Cầm lấy một viên xúc xắc, Đại Đương gia đầm Cự Lộc ngồi trước hồ, vừa ngắm thủy sắc vừa ném mạnh lại lần nữa. Xúc xắc ném xuống điểm màu lúc lớn lúc nhỏ, trong lòng của y cũng giống như hồ nước bình thường trước mặt, phập phồng khó yên.
Đời người là một canh bạc, Lư Phương Nguyên rất tin tưởng điều đó. Cho nên y luôn cẩn thận ném, mạnh dạn ra tay, mỗi lần đều có thể thu được lợi rất lớn. Y biết được chỉ cần mình nhận thua, làm theo ý của người khác, Đại Đương gia của đầm Cự Lộc Trương Kim Xưng sẽ không hại chính mình, kết quả, y thắng. Các thân tín mà Hà Bắc lục lâm đo Tổng Biều Bả Tử Cao Sĩ Đạt bị phái đi khắp nơi cuối cùng cũng chết già, mà y ở đầm Cự Lộc làm Bát Đương gia lại lên như diều gặp gió vậy. Y đánh cuộc Trương Kim Xưng và Trình Danh Chấn ngày sau tính không hợp nhau, chỉ cần tự mình âm thầm để ý, sẽ tiến thêm một bước tiếp cận trung tâm đầm Cự Lộc, kết quả y lại thắng. Trương Kim Xưng và Trình Danh Chấn đấu đá nhau một hồi, từ nay về sau sẽ không còn nhìn mặt nhau nữa. Mà y, lại bắt đầu nắm lấy quyền lực từ tay Trình Danh Chấn. Y đánh cuộc Trương Kim Xưng khó có thể huênh hoang lâu dài được, cùng với y tung hoành ngang dọc, ngắm phong cảnh, không bằng ở nhà, ngủ đông tìm kiếm cơ hội, kết quả, y lại thắng. Quân của Trương Kim Xưng bị đánh bại, chúng lục lâm hào kiệt người bị chết, người bị phân tán. Lư Phương Nguyên y lại không những dưới trướng không bị tổn thất gì, mà ngược lại nắm được toàn bộ đầm Cự Lộc trong tay.
Sau đó, y lại đánh cuộc một khi bị uy hiếp, Trình Danh Chấn sẽ không có dũng khí để đấu với hai bên cùng một lúc, một mặt đối kháng với quan phủ, một mặt thay Trương Kim Xưng “Chủ trì công đạo”. Y đánh cuộc, chỉ cần Trình Danh Chấn không ra mặt, thực lực của Trương Kim Xưng đã bị tổn thương rất nặng tuyệt đối sẽ không tìm đến tận cửa. Y tiếp tục đánh cuộc, đánh cuộc Trình Danh Chấn mặc dù tự mình nói mệnh lệnh của Hà Bắc lục lâm Tổng Biều Bả Tử Cao Sĩ Đạt bằng mặt không bằng lòng, đối phương cũng không có biện pháp gì để đối phó với mình. Chẳng những sẽ không đưa binh đến thảo phạt, mà ngược lại giữ cân bằng cho Trình Danh Chấn, vì vậy sẽ ủng hộ mình hơn nữa. Y đánh cuộc, đánh cuộc chỉ cần mình để lộ chỗ ở của Trương Kim Xưng cho Dương Bạch Nhãn, Dương Bạch Nhãn nhất định sẽ nhào tới, thay mình giải quyết mối họa lớn trong lòng. Kết quả y lần thứ tư, lần thứ năm, lần thứ sáu, thậm chí vô số những lần sau nữa đều thắng. Ở đầm Cự Lộc sống thoải mái, địa vị cũng ngày càng vững chắc, nghiễm nhiên trở thành chư hầu một phương.
Nhưng mấy ngày gần đây, bên ngoài phong thanh truyền đến mấy tin không được tốt lắm. Lư Phương Nguyên từng thanh đổ xúc xắc, lại chậm chạp khó có thể quyết mình rốt cuộc nên chọn lớn hay nhỏ. Cao Sĩ Đạt đánh tới quận Hà Nam rồi, Cao Sĩ Đạt xưng vương rồi, toàn quân của Cao Sĩ Đạt bị giết, binh bại thân chết rồi. Chỉ trong thời gian một tháng ngắn ngủi, Hà Bắc đại phong vân thất sắc, hơn mười nhà lục lâm hào kiệt có tiếng, không ngờ giống như mạng nhện mắc ở góc tường, bị Lý Trọng Kiên và Dương Nghĩa thần chỉ thoáng vung nhẹ tay áo, đã đem sàng ki đến hót sạch rác rưởi, một chút lực lượng chống cự đều không có. Dựa vào thế của Lý Trọng Kiên và Dương Nghĩa Thần, ban đầu nhóm lục lâm hào kiệt bị các võ tướng đuổi chạy đến khắp các núi, như Quận Thừa Trác quận Quách Huyến, Huyện thừa Thanh Hà Dương Bạch Nhãn, còn có tân Quận Thừa quận Võ Dương Ngụy Đức Thâm, lá gan của những người này đều phồng to lên giống như cây cỏ. Bọn họ chủ động xuất kích ở mọi nơi, không ngờ túm gọn tất cả hơn ba mươi sơn trại. Trình Danh Chấn sợ tới mức tử thủ ở Chương Thủy không dám hành động thiếu suy nghĩ, Đậu Kiến Đức thu thập tàn binh của Cao Sĩ Đạt rồi trốn sâu vào trong đồi Đậu Tử, về phần đại danh đỉnh đỉnh Tri Thế Lang Vương Bạc chạy ra phía bờ biển nơi có hòn đảo hoang, e sợ nhìn thấy cờ xí của Lý Trọng Kiên rồi, lúc ấy ngay cả chạy trốn cũng không kịp.
Cứ để tình thế cứ diễn ra như vậy, hay là nhận chiêu an. Lư Phương Nguyên lại thả xúc xắc, muốn ném một con báo, không ngờ lại nhận được một kê nhãn. Chiêu số chiêu an y không phải không có, trước khi cướp lấy đầm Cự Lộc, Ngụy Trưng đã từng phái người âm thầm liên lạc với y, chỉ cần y có thể dò xét được đường lui của Trương Kim Xưng, những tội trước kia y làm, Ngụy Trưng có thể thay y báo công với triều đình, y ít nhất cũng có được chức quan tương đương với danh hiệu tương đương Giáo úy quận Binh.
Sau khi thu thập được Trương Kim Xưng như ý nguyện, Dương Bạch Nhãn cũng đã đáp ứng, nếu y đồng ý triệu an, toàn bộ huynh đệ đầm Cự Lộc cũng có thể tính là một thành viên của hương dũng quận Thanh Hà. Mà nếu chẳng may Dương Bạch Nhãn được thăng chức, kế nhiệm chức huyện thừa Thanh Hà chính là Lư Phương Nguyên y.
Cấp bậc Giáo Úy và Huyện Thừa, cấp bậc tuy rằng không cao, nhưng ở địa phương, thân phận cũng có thể được ngồi ăn cùng Huyện thái lão gia. Có quan ấn có thể giơ đuốc cầm gậy là dựa vào bản lĩnh thật sự của chính mình, Lư Phương Nguyên tin tưởng thời gian không lâu nữa, hắc bạch lưỡng đạo Hà Bắc nghe thấy tên của mình đều đã giơ ngón tay cái lên, liệu sự như thần biết trước tất cả! Nếu có thể dựa vào hai ngọn núi lớn là Lý Trọng Kiên hoặc Dương Nghĩa Thần thì tốt hơn, vậy cũng là bản lĩnh lớn hơn chủ nhân. Để bọn họ sai khiến, ở thời khắc mấu chốt giết chết Trình Danh Chấn, lấy đầu tên tiểu tử kia, nói không chừng có thể làm được đại tướng quân! Nói vậy, phần mộ tổ tiên Lư gia cũng bốc khói lên nhè nhẹ.
Mộng rất đẹp, chỉ có điều ông trời không tốt, cố tình tạo ra sấm sét giữa bầu trời quang đãng, một tiếng "Ầm vang", làm một con xúc xắc vốn ra “Con báo”, biến thành Kê nhãn. Từ lúc Lư Phương Nguyên câu kết với Ngụy Trưng làm bậy, miệng vừa nói xong đầu mày cuối mắt triều đình đột nhiên điều Lý Trọng Kiên về Hà Nam. Nghe nói là bởi vì Ngõa Cương trại đang thiết kế giết chết Trương Tu Đà, tình huống này rất nguy hiểm cho Đông đô ở gần đó, không thể không sai danh tướng chấn thủ. Nếu như quả thật Lý Trọng Kiên đi còn dễ nói, dù sao Hà Bắc lục lâm đo đã bị gã đánh cho tan tác, còn lại đủ để một mình Dương Nghĩa Thần thu cung một cách hoàn mỹ. Cũng không biết Hoàng Thượng nghĩ như thế nào, đảo mắt cái đã điều Dương Nghĩa Thần đi rồi. Biến thành Hà Bắc thành nơi không có hổ, chỉ còn lại có Dương Bạch Nhãn, Quách Huyến là tiểu hầu tử gọi tới gọi lui. Tuy rằng thực lực bây giờ không thể so sánh với trước kia, và vừa mới lập được chiến công hiển hách là tiêu diệt Trương Kim Xưng. Quân tiêu phong lúc này cũng đã đến gần đồi Đậu Tử, nhắm thẳng vào sào huyệt của Đậu Kiến Đức. Nhưng hầu tử vẫn chỉ là hầu tử, nhảy cao tới đâu vui mừng tới đó, sự uy hiếp này không thể so sánh nổi với lão hổ.
Thiện Vu xem chừng rất tin tưởng Lư Phương Nguyên, nếu Lý Trọng Kiên và Dương Nghĩa Thần về chậm một chút, thời gian quá dài không dùng được, quần hùng Hà Bắc lục lâm đã “Hết những ngày cực khổ, đến những ngày sung sướng”. Nhưng đến lúc đó thì phiền toái của Lư Phương Nguyên cũng sẽ đến. Đối với Minh Châu Quân gần trong gang tấc mà nói, y là người trực tiếp đã làm hại Trương Kim Xưng bị chém thành trăm ngàn mảnh, nhất định phải sớm trừ khử. Tuy rằng người thống lĩnh Minh Châu Quân là Trình Danh Chấn không nhỏ mọn như Trương Kim Xưng, thế nhưng cũng không loại trừ việc Trình Danh Chấn giương cờ hiệu tìm đến tận cửa báo thù cho Trương Kim Xưng, mượn đầu của y để tạo uy cho chính mình.
Đối với chúng anh hùng đã từng là đồng minh của đồi Đậu Tử, càng nhất định phải loại trừ cái đinh trong mắt là Lư Phương Nguyên y. Trước kia, khi Cao Sĩ Đạt dẫn quân lên phía Bắc, y không ra trạch hưởng ứng, liền phải chịu tội kháng lại mệnh lệnh. Tiếp theo, khi quân của Cao Sĩ Đạt bị đánh bại, y vẫn khoanh tay đứng nhìn, đến chút hành động là rút kiếm ra phô trương thanh thế cũng không có, lại khiến cho đồng đạo trong giang hồ chê cười. Những thứ đó đều không đủ để đến nỗi mất mạng, trí mạng nhất chính là, bây giờ Đại Đương gia đồi Đậu Tử là Đậu Kiến Đức, với y từng có một “mâu thuẫn” nho nhỏ. Năm đó Lư Phương Nguyên y phụng mệnh đến đầm Cự Lộc bổ sung vào chiếc ghế trống sau khi Lưu Triệu An đi, chủ ý xuất phát từ tay Đậu Kiến Đức. Năm đó chiêu này không thể giết chết y, hiện giờ cơ hội lại đến lần nữa, Đậu Kiến Đức lại là người hẹp hòi, sao có thể dễ dàng buông tha cho y đây?