Khai Quốc Công Tặc

quyển 1 chương 95: hồng trần (11)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Hôm ấy, hai lão ca nâng ly cạn chén uống thật sảng khoái, mãi cho đến tận trời tối, mới tàn tiệc. Ngọc Diện La Sát Đỗ Quyên đợi ở chỗ của cha đến nửa đêm, vốn tưởng rằng Đỗ Ba Lạt có thể dựa vào nét mặt già nua theo cầu phía Trương Kim Xưng một chút trợ giúp, chờ đến cuối cùng lại chỉ thấy một con mèo say bất tỉnh nhân sự, không khỏi tức giận đến âm thầm rơi lệ. Nhìn mặt cha mà chết lặng khóc gần nửa canh giờ, kéo lấy chăn đắp cho cha rồi thở dài bước đi.

Không được sự ủng hộ ở phía sau, lại không muốn gả cho Bát đương gia Lưu Triệu An, nàng đành phải đem toàn bộ hy vọng ký thác vào võ nghệ của Trình Danh Chấn. Bởi vậy vừa rạng sáng ngày thứ hai, mọi việc ở trong doanh cũng không xử lý, lập tức đánh ngựa đến phòng nhỏ ở ven hồ.

Cách ven hồ còn rất xa, đã nghe từng tiếng hoan hô vang dội long trời lở đất. Đỗ Quyên trong lòng buồn bực, dùng roi ngựa ngăn lại một tên tiểu lâu la đang vội vã đi trên đường, thấp giọng hỏi:

- Ai ồn ào ở bên kia, coi Cẩm tự doanh của chúng ta là chợ sao? Có phải Báo tự doanh ở bên kia có người tới quấy rối hay không, vì sao các ngươi không ngăn cản hắn?

- Thất, Thất đương gia!

Tên lâu la nọ bị hỏi đến sửng sốt, ngẩng đầu, mới phát hiện người hỏi chính là người lãnh đạo trực tiếp của mình, lắp bắp trả lời:

- Tiểu nhân, tiểu nhân cũng không rõ lắm. Hình như, hình như là Trình gia luyện thương ở bên kia. Các huynh đệ chưa từng thấy thương pháp tốt như vậy, cho nên, cho nên đều đến để xem cho biết!

Nghe người ta khen thương pháp của Trình Danh Chấn, Đỗ Quyên còn muốn vui hơn so với người trực tiếp nịnh nọt mình. Chẳng quan tâm đến sự kiêu ngạo của nữ giới, cười cười, thấp giọng dặn dò:

- Đi trước dẫn đường cho ta, chớ kinh động những người khác. Để cho ta cũng tiện mở mang tầm nhìn!

- Vâng, vâng!

Thấy Thất đương gia không trách mình càn quấy, ngược lại đồng ý cho đoàn người vui vẻ, trên mặt của tên tiểu lâu la nhất thời tràn đầy vẻ a dua tươi cười. Gã vội vàng chạy đi, rất nhanh đã dẫn Đỗ Quyên tới một khoảng đất trống mới mở trong bụi lau sậy.

Đã là giữa mùa thu, nước trong hồ chỉ còn lại có hơn hai phần ba so với trước. Ven hồ, có rất nhiều cỏ lau chờ đợi thu gặt. Lắt lay phất phơ, phong cảnh rất động lòng người. Nhưng Đỗ Quyên không có lòng dạ nào mà ngắm phong cảnh, vừa đến ven hồ, ánh mắt của nàng liền bị hấp dẫn bởi một dáng dấp mạnh mẽ, thật khó mà rời mắt.

Đã trải qua hơn hai tháng tĩnh dưỡng, ngoại thương trên người của Trình Danh Chấn đã khôi phục được bảy tám phần. Qua một thời gian dài không vất vả vì mưu sinh, làm cho sắc mặt của hắn trắng hơn. Lại thêm tay nghề may cắt quần áo và giày, mềm dựa vào hồ tay áo của Liên tẩu, cả người nhìn qua giống như cây ngọc đón gió. Mà chùm tua đỏ trên cây trường thương trong tay kia tựa như hoa trên núi vào mùa xuân, nóng bỏng rơi vào tầm mắt của người.

- Hay, Trình gia hảo công phu!

Bọn lâu la thường ngày có rất ít chuyện vui để xem, không ngừng reo hò hoan hô Trình Danh Chấn. Trong mắt bọn họ, trường thương trong tay đối phương quả thực rất xuất thần nhập hóa. Cái gì Nghênh môn nhất tham, cái gì là Kim kê tam điểm đầu, cái gì là Mai hoa thất nhị, thương thuật tuyệt thế trong truyền thuyết gần như đều bị Trình Danh Chấn biểu diễn ra hết. Biểu diễn đến phần thích, bóng dáng của người thiếu niên gần như hòa làm một thể với ảnh, chỉ thấy từng đoàn từng đoàn tuyết trắng bao lấy nhiều đóa hồng mai, muốn có bao nhiêu đóa thì có bấy nhiêu tùy sức tưởng tượng, thật là đẹp biết bao nhiêu.

Cũng cùng là một đoàn thương hoa, nhưng ở trong mắt của Đỗ Quyên lại có tư vị khác. Có câu là người lành nghề khẽ vươn tay, liền biết hay dở. Sư phụ nàng Hách Lão Đao tuy rằng không phải tài nghệ nổi danh, nhưng bàn về kinh nghiệm giao thủ với người và đối với kiến thức võ học, toàn bộ đầm Cự Lộc lại không ai bằng. Đỗ Quyên từng nghe sư phụ nói qua rất rõ ràng, con cháu nhà tướng chân chính đương nhiên phải dùng giáo, dùng đao và búa tám chín phần mười là dã chiêu số, về phần tua thương, đồ vật kia chỉ có đi giang hồ làm xiếc mới dùng. Trên chiến trường chân chính, không có một tướng lĩnh nào sẽ lấy chùm tua thương liều mạng với người.

Đạo lý trong đó rất đơn giản, bởi vì cái gọi là nghèo văn giàu võ, trượng bát giáo dài chế tạo không dễ, giá thành làm ra rất cao, gia đình thường căn bản dùng không nổi. Mà người luyện võ ăn uống rất nhiều so với người bình thường, chi tiêu cho việc mời sư phụ lại là việc quá sức đối với người nhà bình thường. Cho nên những người mua không nổi giáo, trên cơ bản cũng không có khả năng mời danh sư. Dần dà, mấy trăm năm kế thừa phát triển xuống dưới, xem một người có võ nghệ cao siêu hay không, nhìn binh khí cũng có thể đoán khá chính xác rồi.

Mà hiện tại, Trình Danh Chấn cầm trong tay đúng là một cây hoa thương mà những người mãi nghệ hay dùng. Tuy rằng cũng làm cho tua thương loạn chiến, nhưng bốn yếu tố của kỹ thuật dùng thương là ổn, chuẩn, tật, ngoan lại một cũng không dính. Lấy ra lừa gạt bọn tiểu lâu la cũng tạm được, nếu thật sự giao thủ với Bát đương gia Lưu Triệu An, chỉ sợ không qua được ba hiệp, phải bị người đánh cho bò càng trên mặt đất.

Không thể ngờ là nam nhân mà mình vẫn xem trọng lại là một bao cỏ lớn miệng cọp nhưng gan thỏ, Đỗ Quyên không kìm nổi nước mắt nhưng lại cố nén. Đứng trước mặt mọi người vạch trần trò bịp của Trình Danh Chấn, không khác gì tự tay tát mình. Nàng không có can đảm đứng đó, đành phải len lén quay đầu ngựa, chậm rãi đi về doanh trại.

Liên tẩu cũng đứng xem náo nhiệt cùng với những người khác, phụ nữ tinh tế, phát hiện Đỗ Quyên vừa tới chỉ chốc lát đã xoay người rời khỏi, cảm thấy có phần không ổn, vội vàng lặng lẽ đuổi theo.

- Thất đương gia, vì sao ngươi không xem thêm một chút nữa. Cơ thể của Trình huynh đệ khôi phục không tệ, khoảng chừng một tháng nữa là có thể khỏe mạnh giống như trước rồi!

- Vậy thì sao, vậy thì làm được gì?

Đỗ Quyên ngại bị Liên tẩu thấy mình vừa mới khóc, cũng không quay đầu lại trả lời.

- Lúc trước hắn bị thương nặng như vậy, không mất nửa năm sao có thể hoàn toàn bình phục. Họ Lưu xưa nay lại không biết nhường nhịn, một khi hắn bị thương, bảo ta, bảo ta...

Nói đến đây, nàng không kìm nổi lắc đầu liên tục. Vốn tưởng có hi vọng giờ gần như tiêu tan rồi, Trình Danh Chấn căn bản không có khả năng là đối thủ của Lưu Triệu An. Toàn bộ người ở đầm Cự Lộc đều biết rằng phần thưởng của hai người là cái gì, đến lúc đó làm cho một cô gái như mình mặt mũi để vào đâu?

- Thất đương gia cho rằng Trình huynh đệ nhất định sẽ thua?

Liên tẩu ngây ra một lúc, thấp giọng kinh hô. Nàng không hiểu võ nghệ, nhưng thấy biểu hiện của Đỗ Quyên lại đoán được tám chín phần.

- Thương pháp của Trình huynh đệ như vậy, đẹp như thế. Lưu đương gia cho tới bây giờ cũng không thể xuất ra được hoa thương tốt như vậy!

Đỗ Quyên hít hít mũi, không giải thích gì thêm. Sa trường giao đấu, quan trọng là chiêu thức thực hữu hiệu, đẹp không có chút tác dụng nào. Nghĩ đến mình phải lấy Lưu Triệu An, nàng đã cảm thấy trời đất gần như đều sụp xuống. Hắn là một kẻ phóng đãng khốn kiếp đúng nghĩa, hai năm qua nữ nhân trong trạch không biết bị hắn lừa bao nhiêu rồi. Ai mà không vào tay hắn vài ngày mà không bị vứt bỏ, có một người nào được đối đãi thật lòng đâu?

- Vậy làm sao bây giờ?

Đã biết chân tướng sự thật, Liên tẩu cũng choáng váng. Vốn, theo thân thể của Trình Danh Chấn bình phục, sự tin tưởng của nàng đối với người thiếu niên càng ngày càng đậm, không ngờ lại có một chậu nước lạnh dội vào đầu như thế.

- Hắn, hắn có thể nào không biết nặng nhẹ như thế? Hắn, hắn không phải người như vậy a!

- Mặc kệ ra sao, dù sao ta sẽ không để cho họ Lưu được như ý!

Đỗ Quyên cắn răng lau mắt, oán hận nói. Nếu gả cho họ Lưu kia, còn không bằng chết trận sa tràng. Dù sao Trình Danh Chấn từ lúc bắt đầu đã không xem trọng mình, là mình một bên tình nguyện muốn cùng hắn bên nhau đến trọn đời. Mà hắn cùng Lưu Triệu An tỷ thí chỉ vì để thỏa cơn tức giận, căn bản không đem thắng thua để ở trong lòng!

Lại quay đầu nhìn thoáng qua đám người náo nhiệt như trước, Liên tẩu tức giận đến hai mắt ứa ra khói. Này Trình Tiểu Cửu, uổng công mình mất nhiều ngày như vậy giúp hắn khôi phục tinh lực. Chẳng lẽ hắn thật sự không chịu nổi một kích như biểu hiện ra ngoài như vậy sao? Liên tưởng đến tình cảnh mấy ngày trước Trình Danh Chấn cùng vài vị đến thăm hỏi lá mặt lá trái, trong lòng Liên tẩu tự dưng lại dâng lên một sự tin tưởng, tiến lên vài bước đuổi theo, thấp giọng nói với Đỗ Quyên:

- Hắn, hắn có phải hay không là cố ý giả vờ. Bí mật này của chúng ta khó giữ nếu nhiều người biết, khẳng định có người thay họ Lưu thám thính hắn hư thật! Trình huynh đệ lòng dạ sâu kín, tám phần là cố ý cho họ Lưu thấy mình yếu thế!

Tiếng nói hạ xuống, ánh mắt của Đỗ Quyên nhất thời sáng ngời. Nhưng rất nhanh, ánh mắt của nàng lại mờ đi, lắc đầu, thấp giọng nói:

- Khi hắn ra chiêu bước chân không vững, hạ bàn một chút cũng không ổn. Chiêu thức có thể giả, nhưng bước chân thì không thể. Nếu thật sự đánh nhau, làm sao chỉ một bước mà thành được?

- Nhưng rõ ràng hắn ở ngoài trận chiến chém đại tướng của quân địch!

Liên tẩu không cam lòng như trước, nhỏ giọng thay Trình Danh Chấn phân bua.

- Trong loạn quân, rất dễ dàng đúng dịp!

Đỗ Quyên thở dài, lắc đầu đánh giá. Nàng vạn phần hy vọng Trình Danh Chấn là đang cố ý yếu thế, để mê hoặc Bát đương gia Lưu Triệu An. Nhưng nàng thật sự không thể che dấu nội tâm sầu lo và suy yếu. Dù sao, chung thân của nàng liền ký thác vào cuộc tỷ thí này, không giống những người khác, thắng thua đều không sao cả.

- Vậy, vậy...

Liên tẩu lại nghẹn lời một hồi.

- Vậy thì chính ngươi đi được không, sau khi luận võ, lập tức thừa dịp hỗn loạn rời đi!

Trong lòng đột nhiên lóe lên một ý tưởng, nàng đặt mình vào hoàn cảnh người khác thay Đỗ Quyên bày mưu nói:

- Để cho họ Lưu tìm không thấy ngươi, hắn tự nhiên không thể bức ngươi thành thân. Hơn nữa lúc trước luận võ, ngươi lại không đáp ứng ai thắng gả cho ai, hai người bọn họ là gì của ngươi à? Dựa vào cái gì bắt ngươi làm vật thưởng!

Đúng là một câu thức tỉnh người trong mộng. Nghe Liên tẩu nói xong, tâm tình của Đỗ Quyên đột nhiên trở nên thoải mái.

- Đúng vậy, bọn họ là người thế nào của ta a, dựa vào cái gì lấy ta làm giải thưởng!

Nàng cau mày, thấp tiếng cười khẽ, đã có hai hàng nước mắt không nhịn được, từ bên má lăn dài xuống.

- Xem ngươi kìa, số lần khóc mấy tháng này nhiều hơn so với hai năm trước cộng lại!

Liên tẩu lấy khăn tay từ trong lòng ra, đưa cho Đỗ Quyên lau mắt:

- Khó chịu cái gì? Nếu trong lòng hắn thật sự có ngươi, ngươi không thấy, hắn tự nhiên sẽ tìm ngươi khắp nơi. Nếu trong lòng của hắn thật không có ngươi...

Khe khẽ thở dài, nàng sâu xa nói:

- Ngươi coi như mình nằm mộng đi. Người dù sao cũng phải tiếp tục sống, không thể mãi chìm ở trong mộng được!

- Ừ!

Đỗ Quyên nhẹ nhàng gật đầu, nụ cười trên mặt trở nên thê lương. Nếu hắn thật là bãi phân trâu chỉ có cái hào nhoáng bề ngoài, chính mình liền xem như giấc mộng đi. Tuy rằng, người ở đời này, mộng như vậy có lẽ chỉ có một lần.

Một lần duy nhất!

bối.

Lãnh San cũng không dám truy đến cùng, chỉ có điều mắt đẹp hồ nghi,

- Địa tiền bối, chúng ta không phải là đã gặp nhau ở nơi nào rồi?

Đám người Thẩm Dịch và Trình Anh không khỏi quá sợ hãi, liên vội lặng lẽ nháy mắt ra dấu với Lãnh San.

Trung niên nhân này vừa thấy cũng không phải là chim tốt gì, thủ đoạn hung tàn đến cực điểm, so với Quỷ Vương Cốc làm việc còn muốn tàn nhẫn gấp trăm ngàn lần, sư muội đây là phát cái thần kinh gì, lại cùng người ta lôi kéo làm quen, trốn tránh còn không kịp đâu.

Nào biết người trung niên tự xưng họ Địa kia không ngờ khẽ mỉm cười, gật đầu nói:

- Đúng vậy, chúng ta là gặp qua.

Lãnh San càng mê man rồi, lông mày kẻ nhíu chặt, trên mặt đẹp một vẻ khó hiểu:

- Vậy tại sao ta một chút ấn tượng đều không có, chỉ có điều mơ hồ cảm thấy tiền bối ngươi có chút quen thuộc.

----------oOo----------

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio