Khai Quốc Công Tặc

quyển 4 chương 21: ván bài (21)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Các phụ tá và võ tướng không biết được nỗi khổ đó trong lòng lão, rất nhanh lấy Trang Hổ Thần làm tiên phong, đám thân binh và một số binh lính tinh nhuệ làm thành đội ngũ phá vòng vây, chọn vào điểm yếu của địch mà đánh. Có người vừa đi còn vừa không ngừng nhắc Dương Thiện Hội đường lùi:

- Nếu là đi về phía Bắc Triệu Quận, Bắc Lăng Quân nhất định sẽ không khoanh tay đứng nhìn, Đại tướng quân mà quay về, chúng ta đi theo sau, nhất định có thể rửa được huyết nhục ngày hôm nay!

- Các ngươi, các ngươi!

Dương Thiện Hòa đang lúc chờ chết thì nghe thấy ba chữ “ Đại tướng quân”, lập tức thôi không giãy dụa nữa cứ để mọi người kéo mình đi.

Đại tổng quản Bác Lăng Quân Lý Húc quét ngang qua Hà Bắc, giết được một bày giặc. Tuy rằng hiện tại một thân phụng mệnh đi đến vùng lân cận Hổ Lao quan càn quét Ngõa Cương, không ở Bác Lăng. Nhưng ảnh hưởng xây dựng vẫn còn đó, lục lâm hào kiệt xuất hành, đều coi sáu quận Bác Lăng làm cấm địa. Dương Thiện Hội mang tàn binh bại tướng dưới trướng đi tìm ông ta nương tựa, đương nhiên cũng bảo vệ tính mạng cho mọi người. Nhưng lúc đầu năm, trong quận Thanh Hà có người từng thay Lý Húc giật dây, ý đồ khuyên Dương Thiện Hội sẽ theo Trác Quận Thừa Quách Huyến, dẫn theo một đoàn bộ binh về dưới cờ của Bác Lăng Quân. Thứ nhất người này quen với vua, đi theo ông ta có cơ hội ngẩng đầu lên được. Thứ hai, người này dũng mãnh thiện chiến, đi theo ông ta sẽ được bảo vệ bình an. Nhưng bởi vì xem thường họ Lý xuất thân hàn vi, Dương Thiện Hội nhất định từ chối đề nghị này, đồng thời còn báo cáo lưu thủ lưỡng đô Đông Tây về đủ loại hành vi ngông cuồng của Lý Húc ở Bác Lăng. Hiện giờ lão cùng đường thì lại đưa đến cửa nhà người ta, cho dù Lý Húc nể mặt đồng nghiệp đồng ý thu nhận và giúp đỡ lão, quan viên quận Bác Lăng cũng không có khả năng nể mặt lão.

Chỉ là vì tính mạng của mọi người và giang sơn Đại Tùy, điều này đổi lấy vinh nhục của một cá nhân thì có là gì. Suy nghĩ thông suốt lợi hại trong đó, lão từ chối, tách ra khỏi thân binh của mình:

- Bỏ ra, do dự như vậy còn thể thống gì? Cho lão phu một thanh đao, lão phù cũng sóng vai chiến đấu với các ngươi.

Đám thân binh không dám vâng lệnh, Dương Thiện Hội đi qua nhìn bọn họ một cái, rồi xoay người nhặt một thanh trường mâu còn nhuốn máu trên chiến trường:

- Tuy sức khỏe của lão phu đã suy yếu, nhưng không thể để liên lụy đến các ngươi. Đi, ổn định trận hình đừng để cho bọn giặc lợi dụng thời cơ.

Một lần nữa lão tỉnh lại, khiến cho đám người Trang Hổ Thần tiền phương mở đường giảm áp lực đi nhiều. Đội binh mã nhỏ này thừa dịp loạn lạc, không xé cờ cũng không thổi kèn, chỉ giữ yên lặng xung phong về phía ngoài. Xung phong, thật ra là mở một đường huyết chiến. Điều này cũng khiến cho Trình Danh Chấn không để mắt được về phía đội quân cánh tả, không kịp thời tổ chức hữu hiệu cho đám lâu la sau khi trở về chiến trường, khiến cho bọn họ cứ vội vàng chém thủ cấp để lập công, kết quả là không cẩn thận đã bỏ sót một con cá lớn.

Đám lâu la binh không để ý đến động tĩnh của ” cá lớn”, Ngũ Thiên Tích phụ trách dẫn đội tách ra khỏi trận địa nhưng một giây cũng không quên phải chém đầu Dương Thiện Hội. Trình Danh Chấn với anh ta là bạn chí cốt, để cho anh ta chỉ huy đội Mạch Đao, không can thiệp vào. Để báo đáp lại anh ta cũng thể hiện chút tài năng chiến tích mới có thể ngăn chặn một số người ghen tỵ nói lời xằng bậy.

Trận địa của địch bị cắt đứng một vết rách sau đó quay đầu phát hiện cờ chiến của Dương Thiện Hội đã đổ, người xung quanh hoan hô đều không có, Ngũ Thiên Tích lập tức muốn bắt kẻ chạy trốn, anh ta lập tức hết lớn:

- Dương Thiện Hội chạy rồi, mọi người nhìn kĩ một chút, Dương Thiện Hội chạy trốn rồi!

- Dương Thiện Hội chạy rồi, Dương Thiện Hội chạy rồi.

Đám người Đoàn Thanh được nhắc nhở cũng xem xét sự thay đổi mới của thế cục, hô to cũng với Ngũ Thiên Tích.

- Dương Thiện Hội chạy rồi! Dương Thiện Hội chạy rồi!

Tiếng hét càng lúc càng lớn, đề cao sĩ khí cho đám lâu la của đầm Cự Lộc ngăn giết Dương Thiện Hội, cũng khiến cho khí thế của quận binh Thanh Hà càng đê mê giảm sút, toàn quân khiếp đảm, Quận thừa đại nhân chạy trốn, binh lính làm sao chống cự nổi? Một số kẻ vứt bỏ lại đồng bọn, chạy tan tác. Có một số kẻ phản ứng chậm, đột nhiên không thấy đồng bọn đâu nữa đang định thần thì bị Minh Châu Quân chém thành hai nửa.

- Dương Thiện Hội bỏ chạy, ai đầu hàng sẽ được miễn tội chết!

Tin tức về đối thủ nhanh chóng truyền đến tai Trình Danh Chấn, hắn ra quyết định, quận binh đều là lính cường tráng, mặc dù không thể bổ sung đủ cho quân của mình nhưng nếu quay về khai hoang Bình Ân cũng khá tốt. Hơn nữa những người này đều xuất thân từ nông thôn, ở Bình Ân đã hai năm sẽ biết được điểm tốt của Minh Châu Quân, có mẹ già, con nhỏ cũng đều mang đến đó hết rồi.

Các tướng sĩ và binh lính quận Thanh Hà không có gì là không giải được đại thù, nghe lệnh của trung quân như vậy liền giảm dần tốc độ giết giặc, bao vây những người không kịp chạy trốn lớn tiếng chiêu hàng:

- Dương Thiện Hội đã chạy trốn, các ngươi còn đánh cái gì? Đầu hàng đi, chúng ta sẽ cấp đất cấp nhà cho.

Làm tù binh chẳng những không bị chém đầu mà còn được cấp đất sản xuất, đám quận binh không thể tin nổi chuyện tốt này. Lực lượng chống cự của bọn họ càng lúc càng mỏng manh. Lúc này có người muốn “rèn sắt khi còn nóng” vội nhảy ra hô to:

- Ta chính là người lần trước bị Dương lão tặc ném vào vũng Hồ Ly đấy, ngươi có nhận ra khẩu âm này không.

Đám quận binh do dự, quả nhiên là nghe ra tiếng của cố nhân. Họ cầm đao trong tay cũng không chắc nữa, giày chiến rơi ra. Có người ném binh khí xuống lập tức noi gương người kia nói, “đinh đương”, tiếng lenh keng nghe không dứt, đám binh lính thi nhau ném binh khí xuống, hai tay ôm đầu, mặc người ta chém giết. Cũng có một số kẻ ngoan cố chống cự rốt cuộc cũng bị đám Phùng Khoát Hải mang theo một đám thanh niên trai tráng tiến lên, một gậy một, toàn bộ đánh ngã trên mặt đất.

Tình thế chiến trường đã rõ ràng, hướng đi của Dương Thiện Hội ngay lập tức lộ ra. Trình Danh Chấn hạ lệnh đuổi giết, đám người Ngũ Thiên Tích, Đoàn Thanh, Vương Phi lập tức đuổi theo. Họ đuổi được một đoạn thì tới doanh trại của lão, từ đây đuổi một đoạn nữa thì tới bờ sông Chương Thủy. Rốt cuộc cũng đuổi kịp đám người Dương Thiện Hội.

- Bỏ vũ khí xuống sẽ không bị giết!

Đoàn Thanh đuổi kịp sợ kẻ thù nhảy sông liều mạng làm tổn thất thêm cho nên đã lớn tiếng chiêu hàng.

Không đợi cho Dương Thiện Hội kịp phản ứng gì, Vương Phi đã dẫn theo một đoàn binh mã cũng chạy tới, hợp lại với quân của Đoàn Thanh, từ từ đi về phía bờ sông. Dưới trướng của hai người cùng tiếp cận tổng cộng gần ngàn người, còn quân của Dương Thiện Hội chỉ còn lại chưa đầy hai trăm tử sĩ. Thắng bại không cần đánh cũng đã rõ ràng. Dương Thiện Hội cười khổ lắc đầu:

- Trời muốn giết lão phu đâu cần phải chôn cùng với các ngươi! Thôi, thôi đi! Là tên giặc cỏ họ Trình không phải Trương Kim Xưng, sẽ không lạm sát kẻ vô tội. Lão phu hi sinh cho Tổ Quốc cũng coi như không làm phụ lòng ân huệ của bệ hạ.

Lúc nói, lão chuyển thanh giáo chuẩn bị định tự sát thì đột nhiên bên tai có tiếng gào to:

- Viện quân, đại nhân viện quân đến rồi!

- Hà cớ gì lại lừa lão phu!

Dương Thiện Hội cười lắc đầu, chuẩn bị đâm thanh giáo xuống. Trong lúc mọi chuyện sắp kết thúc thì Trang Hổ Thần giật mạnh thanh giáo ra:

- Viện quân, đại nhân, viện quân đến thật rồi! Ngài hãy nhìn xem rồi hẵng chết có được không?

- Đâu?

Dường như toàn bộ khí lực của Dương Thiện Hội đều bị hút ra, bị Trang Hổ Thần cướp mất thanh giáo. Lão tuyệt vọng quay đầu lại nhìn phát hiện thấy trên sông có hơn mười chiếc thuyền đang đi tới, tên lao như mưa, bắn quân phản loạn đỡ trái hở phải, chật vật không chịu nổi.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio