Hắn với Vương Đức Nhân xưng huynh gọi đệ, lại hành lễ vãn bối với Phòng Ngạn Tảo, vô hình chung đã tạo ra một khoảng cách giữa hai người Vương, Phòng. Phòng Ngạn Tảo là một kẻ tinh tường, há lại không nghe ra cái ý bên trong? Liền hừ lạnh một tiếng, lùi ra nửa bước, cúi lạy đáp lễ:
- Tại hạ bạc phúc, sao làm nối tiên sinh của Trình Quận Thủ chứ? Ta bây giờ đang phụng lệnh Mật công phò tá Vương thống lĩnh, ngươi hay là ngang hàng luận giao với ta thì hay hơn!
- Không dám, không dám. Phòng tiên sinh độ lượng cao thượng, đâu phải là thứ cỏ rác như Trình mỗ đây leo cao được chứ. Nhưng mà khách thuận theo chủ, nếu tiên sinh đã là nửa chủ nhân của nơi đây, Trình mỗ xin quá đà một chút, gọi tiên sinh là Phòng công vậy!
- Hừ!
Phòng Ngạn Tảo cười lạnh, tuy không vui, nhưng cũng đành nghe theo cái tôn xưng ấy. Dù sao mình cũng là kẻ đọc sách, xưng huynh gọi đệ với cái tên hại dân hại nước Trình Danh Chấn này đúng là tổn hại giá trị con người. huống hồ lần này tên họ Trình đó đến trước ắt có chuyện, trước khi chưa làm rõ chân tướng, cũng không cần thiết khiến quan hệ giữa hai bên trở nên quá căng thẳng.
- Mấy huynh đệ này là? Tại hạ trông rất quen mặt?
Đã sớm dông dài lải nhải với tên Phòng Ngạn Tảo hết kiên nhẫn rồi, Vương Đức Nhân lại tiếp lời, chắp tay hướng về phía Hùng Khoát Hải.
- Đều là huynh đệ tốt của ta. Nghe nói phải bái kiến Vương trại chủ, liền cùng theo tới đây!
Trình Danh Chấn đĩnh đạc khoát tay, hướng Vương Đức Nhân giới thiệu:
- Người vừa cao vừa đen là Hùng Khoát Hải, chỉ cao không đen là Ngũ Thiên Tích. Tên mập mặt trắng còn lại kia là Đoàn Thanh. Mặt đen vai rộng là Vương Phi. Lại đây, các ngươi cùng chào Vương Đương gia đi!
Hùng Khoát Hải đáp một tiếng, nhanh chóng lên trước hướng Vương Đức Nhân chắp tay. Đem Vương Đức Nhân bị dọa cho lùi lại sau nửa bước, vội vàng chắp tay đáp lễ:
- Bà nội nó, hào kiệt có tiếng tăm trong Minh Châu quân đều đến hết đây. Thật cũng nể mặt lão Vương đây đấy chứ. Không dám, không dám, ta đây có lễ, chúng ta vào trong đi, vào trong uống rượu chơi!
- Đa tạ Vương đương gia hậu đãi!
Mọi người đồng thanh đáp, theo sau Trình Danh Chấn cùng vào trong. Chỉ có bốn người, uy thế đã như cả thiên binh vạn mã rồi. Khiến cho đám lâu la của Vương gia quân ai nấy nhìn mà tim đập không ngừng, có người rõ ràng còn lén lút đặt tay lên chuôi kiếm.
- Còn có hai trăm huynh đệ ở dưới núi, ta sợ bọn họ sẽ gây thêm rắc rối cho Đại đương gia, nên không dẫn cả lên đây!
Vừa đi, Trình Danh Chấn vừa vô tình cố ý nhắc tới.
- Có gì phiền toái chứ, khỏi phải nói hai trăm, cho dù là hai nghìn, Bác Vọng sơn ta đây cũng chứa nổi!
Vương Đức Nhân cũng không chịu lép vế, cố vươn cao cổ đáp:
- Mấy người đâu, đưa rượu thịt xuống núi, đưa đủ! Người ta từ xa tới, chúng ta không thể không trượng nghĩa!
- Thế thì, vậy thì đa tạ Vương đương gia!
Trình Danh Chấn cười chắp tay.
- Cảm tạ cái gì chứ. Năm đó ta ở đầm Cự Lộc, các người chẳng phải cũng lo ăn lo ở vậy sao?
Vương Đức Nhân cười lắc đầu, nhớ lại cảnh gặp gỡ năm đó tại đầm Cự Lộc, đột nhiên lại cảm thán:
- Rất lâu năm rồi! nghĩ lại vẫn như ngày hôm qua vậy! Trương đại đương gia, Tiết Nhị đương gia, Hách ngũ đương gia, còn cả tiểu Trình ngươi, chậc chậc.
- Đúng vậy, năm đó chúng ta ở quần hùng Hà Bắc giữa đầm Cự Lộc chỉ điểm giang sơn, thật quả là sảng khoái!
Tiếp theo lời Vương Đức Nhân, Trình Danh Chấn xúc động thật lâu:
- Đáng tiếc là, quần hùng Hà Bắc chúng ta lại hăng hái tranh giành, toàn tự giành giật lẫn nhau, rõ ràng là kiếm lợi cho kẻ ngoài. Cái gì mà Lý Trung Kiên, Lưu Vũ Chu, Lý Uyên, Đỗ Phục Uy, lúc đầu bất cứ một ai đơn độc đứng ra, làm gì có vé xỏ xiên trước mặt chúng ta! Còn cả cái tên Vương Bác, Lư Minh Nguyệt, Chu Xán, Mạnh Hải Công, ha ha.
Từ bắc đến nam, y dường như lôi hết tất cả các hào kiệt ra kể một lượt. chỉ duy không có nhắc tới Lý Mật và Đậu Kiến Đức. Phòng Ngạn Tảo nghe mà thấy khó chịu, không nhịn nổi, xen vào:
- Mật công.
- Lý Pháp chủ, năm đó ông ấy hình như vẫn còn ở Tây Tạng!
Trình Danh Chấn lập tức chặn lời của đối phương lại,:
- Nhưng mà là người thì phải tuân theo mệnh. Bây giờ Mật công dưới trướng quân đông tướng nhiều, hơn hẳn khi đó, cá chép hóa rồng rồi! xem thiên hạ anh hùng, có ai có thể so bì với Mật công hôm nay!
Nửa câu trước khiến Phòng Ngạn Tảo chết nghẹn, nửa câu sau lại khiến Phòng Ngạn Tảo nói không nổi tự hào. Lý Mật ngày đó đúng là bị người ta truy đuổi như chó hoang không nhà, nhưng càng là như thế, càng cho thấy khi đó mình biết nhìn xa, nhận định Lý Mật là chủ thiên hạ, không đúng sao, đổi lại là người khác, vào tình hình lúc đó tránh Lý Mật như tránh dịch bệnh còn không kịp, ai chịu vì lão ta bất chấp vất vả trốn chạy khắp nơi?
Vừa nói chuyện mọi người đã đi tới trước cửa Tụ Nghĩa sảnh. Vương Đức Nhân làm động tác mời, kéo Trình Danh Chấn sóng vai bước vào. Phòng Ngạn Tảo cùng bước theo sau, tiếp sau nữa là mấy tướng lĩnh thân tín dưới trướng Vương Đức Nhân, Tần Đức Cương, Cổ Cường Bang, Chu Văn Cường Chi Lưu, cùng với Hùng Khoát Hải, Ngũ Thiên Tích cùng khiêm tốn nhường đường bước vào. Đám tiểu lâu la phụ trách bưng lễ vật bái sơn không có tư cách vào trong Tụ Nghĩa điện dự tiệc, bị dẫn tới một cái đình hóng mát nhỏ nơi cửa, ngoài ra còn bày thêm hai bàn đồ ăn. Đồ ăn toàn là những thứ sơn hào hào hải vị, phong phú vô cùng.
Trong tụ nghĩa sảnh, mọi người phân chủ khách ngồi xuống. Vương Đức Nhân vỗ vỗ tay, lệnh thân tín mang rượu ngon lên trước, tự mình nâng chén lên, cười nói:
- Hiếm khi có khách quý tới thăm, tiểu trại thật là có diễm phúc. Mời uống chén này, mừng tuổi cho Mật công, Đức công và hòa kiệt trong thiên hạ!
- Mừng tuổi Mật công, Đức công và hào kiệt trong thiên hạ!
Mọi người ầm ầm đáp lời, nâng chén uống một hơi hết sạch.
Thân nửa là chủ ở đây, tnt không thể không biểu hiện chút nào. Đứng dậy, kiếm một cái cớ mời chén thứ hai. Trình Danh Chấn uống cạn chén rưởu. Tự mình đứng dậy, làm khách kính lại rượu quần hùng Bác Vọng sơn. Mọi người cùng hưởng ứng, lại uống cạn chén rượu thứ ba.
Tiếp sau là nhạc sư tấu nhạc góp vui, mĩ nữ đi vào hiến vũ. Chủ khách nâng ly cạn chén, uống vô cùng có hứng. Đợi xong ba vòng, Vương Đức Nhân lại vỗ vỗ tay, ra hiệu cho nhạc sư và vũ nữ ra ngoài nghỉ ngơi trước, tự tay rót đầy chén cho mình, cầm rời khỏi chỗ ngồi, đến trước mặt Trình Danh Chấn:
- Trình lão đệ, ngày đó ca ca làm việc lỗ mãng, xuýt hại lão đệ mất mạng. Bây giờ nghĩ lại, cảm thấy hổ thẹn trong lòng. Chén rượu này không dám kính, tự phạt mình trước. Mong lão đệ rộng lượng, không chấp với ca ca!
- Xem ca ca nói kìa. Chúng ta là hảo hán giang hồ. Còn không có thù không giải được sao?
Trình Danh Chấn mau chóng rời khỏi chỗ ngồi, hai tay đỡ lấy cánh tay Vương Đức Nhân:
- Cũng tốt, huynh đệ chúng ta nói cho rõ ràng vậy. Tất cả những chuyện đã qua, cũng như rượu ở trong chén. Bỏ đi, bỏ đi đi. Ai còn cứ nhớ tới, thì hãy gom hết rượu dưới đất lại!
Dứt lời, giằng lấy chén rượu của Vương Đức Nhân, nhẹ nhàng tung lên không trung. Đầy một chén thứ quỳnh tương màu máu, giống như nước vo gạo vương vãi trên mặt đất. Vương Đức Nhân thấy Trình Danh Chấn hất đến là sảng khoái, càng muốn lấy rượu để che mặt, vỗ vỗ tay, sai người mang tới hai chén khác. Một chén đưa cho Trình Danh Chấn, một chén giơ cao:
- Sảng khoái, lại một câu nói của Trình lão đệ, lão Vương ta đây chết cũng an tâm. Cạn, chúng ta quên hết mọi chuyện đã qua. Sau này sẽ là huynh đệ tốt của nhau, quyết không phụ nhau!
- Cạn!
Trình Danh Chấn cầm chén rượu trong tay cạn với chén rượu trong tay Vương Đức Nhân, uống một hơi hết sạch. Hắn biết mình đã đến đúng. Vương Đức Nhân quả nhiên trong lòng đã bất mãn với Lý Mật. Mấy mưu kế lúc trước của mình cho dù không dùng nữa, e là cũng không phí chuyến này!