- Vậy làm phiền La huynh rồi. Sau này cần Trình mỗ giúp gì, chỉ cần biết Trình mỗ tuyệt đối không dám chối từ!
- Đợi khi tìm được gia phụ huynh rồi nói những lời này cũng chưa muộn.
La Thành cười, rất nhạy cảm biết được điều kiện trong câu nói đó của Trình Danh Chấn. Do vị trí tiếp cận, quân U Châu và quân Đậu gia quân sớm muộn gì cũng có một cuộc chiến. Đến lúc đó, hai bên là bạn bè cũng được mà là huynh đệ cũng tốt, đều là vì minh chủ của mình. Nhưng hiện tại, trước mắt là hết sức vui mừng:
- Nào, để ta đấu với Trình đại ca mấy chiêu để giải sầu.
- Có thể ta không phải là đối thủ của huynh.
Trình Danh Chấn không chấp nhận đề nghị của La Thành, cười tránh ra:
- Mấy cái vừa rồi, đã đủ biết được sự chênh lệch giữa hai chúng ta. Để huynh đánh thà ta cách xa một chút xem náo nhiệt còn hơn!
- Trình huynh lại cười nhạo ta rồi!
La Thành giận nhìn hắn sau đó đi tìm Hùng Khoát Hải:
- Hùng đại ca, có rảnh rỗi không chỉ giáo cho huynh đệ mấy phần?
- Được.
- Binh khí của ngươi quá dài, ta đây chỉ có chịu thiệt thôi.
Hùng Khoát Hải cũng nghiêng người ra, ồm ồm nói.
La Thành lại được lĩnh hội thêm một tầng học võ nữa, lại tìm không thấy người đến kiểm nghiệm, vội giơ chân đứng tại chỗ:
- Các huynh không trọng nghĩ khí chút nào, ta chỉ là nghe lời lão Tôn muốn thả lỏng gân cốt thôi mà? Một người hoạt động nhiều chẳng thú vị chút nào, không bằng ở trong phòng mà ngủ cho xong.
Mọi người bị y chọc cho cười ha ha, ai cũng không chịu ra mặt. Vừa rồi mọi người đã chứng kiến võ nghệ của La Thành, một mình đánh họ đều khẳng định mình không phải là đối thủ của y. Nhưng không đáp ứng yêu cầu của y, chắc chắn y sẽ tiếp tục giằng co, suy nghĩ một lát Ngũ Thiên Tích cười đề nghị:
- Nếu tỉ thí, cũng được. Nhưng không thể đấu như vậy được. Chúng ta đều lĩnh qua binh khí của huynh, biết cá nhân vũ dũng trên chiến trường là rất có hạn. Chi bằng hãy tìm những người này đến, ra thao trường diễn tập. Mỗi người một địa bàn, ai làm mất trước thì bị thua.
- Được thôi, phải mở mang kiến thức xem Mạch đao của Ngũ tướng quân.
Mắt La Thành sáng lên, vui vẻ đáp ứng.
Thấy La Thành nhiệt tình như vậy, Trình Danh Chấn cũng có chút ngứa ngáy, hắn cười gật đầu lớn tiếng nói:
- Vậy mang theo một trăm người, ta và Thiên Tích, Khoát Hải một đội. La huynh đệ thân thủ tốt và Vương Phi một đội. Mọi người đến mức độ thì phải dừng người thắng không được đánh thương kẻ khác, thua cũng phải sảng khoái một trận.
- Được!
Mọi người đồng ý rầm rộ, sau đó đi tìm binh khí đến giáo trường diễn tập.
- Ô ô ô.
Kèn hiệu thổi lên, tuyên bố vòng đấu bắt đầu. La Thành đánh giá sức mạnh của Minh Châu Quân, sau khi Vương Phi áp trận tự mình đánh về phía trung quân của Trình Danh Chấn. Vừa mới xông vào được một nửa, bộ hạ bên trái đã bị Hùng Khoát Hải vác đao lớn đứng chắn cắt thành một đoạn. Hắn ta không đẻ ý trận hình đã tán loạn, tiếp tục chỉ huy tấn công. Ngũ Thiên Tích lại từ phía trên cắt lại, dùng gỗ, vải đay, Mạch đao phăng phăng quét về phía đội quân. Còn hơn tên lính tốp đi theo La Thành cố gắng tiến lên phía trước. Trình Danh Chấn lùi sau mấy bước, dùng người vây lấy người, đem tất cả quân địch thành một vòng tròn. Một mình La Thành đến gần, mười huynh đệ cứ bánh xe mà chiến. Sau khi ra mấy chiêu, La Thành tự biết không địch lại, bứt ra khỏi vòng tròn, hét lớn:
- Ván này ta thua, chúng ta đấu lại lần nữa.
- Lần này huynh trấn thủ, ta tấn công!
Trình Danh Chấn hứng khởi cũng hét lớn, đem Ngũ Thiên Tích, Hùng Khoát Hải ở bên cạnh. La Thành đứng phía xa vững chân lập tức sang trái, bên trong, phải đánh ba đường liên tiếp.
- Huynh mang ba mươi người, dù là dùng cách gì cũng phải giữ Hùng Khoát Hải một khắc!
La Thành cũng chưa nhìn Vương Phi, lớn tiếng ra lệnh. Lập tức lấy ra ba mươi sĩ tốt lao thẳng tới chỗ của Trình Danh Chấn. Lúc này, Trình Danh Chấn không ngăn được y bị ép phải liên tục lui về phía sau. Ngũ Thiên Tích thấy tình thế không ổn, vội thay đổi phương hướng, giết hậu lộ của La Thành, bị La Thành nhanh chóng giết hồi mã thương, không những không chiếm được tiện nghị, ngay cả Mạch đao trận cũng bị rối loạn.
Không đợi cho Vương Phi và Hùng Khoát Hải giằng co nhau đến một khắc. La Thành đã đuổi được Ngũ Thiên Tích, xoay người đến giúp. Hai bên cùng hợp binh lại một chỗ, “tiêu diệt” đội của Hùng Khoát Hải. Không đợi cho Trình Danh Chấn quay lại, La Thành mang theo bốn mươi binh sĩ còn lại dốc sức giao cho Vương Phi để gã bao vây đánh bọc chiếm lấy cờ của Trình Danh Chấn. Còn mình dẫn theo số binh còn lại lao thẳng vào giữa Ngũ Thiên Tích và Trình Danh Chấn bám chặt giằng co nhau.
Sau một phen chiến đấu kịch liệt, binh kính bên La Thành hầu như không có tổn thất gì. Cờ của Trình Danh Chấn lại bị cướp mất đành phải nhận thua. Đã lâu chưa vận động mạnh như vậy hai bên bắt đầu thở hổn hển. Tuy nhiên cảm thấy vẫn chưa hết hứng, cười khiêu khích nhau.
- Lại một ván định thắng bại, sao rồi?
La Thành không tìm người khác mà chỉ trêu chọc Ngũ Thiên Tích.
- Tới thì tới, chắc chắn sẽ không bị huynh lừa lần thứ hai.
Trình độ si mê chiến trường của Ngũ Thiên Tích cũng không thua gì La Thành.
Hai bên một lần nữa lại rớt ra trận thế. Lúc này, ai cũng biết đối phương không dễ gì chọc vào, bởi vậy mà càng cẩn thận hơn. Không cầu có công, cầu trước không qua. Họ dẫn quân đi “chém giết” nửa canh giờ, bên La Thành không có Mạch đao đội, “tổn thất” hơn nửa, không có cách nào tấn công hiệu quả. Dưới trướng của Trình Danh Chấn còn lại hơn mười tên binh lính mệt mỏi, nhưng Ngũ Thiên Tích và Hùng Khoát Hải đã bị “thương nặng” chạy ra khỏi trân chiến. La Thành cầm một cây gỗ vây quanh cột cờ của mình, Trình Danh Chấn phái thêm huynh đệ tăng thêm tổn thất làm kế “điệu hổ ly sơn”, nhưng đối thủ không bị mắc mưu đành phải kiên trì dẫn đội của mình quần chiến với La Thành đến cùng.
Dựa vào hiểu biết và có huynh đệ ủng hộ, hắn quả nhiên không phải là đối thủ của La Thành, chưa hết mấy chiêu chân đã lảo đảo, mất thế đánh. La Thành thấy vậy, hai lần đánh bật ra, sau đó cầm cờ chiến nhà mình nhảy ra ngoài vòng:
- Hòa, lần này coi như hòa, thế nào?
- Là La huynh đệ thắng rồi!
Trình Danh Chấn vừa lau mồ hôi, vừa nói.
- Nếu như là hai quân trước trận, ta đã thua không có cách thua nào khác nữa! Nào có chuyện để các huynh đệ mất hết rồi, còn sống có mình mình võ tướng xung phong liều chết chứ!
Đối với những người của Trình Danh Chấn, La Thành cũng không cao ngạo, lau mồ hôi trên mặt cười phản bác.
- Nếu dưới trướng của huynh biến thành U châu Hổ bí, ta sớm đã đi tìm chỗ chôn xương rồi!
Trình Danh Chấn lắc đầu, chỉ ra chỗ bất công của trận đấu. Ba tướng nghênh chiến mạnh nhất của Minh Châu Quân nghênh chiến với hai người La Thành và Vương Phi, đối phương vẫn chưa quen thuộc với thủ hạ mình. Dưới tình huống như vậy trước không thể thủ thắng, điểm mạnh yếu của song phương lĩnh quân đã sớm rõ ràng.
- U châu Hổ bí cũng không phải do ta luyện!
La Thành không chịu nhận thắng như vậy cười xua tay:
- Hôm nay vẫn coi là hòa thì tốt hơn. Sau này gặp Trình huynh đệ trên chiến trường, tiểu đệ nhất định phải đề phòng gấp đôi.
- Có quỷ mới muốn gặp lại huynh!
Trình Danh Chấn lắc đầu cười.
Khách và chủ nhìn nhau cươi, trong lòng đều dâng lên một dư vị không diễn tả nổi.