- Vậy thì đa tạ La huynh đệ rồi!
Trình Danh Chấn trong lòng mừng rỡ, vội vàng cười chắp tay. Trước đó hắn vẫn bế tắc về tin tức, nước đến chân lại không có bất kỳ ứng biến đang chuẩn bị chịu thua thiệt, hiện giờ có được cơ hội này, tuyệt đối không thể bỏ qua dễ dàng.
- Trình đại ca không cần phải khách sáo.
La Thành cười khổ không ngừng. Dù sao mình không có công lao lại chiếm tiện nghi nhà người ta, nhiều ít cũng phải có chút hữu dụng. Đối với Đậu Gia Quân hay là đối với Đậu Hồng Tuyến, điều này cũng đều xem như một chút đền đáp.
Nếu đã đạt được mục đích, Trình Danh Chấn không cần phải tiếp tục dùng tâm kế với La Thành. Hiện giờ hắn cũng đã nhìn ra, trên người vị công tử này cũng có chút kiêu ngạo, lòng dạ cũng không đơn giản giống như các công tử bình thường khác. Chỉ cần mình nói chuyện thoáng lộ ra chút ý tứ, liền lập tức có thể đoán được ý đồ thật sự của mình. Cũng khó trách, dù sao người ta cũng được bồi dưỡng là thiếu chủ U Châu, hằng ngày đã được dạy lời nói và việc làm mẫu mực không ít. Chỉ có điều cao cao tại thượng đã quen, chỉ là thiếu kinh nghiệm bị người tính kế mà thôi.
Không biết có phải là vì đã trải qua một phen đau khổ, lòng dạ cởi mở, hay là vì thời gian bị vây ở trong núi quá lâu, quá mức tịch mịch. Đối với một vài kế nhỏ của Trình Danh Chấn, La Thành cũng không thật sự để tâm. Đối với trong mắt của y lúc này, lúc mình đang lưu lạc, Trình Danh Chấn không nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, ngược lại xem mình là bằng hữu đã là đáng quý. Về hành động của Trình Danh Chấn quanh co hỏi mình về tình hình của Bác Lăng Quân, căn bản không đáng để ý. Đó chỉ là sự nhạy cảm của một kiêu hùng nên có, nếu Trình Danh Chấn ngay cả cơ hội tốt này đưa tới cửa mà cũng không biết lợi dụng, ngược lại sẽ khiến người ta hoài nghi hắn qua nhiều năm như vậy, dựa vào cái gì mà lại có thể tồn tại được trên chốn lục lâm mạnh được yếu thua!
Khách và chủ hai người đều dựa trên khía cạnh của đối phương mà suy xét, đối xử với nhau cũng trở nên thân mật hơn. Không đợi đi đến Bình Ân, đã thay đổi đến gần như không hề có khoảng cách, thỉnh thoảng lại cất lên tiếng cười sang sảng. Bọn thị vệ ở phía sau nhìn từ xa vô cùng buồn bực, trong lòng bọn họ thầm nhủ:
- Từ khi trở thành Thái Thú, giáo đầu không hề cười như vậy bao giờ. Không ngờ gã công tử bột họ La kia lại biết dỗ người như thế, chẳng những nữ nhân bị hắn dụ dỗ vây quanh, nam nhân cũng bị dụ dỗ trở nên thật vui vẻ.
Thân binh của Đậu Hồng Tuyến cũng rất lấy làm kỳ quái, lúc ở trên núi chữa thương, bọn họ cũng chưa từng thấy La Thành cao hứng như thế, bình dị gần gũi như thế. Mặc dù đối với quận chúa tiểu thư, tên mặt trắng nhỏ này lúc nào cũng tôn kính nhưng lại khó gần, chưa từng đối đãi giống như với Trình Quận Thủ, chỉ tiếc là không thể ở trên ngựa cùng kề vai sát cánh?
- Các ngươi đi tìm quận chúa, trời khá lạnh, đừng để cho nàng chạy nhanh quá sẽ bị cảm phong hàn!
Nhìn thấy La Thành vẫn không ngừng nhìn ngó khắp nơi, Trình Danh Chấn cười ra lệnh cho đám thân vệ.
Bọn thị vệ vâng lệnh, cười tản đi mọi nơi tìm kiếm. Đi thật lâu, lại không hề có ai trở về báo cáo. La Thành hơi nóng lòng, nhìn nhìn Trình Danh Chấn, thấp giọng dò hỏi:
- Chung quanh đây có an toàn không? Vào mùa xuân, có mãnh thú thường lui tới hay không?
- Không có chuyện đó. Dựa vào thân thủ của chị dâu ngươi và quận chúa hai người, những dã thú bình thường không đáng ngại. Hơn nữa thị trấn đã không xa, tuy là ta làm quan văn, nhưng hiện giờ vẫn không có ai dám cướp bóc trước mắt ta!
Trình Danh Chấn vẫn không hề lo lắng cho sự an toàn của Đậu Hồng Tuyến, nhìn mọi nơi, rất là tự hào đáp lại.
- Đúng vậy, ai dám múa búa ở trước mặt của Lỗ Ban!
La Thành nói đùa một câu không đầu không đuôi, ánh mắt vẫn nhìn quanh rừng cây.
- Chung quanh đây có chỗ có thể nghỉ ngơi, đều có tiểu lại do huyện nha phái đi giám sát đồn điền. Một khi phát hiện tin tức của quận chúa, chắc chắn sẽ không dám chậm trễ!
Trình Danh Chấn cười cười, tiếp tục trấn an đối phương.
La Thành lúc này mới hoàn toàn yên lòng, cười ha hả tiếp tục đi về phía trước. Không bao lâu, một huyện thành cũ kĩ nhưng chỉnh tề đã xuất hiện ở cuối đường. Sớm đã có thị vệ vâng lệnh Ngũ Thiên Tích trở về thành báo cho Đỗ Ba Lạt. Đợi mọi người đi tới cửa thành, lão đương gia đã sắp xếp đội ngũ nghênh đón khách quý. Phát hiện trong đoàn người không có Đậu Hồng Tuyến, ngây ra một lúc, thấp giọng hỏi Trình Danh Chấn:
- Quận chúa điện hạ đâu? Không phải nói quận chúa điện hạ tới nơi này tuần tra sao? Vì sao không thấy nàng?
- Trên đường đi nàng có chút việc, đã cùng đi với Đỗ Quyên. Không chừng một lát nữa sẽ trở về.
Trình Danh Chấn ngẫm nghĩ một chút, sau đó cười giải thích. Kéo tay La Thành, hắn giới thiệu bạn mới với mọi người:
- Vị này chính là U Châu La công tử, là khách quý mà bình thường chúng ta có mời cũng mời không được.
- Con trai của Hổ Bí Đại tướng quân sao?
Đỗ Ba Lạt ánh mắt sáng ngời, trong lời nói bộc lộ ý ngưỡng mộ vô cùng:
- Hoan nghênh tới đây. Trước kia lão phu đi lại, may nhờ có Hổ Bí thiết kỵ, mới khiến cho Đột Quyết mọi rợ không dám quấy rối. La công tử, lệnh tôn đại nhân gần đây có khỏe không?
- Đa tạ lão nhân gia đã thăm hỏi, gia phụ gần đây thân thể vô cùng khoẻ mạnh. Lão nhân gia ngài có lẽ là Đỗ đương gia rồi, La mỗ đã nghe từ lâu, không ngờ tới hôm nay có thể tận mắt được gặp lão tiền bối!
La Thành bước về phía trước vài bước, vô cùng khách khí hướng về phía Đỗ Ba Lạt thi lễ.
Trình Danh Chấn ở bên cạnh nhìn xem ngây ngẩn cả người. Không nghĩ tới La Thành tâm cao khí ngạo lại để ý đến cha vợ của mình, càng không thể ngờ cha vợ của mình thường ngày thô bỉ đã quen, cũng học được cách khen tặng người. Nói mấy câu chẳng những phi thường khéo, hơn nữa còn cấp đủ mặt mũi cho đối phương.
Hắn đương nhiên không rõ ràng lắm, đối với Đỗ Ba Lạt đã từng là một tiểu thương từng đi lại mà nói, Hổ Bí Đại tướng quân La Nghệ trước kia chính là một pho tượng thần hộ mệnh. Nếu không mã tặc trộm cướp vùng Yến Sơn nghe thấy tên của La Nghệ mà khiếp vía, mặc dù là có Hoàng thượng và triều đình làm chỗ dựa cho người Đột Quyết, nhìn thấy Hổ Bí thiết kỵ tướng sĩ cũng giống như chuột thấy mèo. Đám lái buôn ở tái ngoại khó tránh khỏi bị bọn con cháu quý tộc Đột Quyết ép mua ép bán, thậm chí rơi vào kết cục cả người cả của đều không còn. Nhưng chỉ cần đến gần nơi trú quân của Hổ Bí thiết kỵ, lá gan của người Đột Quyết lập tức giảm đi một nửa, thủ đoạn vơ vét tài sản cũng bị kiềm chế gấp đôi, dù cho kỹ xảo lừa gạt bị mọi người vạch trần, cũng rất ít dám rút đao ra đả thương người.
Đang lúc kinh ngạc, La Thành và Đỗ Ba Lạt hai người đã cười ha hả nói hơn mười câu, gần như mỗi câu nói đều liên quan đến hình tượng chói lọi của La Nghệ. Khoảng cách giữa khách và chủ lập tức đã bị kéo gần, dường như sớm nên là người một nhà vậy.
Do vậy, mọi người cũng không phải lúng túng đứng ở cửa chờ lâu. Trò chuyện vô cùng náo nhiệt ước chừng gần nửa canh giờ, Đỗ Quyên cùng Đậu Hồng Tuyến hai người cũng về đến. Trên mặt hai người đều vui vẻ, căn bản nhìn không ra vừa rồi có một người đã khóc. Nhìn thấy cảnh tượng Đỗ Ba Lạt bày ra để nghênh đón mình, Đậu Hồng Tuyến cảm thấy rất ngại ngần, vội vàng nhảy xuống ngựa, chạy lên trước giữ chặt cánh tay của lão nhân gia, nhăn mũi oán trách nói:
- Tam thúc ngươi thật đúng là, trời rất lạnh, sẽ không sợ bị gió thổi đến đau đầu sao? Nhanh đi về, một vãn bối như ta, sao dám làm phiền đại giá của người!
- Nên thế, nên thế. Ha hả, trên dưới quận này, có ai mà không nhớ tới ơn đức của Đậu Vương Gia đâu!
Đỗ Ba Lạt cười ha hả đáp lại, sau đó lén đưa mắt nhìn chung quanh.
- Cung nghênh quận chúa, chúc quận chúa phương hoa vĩnh trú. Chúc vương gia vạn thọ, vạn thọ, vạn vạn thọ!
Các hương thân phụ lão đã được tập luyện từ trước cùng hô lên.
Đậu Hồng Tuyến đỏ bừng cả khuôn mặt, cau mày, nhìn quanh:
- Tam thúc, ngài hành hạ ta như thế ta sẽ không vào thành a. Ta đến đây là để thăm viếng nhà trưởng bối, cũng không phải đến với thân phận là quận chúa, hương chủ gì cả!
- Không sao, không sao. Mọi người cũng là nhàn rỗi!
Đỗ Ba Lạt cười hì hì đáp lại, kéo Đậu Hồng Tuyến vào thành. Tức thì chiêng trống nổi lên, giữa tiếng trống, tiếng sáo diễn tấu, đón rước Đậu Hồng Tuyến vào nha môn Quận Thủ.
Nơi đó vốn là một huyện nha đã bỏ đi, sau khi Trình Danh Chấn tiếp quản cũng không để tâm sửa sang lại. Giờ phút này dùng để làm hành cung quận chúa không tránh khỏi có phần quá đơn giản. Đậu Hồng Tuyến là một người chịu được khổ, đối với những vật ngoài thân không chú ý lắm. Trong mắt của La Thành, lại thấy khâm phục Trình Danh Chấn hơn. Với sự hiểu biết của y về thổ phỉ, hễ là lục lâm hào kiệt, bất kể là lấy cờ hiệu gì, thông thường đều là cướp của người khác, phục vụ cho sự nghèo khó của mình, mỗi người đều làm phòng ở giống như hành cung, căn bản không giống như Trình Danh Chấn đơn sơ như vậy.
Càng đi vào trong, ánh mắt của y càng sáng. Bởi vì ở giữa huyện nha tuy rằng đơn sơ, trong sân lại được thu dọn cực kỳ sạch sẽ. Có một vài cây vừa mới trồng chưa tới hai năm, giờ phút này còn không thể che ánh mặt trời. Có một vài gốc cây già được cắt tỉa cẩn thận, từ trên xuống dưới lộ ra một cỗ hương vị mạnh mẽ. Lại nhìn những hoa cỏ cây cối khác trong viện, cũng không có chỗ nào mà không được người bỏ công chăm sóc, gió xuân phong mới tới, sức sống đã hiện ra mạnh mẽ.
- Nếu quan viên dưới trướng Đậu Kiến Đức ai cũng đều thanh liêm giống như Trình Danh Chấn vậy, thì thật đúng là không thể coi thường hắn.
Vừa liếc nhìn Đỗ Ba Lạt, trong lòng La Thành thầm nghĩ:
- Mặc dù lão nhân gia này, cũng không phải là người lương thiện. Những chuyện cha ta làm trước kia, ta cũng chưa từng nghe ông ấy nhắc tới!
Đợi khi đoàn người đi vào nhị đường, tiệc rượu cũng đã chính thức bắt đầu rồi. Đậu Hồng Tuyến bất kể như thế nào cũng không chịu làm thượng vị, từ chối nửa ngày, mới bị Đỗ Quyên ép ngồi xuống. Đỗ Ba Lạt ngồi phía bên trái đầu chiếc kỷ trà bồi tiếp, La Thành bị Trình Danh Chấn ép ngồi vào phía bên phải chủ tọa. Kế tiếp, còn lại là vợ chồng Trình Danh Chấn, bọn người Ngũ Thiên Tích, Hùng Khoát Hải, Vương Phi. Mấy huyện lệnh đều đang đảm nhiệm trông coi việc cày bừa vụ xuân, không thể về đến. Đỗ Ba Lạt thay bọn họ nhận tội với quận chúa, sau đó giơ chén rượu lên, chúc thọ Đậu Kiến Đức.
Giằng co một hồi lâu, Đậu Hồng Tuyến cũng không thể tránh phải tiếp nhận thân phận mới của mình. Trước giơ chén rượu thay ca ca hướng mọi người đáp tạ một phen, sau đó theo thứ tự hướng Trình Danh Chấn, Vương Phi, Ngũ Thiên Tích thăm hỏi. Khi ánh mắt chuyển hướng về phía La Thành, sắc mặt của nàng lại từ từ biến hồng, ánh mắt lại một lần nữa bối rối, khẽ hé đôi môi đỏ mọng, mỉm cười đề nghị:
- La công tử đường xa mà đến, sao không thay thế lão tướng quân uống một chén. Chư vị, mời uống chén này, vì sức khỏe của La lão tướng quân!
- Vì sức khỏe của lão tướng quân!
Mọi người giơ lên chén rượu, đồng thanh đáp lại.
- Tạ ơn quận chúa, tạ ơn chư vị đại nhân!
La Thành vươn người đứng dậy, hai tay cầm chén rượu đáp lễ xung quanh. Dưới tác dụng của rượu, giờ phút này Đậu Hồng Tuyến càng thêm kiều diễm cao quý. Nhưng Đậu Hồng Tuyến này, đã không còn là Đậu Hồng Tuyến mà y biết nữa. Đậu Hồng Tuyến kia là một người mặc dù tính tình có chút kiêu ngạo, lại là một cô gái khiến cho người khác muốn chở che. Đậu Hồng Tuyến trước mắt này, rõ ràng là tiểu thư khuê các không thể giả được, nhưng tuyệt đối có thể là một cánh tay đắc lực cho ca ca.
La Thành không biết sự biến hóa này rốt cuộc là có tốt hay không. Chỉ có điều y mơ hồ ý thức được, có lẽ bản thân không cần phải lo lắng chuyện của hai người nữa rồi. Nhưng mình thật sự không quý trọng những ngày gần gũi kia hay sao? Không có đáp án! Nhanh chóng hiện lên trong trí nhớ, cô gái ngẩng đầu ngồi bên cạnh, chân tay vụng về đem chén thuốc từng muỗng từng muỗng đút vào miệng y, ánh mắt thuần khiết như rượu.