lộc phái người ra thay mặt song phương giải quyết. Lần này hào kiệt nào đó của Hà Đông Đạo thậm chí ngay cả hỏi cũng không hỏi, lập tức ra tay thu thập Vương Ma Tử. Thật ra thực lực không thể bảo là không mạnh, ánh mắt đích xác cũng lên quá đỉnh đầu, tin tức truyền về đầm Cự Lộc, chỉ sợ Trương Kim Xưng mặc dù trong lòng không hài lòng với Vương Ma Tử, cũng không khỏi sẽ báo thù rửa hận thay cho lão huynh đệ này.
- Thuộc, thuộc hạ vô năng. Chưa kịp nghe rõ ràng!
Tiểu đầu mục trạm canh gác Lăng Vân Khánh không biết trả lời như thế nào, đành phải cúi đầu tạ tội.
- Phế vật!
Đỗ Quyên vừa vội vừa giận, đập bàn quát Lăng Vân Khánh.
Trình Danh Chấn kiềm chế tốt hơn nàng, tuy rằng trong lòng lo lắng, nhưng ngoài mặt vẫn cười cười, khoát tay, vẻ mặt ôn hòa an ủi:
- Chuyện xảy ra bất ngờ, ngươi không nhận được tin tức cụ thể cũng khó tránh khỏi. Cần chỉ bảo các huynh đệ tiếp tục chú ý, mà đội ngũ trên vạn người, dù là chiến bại, cũng phải có vài người sống sót quay về đấy chứ.
- Sống sót, đích các có người sống sót. Cửu đương gia có điều không biết!
Tiểu đầu mục trạm canh giác Lăng Vân Khánh miệng khô khốc, vô cùng hổ thẹn bổ sung:
- Nghe nói Tứ đương gia chiến bại, thuộc hạ đã cho tai mắt dưới trướng tản ra đi thăm dò rồi. Cách ba ngày sau tìm được bảy người còn sống đến, trong đó có hai người bị thương, qua một đêm thì chết, còn lại năm người kia, chỉ lặp đi lặp lại là đột kích bọn họ không phải là quan quân, còn nhấn mạnh đối phương giết rất hung hãn, bọn họ ngăn cản không nổi. Về phần cờ hiệu của đối phương, Đương gia là ai, căn bản không thấy rõ ràng.
- Vậy chẳng phải là chưa từng nghe nói sao?
Trương Cẩn nghe được không kiên nhẫn, nổi giận đùng đùng rít gào:
- Bị trúng đánh mà còn không biết bị ai đánh, cứu bọn họ có tác dụng gì? Không bằng một đao giết sạch đi.
- Cũng không phải như vậy. Mới đầu thuộc hạ cũng nghĩ như vậy đấy.
Lăng Vân Khánh nghiêng đầu nhìn thoáng qua Trương Cẩn, cười khổ giải thích:
- Nhưng bọn họ nói kẻ địch tấn công vào ban đêm, thừa dịp lúc bọn họ đang nghỉ ngơi trong doanh, lập tức từ bốn phương tám hướng xông đến, vài Đường chủ dẫn đội ngay cả y phục còn chưa kịp mặc thì đã bị người ta chém chết trong chăn rồi. Những huynh đệ còn lại không có người dẫn đầu, đâu còn có thể chống cự được? Bọn họ nhát gan nhanh chân bỏ chạy mới thoát được cái mạng. Kẻ gan lớn một chút, chỉ hơi do dự thì đã bị chém chết trong loạn quân rồi.
Từ sau khi Trình Danh Chấn tiến vào đầm Cự Lộc, các huynh đệ chưa từng đánh trận nào uất ức như vậy, nghe Lăng Vân Khánh giải thích, một đám tức giận mồm năm miệng mười trách cứ người của trạm canh gác nói bậy, vì để trốn tránh trách nhiệm mà “đề cao sĩ khí người khác, diệt uy phong nhà mình”.
- Thuộc, thuộc hạ đã tận lực. Thuộc hạ, thuộc hạ thậm chí phái huynh đệ lăn lộn đến mấy nhà gần đó bắt người để tìm hiểu tin tức!
Thấy mọi người chỉ trích mình, trong lòng Lăng Vân Khánh khủng hoảng, khẩn trương giải thích. Quy củ trong huyện Bình Ân khác với đầm Cự Lộc, cực kỳ coi trọng công tác thám báo của trạm canh gác. Chỉ có lão binh trải qua trăm trận mới có tư cách đảm nhiệm thám báo, mỗi tháng được lĩnh tiền công nhiều gấp năm lần nhóm lâu la bình thường. Nhưng cũng giống như đãi ngộ, Cửu đương gia cũng có yêu cầu hết sức nghiêm khắc đối với thám báo, nếu không hoàn thành nhiệm vụ quy định hoặc là làm có lệ, một khi thẩm tra, nặng thì sẽ bị dùng hình phạt, nhẹ cũng sẽ bị đoạt lại thân phận thám báo, đẩy xuống làm một gã tiểu lâu la trong đội ngũ.
- Hết sức cái rắm, ta thấy ngươi chỉ biết ôm đàn bà thôi!
- Tận sức mà không nghe được bất cứ tin tức gì, nếu quả thật không tận lực, đây chẳng phải là trọng tội sao?
Các tướng lĩnh tức giận bất bình, tiếp tục mồm năm miệng mười trách cứ Lăng Vân Khánh.
- Ta, ta..
Một người nói không lại nhiều cái miệng đang há ra như vậy, Lăng Vân Khánh mình đầy uất ức, tội nghiệp đưa mắt nhìn Trình Danh Chấn, đang mong đợi Cửu đương gia chủ trì công đạo cho mình.
Trình Danh Chấn không hoài nghi năng lực và lòng trung thành của Lăng Vân Khánh, hắn biết đối phương nói có thể đúng với tình hình thực tế. Bản thân Vương Ma Tử không được coi là một viên tướng tài, mà nhóm lâu la dưới trướng hai năm qua cũng không được huấn luyện gì mấy, dù nhân số có nhiều, chỉ sợ cũng là năm bè bảy mảng. Một tướng bình thường thống soái một đám ô hợp, lần này gặp phải cao thủ cầm binh, đội ngũ này trong khoảnh khắc sụp đổ cũng không có gì là lạ.
Chỉ có điều, không ngờ đối phương làm việc chu toàn như thế, quyết đoán tàn nhẫn như thế, không những diệt Vương Ma Tử, ngay cả tin tức cũng bị ngăn trong “thâm sơn”!
Chỉ có điều, Vương Ma Tử thất bại không quan trọng, quan trọng là những ngày tháng bình an ở huyện Bình Ân, chỉ sợ đã hết rồi!