Khai Quốc Công Tặc

quyển 1 chương 57: đông môn (9)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Cảm giác bị đứng ngồi không yên, trong lòng bất an đó nhanh chóng được thay thế bằng một sự lo lắng khác. Khi hắn về gần đến rào chắn, người của Trương Kim Xưng đã tiếp tục bắt đầu cuộc tiến công lần thứ hai. Lần này, quân giặc tập trung một số lượng lớn cung tên, bọn chúng mò mẫm trong bóng đêm tiến hành nhắm bắn tầm xa đối với quân ta, khiến cho thanh rào chắn bằng gỗ cắm đầy những mũi tên lông trắng.

Có được những kinh nghiệm ban nãy, Trình Tiểu Cửu dễ dàng ứng phó hơn với trận chiến này. Với sự giúp đỡ của vài người Đội chính đắc lực như: Trương Tốn, Tang Đại Bằng, Tôn Kế v.v…, Đội quân Hương dũng nhanh chóng lẩn vào những chỗ tối khuất mà bọn giặc cướp không nhìn thấy được, đợi cho ngọn đuốc của quân địch vừa tới gần, những cung thủ bèn ngay lập tức nhằm theo hướng ánh sáng mà bắn trả, khiến cho quân giặc bỏ chạy toán loạn.

Đội quân công thành của giặc cướp chẳng đợi đến lúc tiến lại gần thành đã bị đánh cho rã rời đội ngũ, khiến cho tên cầm đầu của bọn chúng tức giận gào thét. Bằng mọi cách cuối cùng tên đó cũng chỉ huy được một lũ tay sai tiến đến chân thành. Không đợi cho bọn chúng đặt được cánh tay lên bờ tường đổ, thì đã có vô số những gạch đá rơi xuống đầu.

- A ------

Tên giặc bị đá rơi trúng đầu hét lên thảm thiết, binh lính quân ta nghe thấy những âm thanh đó mà vui mừng khôn xiết, nếu như cái tên đó chết dưới chân thành cũng có nghĩa là mọi người lại có thêm nửa xâu tiền để chia nhau. Cứ thế mà tính, ngày càng có nhiều những hòn đá to nhỏ lớn bé khác nhau từ trong bóng tối được ném ra như vũ bão, giấy lên càng nhiều hơn những tiếng chửi bới và kêu khóc. Tên thứ nhất, tên thứ hai, tên thứ ba, vô số những tên địch mũi vẹo mặt sưng men theo bờ tường thành đổ lẩn trốn ra ngoài, chẳng đợi đến lúc giao chiến, sĩ khí của bọn chúng đã bị mất đi ba phần.

- Cầm giáo, Đội thứ nhất cầm giáo, dựa vào rào chắn mà đâm!

Mệnh lệnh của Trình Tiểu Cửu nghe chừng còn rõ ràng hơn trận chiến lần trước rất nhiều. Nếu như không để ý kỹ càng, sẽ không thể nghe được sự hoảng loạn ở trong đó. Hơn một trăm binh lính mới đến tiến ra tiền tuyến, nhắm mắt hướng thanh giáo ra phía ngoài mà đâm, ngay lúc ấy đã ngửi thấy mùi tanh của máu.

- Ta giết người rồi, ta giết người rồi!

Một số lính Hương dũng nhát gan hoảng loạn hét lớn. Không đợi Trình Tiểu Cửu mở lời trách móc, Đội chính của các đội lập tức lớn tiếng nhắc nhở:

- Nửa xâu tiền, nhanh mà rút giáo ra đi, đừng lãng phí thời gian nữa!

Vội vàng rút lại thanh giáo nhuốm máu đỏ sẫm, nửa chừng chẳng biết là máu bắn vào đó là máu của kẻ địch hay máu của đồng đội, trong ánh sáng của đuốc lửa nhìn tựa như sắc hoa diễm lệ. Đội giáo mác thứ hai ngay lập tức bước lên thế chỗ, áp sát vào khoảng trống mà đội thứ nhất để lại đâm giáo hướng ra phía ngoài rào chắn.

- Nửa xâu tiền, nửa xâu tiền!

Bọn họ lạnh lùng lẩm bẩm trong miệng, tự an ủi bản thân mình. Trong lòng cảm xúc phức tạp xáo trộn, nhưng ra tay thì không chút do dự.

Toán quân thứ hai của quân địch dường như rút chạy nhanh hơn toán quân thứ nhất, ít nhất cũng có ba mươi tên giặc thiệt mạng, điều đó có nghĩa là đã có thêm mười năm xâu tiền. Chia đều cho mỗi người lính tham chiến, thì mỗi người cũng được năm mươi tiền tốt. Những người lính Hương dũng lẩm nhẩm trong miệng số tiền thưởng mà mình sẽ có được, miễn cưỡng ép buộc bản thân mình quên đi nỗi khủng hoảng của sự chết chóc và nỗi đau lòng trước cái chết của đồng đội. Lần này chỉ có sáu người lính không may bị chết dưới lưỡi đao của quân giặc, nhưng bọn họ cũng được ra đi thanh thản. Hai xâu tiền trợ cấp, cũng đủ cho cả gia đình sinh sống ít nhất trong vòng một năm, cộng thêm với tiền thưởng giết giặc, tổng cộng cũng hơn nhiều số tiền kiếm được trong suốt mấy mùa hè làm cu li ở bến tàu.

Cơ hội kiếm tiền cứ nối tiếp không dứt! Tốp thứ ba của quân giặc đã tiến đánh đống đổ nát dưới chân thành. Tiếp theo đó là tốp thứ tư, thứ năm, thứ sáu, thoắt một cái mỗi một đội quân Hương dũng đã lần lượt thay phiên nhau hai lần, mỗi một người tính thưởng cũng đã được đến hơn một trăm tiền. Nhưng những cơ hội phát tài cứ không ngừng xuất hiện khiến cho bọn họ mệt lử người.

Một canh giờ trôi qua, những người lính Hương dũng chẳng còn tâm trí và sức lực mà tính toán xem đêm nay thu nhập của bản thân mình đã tăng thêm bao nhiêu. Miếng vải đỏ đầu mũi giáo ướt nhẹp dính chặt vào thân giáo, thanh bạch lạp trong tay trơn tuột đến nỗi gần như không thể nắm chặt ở trong tay được nữa.

- Một trăm năm mươi, một trăm bảy mươi, một trăm tám mươi, giết tiếp một tốp quân nữa là ngày mai có thể đi ăn nhậu được rồi!

Chỉ còn có Đội chính và nhóm trưởng của các đội vẫn tiếp tục một cách máy móc tính toán số tiền thưởng trung bình chia cho mỗi người trong đội mình, với mục đích cổ vũ khích lệ sĩ khí đang ngày càng suy sụp.

Chỉ có kiên trì chống trọi vượt qua đêm nay thì mới có cơ hội tự tay cầm số tiền thưởng lớn mang về nhà, mới có thể một lần nữa nhìn thấy nụ cười hiếm hoi trên gương mặt của mọi người trong nhà. Những nỗi nhớ nhung với người thân và sự khát vọng tiền bạc siết chặt lấy từng bước chân của những người lính. Bọn họ bị những toán quân giặc tràn lên như sóng vỗ bờ đánh cho nhiều lúc tưởng chừng không thể cầm cự nổi, nhưng dưới sự chỉ huy của Tiểu Cửu đã lật ngược được thế trận đánh lui quân địch.

- Bọn giặc cướp không cầm cự được nữa rồi, đánh nốt tốp này là chúng ta có thể về doanh trại mà lĩnh tiền thưởng rồi!

Những Lữ soái, Đội chính hét khản cả tiếng, mang tin vui chuẩn bị thắng trận lan truyền đi từng hồi từng đợt. Chiến thắng cuối cùng mãi không chịu xuất hiện, ngược lại chỉ có ánh sáng mặt trời từ phía Đông Nam đã le lói xuyên quan màn đêm.

Mặt trời chiếu những tia sáng đầu tiên trong khi trận đấu đang diễn ra hết sức kịch liệt. Mọi người bên trong và bên ngoài thành đều không chú ý đến ngọn đuốc lửa đã bị tắt từ lúc nào. Khi mà những tia ban mai của ngày mới len lỏi đám mây đen dày đặc của buổi sáng sớm hắt những tia nắng đầu tiên xuống dưới mặt đất, tất cả những người tham chiến đều chết lặng người một lúc. Bọn họ đều là những người đầu tiên nhìn thấy những kẻ địch bị mình giết chết đêm qua, chính bản thân những người lính Hương dũng bị những gương mặt chết chóc ấy và thảm cảnh nơi chiến trường làm cho sợ đến rựng tóc gáy. Chỉ mới có một nửa đêm mà đã chất đống hơn ba trăm thi thể ngoài thành, cả một đoạn tường thành đổ nát nhuốm màu máu đỏ, trơn ướt đến nỗi dường như mỗi một tấc đất đều có màu đỏ tựa như lửa cháy.

Dưới ánh sáng mặt trời, màu đỏ chói lọi của tường thành và mặt đất cứ hừng hực rực rỡ khiến cho mắt của người chứng kiến thảm cảnh này cảm thấy vô cùng khó chịu. Những người lính Hương dũng không thể tin được những kẻ cướp được tương truyền là ăn tim gan người lại có hình dáng giống hệt như bản thân mình. Cũng cùng là đôi tay thô ráp đầy chai sạn sần sùi, cũng là gương mặt khắc khổ, cũng là cái lưng hơi còng xuống do sự vất vả qua thời gian. Nếu như không bị hàng rào chắn ngăn cách, bọn họ gần như cho rằng những xác người nằm ở ngoài kia chính là bản thân mình.

Cho dù là như vậy đi chăng nữa, cũng chẳng có bất cứ một người lính Hương dũng nào chịu chủ động bỏ vũ khí xuống. Bọn họ chẳng còn cách nào có thể đặt vũ khí xuống. Phía cuối con đường đầy máu hướng về tường thành kia, có thể nhìn thấy rõ doanh trại được cất dựng một cái vội vã của bọn giặc Trương Kim Xưng. Đánh trận suốt cả một đêm nhưng dường như số quân lính của bọn chúng vẫn đông đến nỗi không còn cách nào đếm được. Trong số đó còn có cả những ông lão tóc đốm bạc và những đứa trẻ mới lớn chỉ cao chừng bốn thước. Bọn chúng người người cầm đao, đang chỉnh lý đội hình trước cửa doanh trại. Bọn chúng không ăn sáng, bữa sáng của chúng là ở trong thành Quán Đào này.

Hoặc là những người già và trẻ em trong nhà bị toán người này giết chết, hoặc là giết chết đám người già và trẻ em đó. Lúc này mỗi người trong số họ đã chẳng còn sự lựa chọn nào khác.

Nhưng trận chém giết này mới chỉ là màn khởi đầu.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio